Chương 207 : Sách thần Thái Cổ

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:31

Một đám người xem chiến trong lòng đều cảm thấy muốn chết, không cần suy nghĩ nhiều, trận chiến ngày hôm nay, tất cả bọn họ đã trở thành bàn đạp cho cái tên Hùng Hài Tử vô địch. Trận chiến này, bọn họ rất buồn bã, mười mấy nhóm thế lực lớn, rất nhiều cao thủ cùng tiến lên thế nhưng từng người từng người một bị Hùng Hài Tử làm thịt, máu nhuộm đỏ cả "Vùng đất ma quỷ" này. Đặc biệt, việc này lại xuất hiện ngay trước mắt rất nhiều người, muốn giấu cũng giấu không được, quả thật rất mất mặt, môn phái của bọn họ sao chịu nổi được chứ? Bên trong Hư Thần Giới, sau khoảng vắng lặng ngắn ngủi, đột nhiên cả Sơ Thủy Địa trở nên sôi trào. Người người xô đẩy, bon chen, đâu đâu cũng có cường giả, bọn họ đến từ khắp các nơi từ những đại giáo và Cổ Quốc khác nhau, vốn là họ mến mộ danh tiếng nên mới tơi, chỉ muốn nhìn thấy sự mạnh mẽ của Hùng Hài Tử. Không hề nghĩ rằng, việc nhìn thấy hôm nay vượt xa mong muốn của mọi người, đúng là không uổng công một chuyến này, thu hoạch quả nhiên rất lớn, vậy mà có thể thấy được cuộc huyết chiến kịch liệt đến cỡ này. Hùng Hài Tử không thẹn với câu 'Nhân thần cộng phẫn', một trận chiến diệt sạch đối thủ, không để sót một ai, phong thái như lôi đình nhanh chóng gọn gàng, tạo ấn tượng sâu đậm cho mỗi người, khiến cho lòng người dâng trào như thủy triều. Tin tức như sóng lớn, bao phủ khắp nơi, không chỉ có các động thiên phúc địa của Hư Thần Giới chấn động, mà ngay cả những môn đình lớn ngoài thế giới hiện thực cũng hoảng sợ, rất nhiều người kinh ngạc. "Vật gì đây?" Nhóc Tỳ ngờ vực, màn hào quang lan tỏa bao quanh lấy đồ vật này, chùm sáng này y như chiếc đèn lồng vậy, lơ lửng trước người nó. Nó đưa tay chạm vào thì 'bùm' một tiếng nhẹ vang lên, chùm sáng kia nứt ra xuất hiện một khối kim loại vô cùng dị thường, y như là một mảnh vỡ của vật bằng đồng thau nào đó. "Đây là mãnh vỡ của vật nào đây?" Hùng Hài Tử không hài lòng, chiến dịch giết sạch quân địch, chém hết cao thủ mà chỉ có một mãnh vỡ thế này? Mọi người không nói gì, tên nhóc này có thể là bụng không đáy, Hư Thần Giới ban xuống bảo vật mà còn chọn bên này lựa bên kia, thật sự là tên nhóc tham tiền mà. Rất nhiều người cố gắng quan sát để biết được nó đã đạt được vật gì, dù sao cũng đã sáng tạo ra một kỷ lục, làm cho pháp tắc trật tự của mảnh thế giới này cảm ứng được và ban xuống bảo vật. "Như là một góc của cái khay, có tác dụng gì đây?" Hùng Hài Tử vò đầu, dáng vẻ hơi mê mụi, hoàn toàn khác với khí chất Ma Thần đã đại sát tứ phương khi nãy. Nó sợ bỏ sót gì đó nên cẩn thận cảm ứng thì phát hiện ngoại trừ một ít đường nét quái lạ thì cũng chẳng có thứ gì nữa. Nó vẫn chưa từ bỏ ý định, vận chuyển phù văn, kết quả miếng đồng thau này vẫn im lìm. Cuối cùng, Nhóc Tỳ đưa miệng cắn khối kim loại này, những tiếng leng keng vang lên, nó dùng sức cắn mạnh thì cũng chẳng thể cắn nát được, vật quả vô cùng cứng rắn. "Ngay cả di chủng Thái Cổ mà ta cũng có thể ăn, giờ gặm miếng đồng vỡ mà cũng không ăn thua gì hết." Nó nheo mắt lại trở thành hình trăng lưỡi liềm, cảm thấy vật này không hề tầm thường. "Để ta giúp cháu đánh giá xem sao." Đúng lúc này, Tinh Bích đại gia mở miệng, bước ra một bước dài rồi chạy thẳng tới, sau khi dùng lại thì dùng bộ mặt thản nhiên, như là thế ngoại cao nhân vậy. "Không cho!" Nhóc Tỳ vô cùng cảnh giác, nhanh chóng ôm chặt vào lòng, đây là một lão già chuyên môn lừa đảo, một khi đưa cho ông ta xem thì đừng mong lấy lại được. "Ngươi có ý gì đây, sao lại đề phòng như gặp kẻ cướp vậy hả?" Tinh Bích đại gia không vừa lòng, hàm râu dê dựng thẳng. "Cho ta, lão phu sẽ truyền cho cháu một môn bảo thuật tuyệt thế, tiến hành trao đổi thôi!" Điểu Gia cũng đi tới, tuy rất bình tĩnh thế nhưng vẫn bị Nhóc Tỳ cảm giác được trong lòng ổng không bình tĩnh chút nào. "Hừ, hai lão già mất dịch này, không ngờ lại ân cần như vậy, khẳng định là chí bảo rồi." Mọi người nói nhỏ rồi dõi mắt nhìn về trước, ai cũng muốn biết đến tột cùng là vật gì. Nhóc Tỳ lùi về sau, cảnh giác nhìn bọn họ, sau đó quay đầu nhìn trên bề mặt tấm bia đá kia, nó muốn làm đây là vật gì. Thân bia lấp lánh, ánh sáng rực rỡ, trên bề mặt có khắc mấy dòng chữ ghi lại kỷ lục của nó. "Đấu Chiến Tiểu Thánh." Mới đầu là bốn chữ như vậy, bên dưới đại khái là trong thời gian ngắn ngủi mà nó đã đánh bại cả đám địch thủ mạnh mẽ, rồi việc so sánh giữa những bảo cụ, trận pháp bị hủy diệt, những cường giả bị giết chết, nó đã phá được một hạng mục kỷ lục. Có không ít người tiến thời, nhìn thấy đoạn văn này thì âm thầm hoảng sợ. Lần này có rất nhiều chư giáo cùng xuất hiện, điều động cao thủ đến đây để tìm hiểu tình huống, có ít nhất mười mấy đại giáo mang theo bảo huyết, còn chân chính đã ra tay thì vượt quá hai mươi nhóm thế lực. Mỗi một giáo môn đều điều động ít nhất là hai mươi ba mươi người, kết quả là bị diệt sạch sẽ. Một đám cường giả vận dụng những bảo cụ, sát trận, kết hợp lại với nhau thì đủ khả năng để giết chết hậu duệ của hung thú Thái Cổ, chính là cuộc chiến đỉnh cao của Bàn Huyết Cảnh. Thế nhưng, Hùng Hài Tử không những không chết mà cứ như đi dạo, trong thời gian ngắn nhất chém giết quần hùng, một người cũng không chạy thoát, diệt sạch toàn bộ. "Một phần của vật bằng đồng thau từ Thái Cổ, chiếm một phần mười." Đây chính là câu nói cuối cùng để khen ngợi miếng đồng này, thế nhưng càng khiến Nhóc Tỳ choáng váng, thứ này dùng để làm gì? Thế nhưng, khi mọi người nhìn thấy câu nói này thì đều biến sắc, bọn họ hận không thể lập tức ra tay đánh chết nó, rồi cướp đi mảnh vỡ này. Một vài ông lão kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt trông rất đặc sắc. "Sao có khả năng, lại là thứ này, lẽ này sức chiến đấu của hắn lại nghịch thiên như thế, không ngờ lại ban tặng thứ thánh vật chỉ có trong truyền thuyết này!" "Thật là kinh người mà, đã qua nhiều năm rồi, không ngờ thứ này lại xuất hiện!" Một đám lão giả đỏ mặt tía tai, cố gắng chen về phía trước, hận không thể moi mảnh kim loại đang nằm trong lòng của Nhóc Tỳ ra chiếm làm của riêng. Nhóc Tỳ nghi ngờ, nó biết rằng mình đã đoạt được bảo bối tốt nên nhanh chóng lùi về sau, kéo một khoảng cách với mọi người, đặc biệt khi thấy Tinh Bích đại gia và Điểu Gia cũng không có ý định tiếp cận mình thì khuôn mặt của nó xám xịt lại. "Ta cảnh cáo các ngươi, trong phạm vi thập phương ai dám lại gần ta, ta ăn toàn bộ!" Hùng Hài Tử trừng trừng con mắt uy hiểm, há miệng lộ hàm răng trắng bóng của mình. Đám người giật mình rồi sau đó dừng lại, đây là một tên sát tinh, ban nãy điên cuồng tắm rửa trong máu tươi của mấy trăm cao thủ, đánh giết rất nhiều người thì giờ ai dám rướt lấy phiền phức chứ. "Rốt cuộc là vật gì đây?" Nhóc Tỳ hỏi dò. Mặc dù rất nhiều người đố kị, muốn chiếm làm của riêng, không muốn nói là vật gì thế nhưng cũng có một vài âm thanh thở dài, bọn họ biết rằng sẽ không đoạt được, ở nơi này Hùng Hài Tử là vô địch, có người nói: "Đây chính là một mãnh vỡ của sách thần thời Thái Cổ."Có chữ nào đâu?" Nhóc Tỳ hỏi tiếp."Đây chỉ là một phần mười mà thôi, nếu như gom đủ lại là có thể mở ra một tòa tiên tàng*, tất nhiên là sẽ có ghi lại những bảo thuật cái thế." Có người nói. (*): Kho tàng thần tiên."Cái gì?!" Con mắt của Hùng Hài Tử lập tức trợn tròn, trong Hư Thần Giới mà cũng có thứ này? Nó vô cùng phấn chấn. Khi xưa, từng có người chiếm được rồi gom đầy đủ tất cả các mảnh vở đồng thau này lại với nhau, và đã đạt được một môn bảo thuật cái thế của thời đại Thái Cổ, là vật ngay cả hung thú thuần huyết và chim thần cũng hằng mơ ước. Sau khi có người mở miệng thì nơi nầy trở nên náo động. Rất nhiều người chẳng biết đầu đuôi thế nào như Hùng Hài Tử vậy, hiện tại thì mạch máu căng phồng, vật này vậy mà lại là nguyên thủy phồ cốt vô thượng chứa đựng đại thần thông."Làm cách nào thì có thể gom được những mãnh vỡ còn lại?" Nhóc Tỳ khao khát."Khó, khó, khó, trừ phi tiếp tục phá những kỷ lục tiếp theo, hơn nữa tất cả đều phải là những kỷ lục gian nan nhất và không thể hoàn thành, như vậy thì mới có cơ hội thu được những mãnh vỡ còn lại." "Vậy thì tốt, giết xong Sơ Thủy Địa này thì ta lại đi những động thiên phúc địa khác. Như vậy thì sẽ có cơ hội phá những kỷ lục khác." Nhóc Tỳ mặt mày hớn hở. Mà đám người kia lại biến sắc, đây là một mầm tai họa mà. Dằn vặt ở Sơ Thủy Địa được rồi, vậy mà còn muốn tiến quân vào những khu vực cao hơn nữa, nó muốn tạo ra những ngọn sóng ngập trời mà. Cũng không ít người trong lòng rung động, gần như thở không nổi, lập tức xoay người rời đi, nhanh chóng đi báo tin này. Động thiên phúc địa là những khu vực cao hơn, cũng là vị trí quan trọng của các gia tộc lớn và gia tộc Thượng Cổ, bất kỳ chỗ nào cũng không thể tổn hại sứt mẻ tí nào, giá trị vô lượng. Xem ra tên Hùng Hài Tử này chuẩn bị đi cướp bóc, muốn quấy rối những chốn bồng lai kia, nếu như nó ở những khu vực kia có thể đánh đấu thắng đó thì nhất định sẽ là một trận đại họa. Chỉ mới tưởng tượng đến tình huống như vậy thì đã lạnh cả xương sống rồi!"Cái gì, hắn đạt được một mãnh sách thần Thái Cổ?!" Một đám người Vũ Tộc sau khi nghe thế thì vô cùng tức giận. Hùng Hài Tử chém sạch bọn họ, giẫm đạp lên hài cốt của bọn hắn để mở đầu cho một kỷ lục mới, rồi nhận được một vật nghịch thiên như vậy, có thể thấy được trong lòng bọn họ vô cùng tức giận. Đến cả một lão già cũng tức giận đến mức run rẩy, cố kìm nén ngụm máu tươi nơi cổ họng, nếu không thì thương thế rất có thể sẽ nghiêm trọng hơn nữa."Năm đó Nghị nhi cũng nhận được một thánh vật thần bí, thế nhưng vẫn được giấu kín không công bố ra ngoài, nghe nói báu vật đó hẳn cũng không kém gì sách thần Thái Cổ." Lửa giận trong lòng của đám Vũ Tộc khó mà dập tắt được, họ luôn cảm thấy đây là một đại họa, muốn giết chết Hùng Hài Tử khi còn có thể. Điều an ủi duy nhất của bọn họ đó là, Nghị nhi vô cùng tài giỏi. Thác Bạt Tộc, đây là một gia tộc Thượng Cổ, vô cùng huy hoàng, lúc này bọn họ cũng nhận được một vài tin tức, cả đám trầm ngâm không nói gì, rất lâu sâu mới có người mở miệng."Tên oắt con này quá lợi hại, mạnh đến nổi không thể nói nổi, nếu như cứ để hắn trưởng thành, sau này không có mấy người có thể ngăn được!" "Chỉ là vô địch ở trong Sơ Thủy Địa mà thôi, chứng tỏ tạo hóa ở Bàn Huyết Cảnh của hắn rất lớn, có thể chiến một trận với đời sau của hung thú Thái Cổ, thế nhưng khi thoát khỏi nơi đó thì chưa chắc có thể tiếp tục nghịch thiên như vậy." "Ta cũng không tin, khi hắn đạt tới cảnh giới Động Thiên thì có thể vô địch như vậy được không? Chờ hắn rời khỏi Sơ Thủy Địa, tất phải chém chết hắn!'' Những lời nghị luận tương tự cũng được phát ra từ tứ đại gia tộc, mặt mày bọn họ đều tối sấm tại. "Tên nhóc con quả nhiên đáng sợ, ở Bàn Huyết Cảnh khó có thể trừng trị hắn, chờ hắn tiến vào những khu vực cao hơn thì xem thử có biểu hiện gì nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết hắn, khiến cho hư thân và chân thân của hắn đồng thời chết luôn." Tin tức truyền ra, một trận chiến của Hùng Hài Tử, diệt sạch cao thủ chư giáo, toàn bộ mấy trăm người đều chết hết, chuyện này y như một trường giết chóc, sáng tạo ra một kỷ lục đáng sợ mới. Từ trên không trung giáng xuống sách cổ Thái Cổ, đồng ý với sức chiến đấu của nó, ban tặng bảo thuật, chuyện này làm cho rất nhiều người chấn động. Bất kẻ là Hư Thần Giới hay là những Cổ Quốc ở hiện thực đều dấy lên phong ba ngập trời. Có người ước ao, có người đố kỵ, thứ ban tặng quả nhiên quá lớn, tuy chỉ là một góc sách đồng thau nhưng làm cho người ta cảm thấy hi vọng rất lớn, nếu như đạt được thì đó chính là đại thần thông cái thế đó nhen. Sách quý cỡ này nếu như rơi vào hoàng cung, ngay cả Nhân Hoàng cũng phải kích động. Rất nhiều đại giáo, rất nhiều thế gia, ai ai cũng bàn luận sôi nổi. "Đi, tổ chức thành đoàn thể săn giết Hùng Hài Tử, đoạt đi sách quý," "Đừng có nằm mơ, chư giáo liên thủ mà cũng bị giết ầm ầm, cả vạn người như ngươi cũng không ăn thua." "Haizz!"... Mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi. Thế nhưng có rất nhiều người tỉnh táo suy nghĩ, giông bão chỉ mới bắt đầu mà thôi, cứ như tính cách của Hùng Hài Tử tất sẽ rời khỏi Sơ Thủy Địa, lúc ấy, không biết các giáo muốn tự cầu phúc cho mình hay là quần hùng chung sức tru diệt hắn nữa. Cho dù nói gì thì một trận giông bão càng ngày càng lớn đang nổi lên, gần như muốn bắt đầu rồi!