Chương 1760 : Một giới khác

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Tiếng bạt tai này rất vang dội, rất chát chúa chấn cho bầu trời run rẩy, tựa như là một luồng sấm sét bổ xuống vậy. Chủ yếu là, khuôn mặt kia to lớn tựa như núi cao hùng vĩ mà lòng bàn tay của Thạch Hạo khi lao tới cũng phóng to theo, che kín bầu trời, bao phủ bên trên thành ra âm thanh to lớn lại càng khủng khiếp hơn. Những tai họa trên mặt đất đã dừng hẳn, lũ lụt thối lui, tất cả mọi người đều ngước nhìn trời cao và thấy rõ ràng những chuyện đang diễn ra. Trong lúc nhất thời ai nấy cũng đều choáng váng, đại đa số đều là phàm nhân thế nhưng cũng có chút ít tu sĩ, mỗi người đều trợn tròn mắt. Nên biết, trước đây không lâu cả thiên địa đều đen kịt, mưa lớn xối xả tựa như tận thế giáng lâm, hết thảy những thứ này đều do gương mặt to lớn kia gây nên, thế nhưng lúc này nó đang bị một cái bạt tai vã trúng, lanh lảnh vô cùng! "Thiên Thần đang tiến lên!" "Thần nhân đó!" Bách tính trên mặt đầu sợ hãi hét lớn cũng như run sợ không thôi, không ngừng lẩm bẩm quỳ lạy, hoảng sợ vô cùng. Đương nhiên, có rất nhiều người mặc dù không dám hét lớn thế nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái, ước ao được hét lớn, bởi vì cảm thấy bản thân được xả cơn giận dữ. Bọn họ biết, trận tia nạn này là do 'gương mặt' kia gây nên, đó là một sinh linh mạnh mẽ tới khó tin, đã gieo xuống tai họa cho bách tính Thạch quốc hòng trả thù Thạch hoàng. Những người chịu khổ trên mặt đất kia tất nhiên sẽ không cam lòng, cuối cùng thì Thạch hoàng đã cứu bọn họ, ai tốt ai xấu đều biết ngay, chẳng lẽ còn không rõ ràng nữa ư? "Là Thạch hoàng ư?" "Uhm, là thiếu niên Nhân hoàng năm đó!"... Bởi vì có không ít tu sĩ đã tới nên nói ra thân phận của Thạch Hạo, trả lời những nghi vấn cho mọi người "Biết ngay mà, nhiều năm qua Thạch quốc mưa thuận gió hòa, có người mạnh mẽ bảo vệ, phát triển không ngừng nghỉ, có thể nói quốc thái dân an thì làm sao có khả năng gây nên tội để trời cao trách phạt chứ, là do một tên đại yêu ma tới làm loạn!" "Xin Nhân hoàng trảm yêu trừ ma!" Sau cùng, người người bên dưới hô lớn, không còn sợ hãi gì nữa, bởi vì tu sĩ xuất hiện ở giữa trời càng ngày càng nhiều, bọn họ đang kết trận, tỏa ra ánh sáng bảo vệ bên dưới mặt đất. Đám cao thủ của Thạch quốc như Chiến vương, Bằng vương đều đã xuất hiện, Hoàng Kim sư tử thì cũng không cần nói làm gì, nó rất ngông nghênh, bộ lông vàng óng chói mắt lắc đầu quẫy đuôi há miệng to như chậu máu của mình đón lấy 'gương mặt to' đang tiến tới kia. Gương mặt trên vòm trời kia vô cùng tức giận cũng như sợ hãi. Cú bạt tai kia của Thạch Hạo đã khiến hắn nổ cả đom đóm hai mắt, không cách nào chạy thoát được, vẻ mặt ngập tràn vẻ sợ hãi, đây chính là hình chiếu vị diện, là đang vượt giới thì làm sao có thể giam cầm được hắn chứ? Hắn thoát đi không được, đang bị từng sợi xích thần trật tự khóa chặt ở nơi này, không thể lùi về được. Thạch Hạo quan sát kỹ hắn, sau khi bạt tai một cú thì đã hiểu hơn phần nào về lai lịch của người này, rất mạnh, không hề yếu chút nào, thế nhưng chắc chắn không phải là chân thân, là do thần niệm biến thành! Thứ được gọi là hình chiếu, bất quá cũng chỉ là thần niệm cùng pháp lực được phóng ra từ một thế giới khác và hiện ra ở thế giới này mà thôi. "Nói đi, đó là một thế giới như thế nào?" Thạch Hạo hỏi. Liên quan tới đám người thượng cổ, liên quan tới thần của Vũ tộc, Thạch Hạo tin chắc bọn họ không có tiến vào Ba ngàn châu, bởi vì hắn từng điều tra ở phía trên và không có phát hiện được đám người này. "Ngươi không hiểu nên không lý giải được." Thần của Vũ tộc nói một câu như thế khá là ngạo nghễ, ẩn chứa rất nhiều vẻ khinh bỉ. "Nói chuyện với loại người như ngươi rất là mệt mỏi, cho rằng mình rất bất phàm à, nhưng thực ra ngươi là cái thá gì chứ?" Thạch Hạo rất thẳng thắn, bốp, lại thêm một cú bạt tai càng vang dội hơn. Đám người Thạch quốc ở bên dưới đều hai mắt nhìn nhau, đó là cuộc chiến của cấp thần linh, đều đã thành thần, chẳng lẽ đều như thế ư? Bọn họ cảm thấy, tiểu Thạch không hề thay đổi gì cả, năm đó hắn rất yêu nghiệt và hiện tại cũng là như thế, khi đối mặt với thần thượng cổ thì đều có thể thể hiện ra bộ dáng này, nói đánh sẽ đánh, hoàn toàn không thèm để ý vấn đề gì cả. Ai ngạo khí hơn, ai xem thường ai, hiện tại thần của Vũ tộc là người cảm thụ rõ ràng nhất. Gương mặt của hắn đỏ bừng, ngọn lửa như muốn bốc cháy ra ngoài, hắn thân là Vũ thần thế nhưng lúc này lại tức tối, đầu đầy sương trắng! Là biểu hiện của cơn tức giận tới cực điểm, thần thượng cổ mạnh mẽ hiện ra thê nhưng lại bị trừng phạt, bị một tên nhóc của đời sau này bạt tai hai phát ngay trước mặt tất cả mọi người, chuyện này còn uy nghiêm, còn nổi danh gì nữa chứ, đã chẳng còn chút nào rồi! "Nhóc con, ngươi..." Tim phổi của thần Vũ tộc như muốn nổ tung. Thạch Hạo lạnh lùng nhìn hắn, hắn đang suy nghĩ về những chuyện mà bản thân từng đối đầu với Vũ tộc năm xưa, tình cảnh ngày xưa của Vũ thần không ổn chút nào. Còn nhớ, Vũ tộc năm đó từng cố gắng kết nối với Vũ thần và lúc đó hắn cực kỳ suy yếu, bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tán bóng mờ đang hiển hóa ra. Tiếp đó, Vũ tộc biết được Vũ thần đang ở một giới nào đó, bởi vì tình hình hiện tại quá tệ hại nên mới suy yếu như thế, bản thân khó giữ được. Những việc này khi Thạch Hạo giao thủ với Vũ tộc thì đã biết được, tự mình trải nghiệm qua, năm đó hắn rất 'độc ác tàn nhẫn' nên há miệng gặm luôn tờ pháp chỉ rách nát mà Vũ thần để lại trong Vũ tộc. "Vị trí thế giới của ngươi, vào năm xưa rất nguy hiểm, hiện giờ xem ra có biến gì đó, tình cảnh của ngươi đang dần chuyển biến theo hướng tốt đẹp rồi." Thạch Hạo lên tiếng. Suy đoán này rất dễ nhận thấy, nếu không hiện tại Vũ thần làm sao có khả năng hiển hóa ra như vầy, có thể trút cơn mưa trong phạm vi lớn và hình thành nên một trận tai nạn. Tiếp đó, không chờ Vũ thần nói năng gì cả thì Thạch Hạo lại tiếp tục giáng những cú bạt tai lên khuôn mặt to lớn ấy, tất cả đều ẩn chứa cơn tức giận của bản thân. Bởi vì, tên Vũ thần này không hề kiêng dè gì cả, không hề có quy tắc, ngay cả phàm nhân mà cũng hạ độc thủ cho bằng được, là muốn diệt sinh linh của cả một quốc gia ư? Chính vì lẽ đó, lúc Thạch Hạo ra tay thì chẳng chút lưu tình, thỏa thích bạt tai, là đang sỉ nhục một vị thần linh ngay trước mắt rất nhiều người. "Ngươi là vị thần kia của Vũ tộc thời thượng cổ à?" Vừa đánh Thạch Hạo vừa nhẹ nhàng hỏi. Thần của Vũ tộc như muốn phát điên, quá nhục nhã mà, cả đời này hắn chưa từng nếm trải vị uất ức như thế này bao giờ cả, vị diện hình chiếu lại thế giới này nhưng bị người giam cầm cùng không ngừng bạt tai, việc này quá thảm." "Hắn chính là vị thần kia của Vũ tộc!" Chiến vương đứng bên dưới lên tiếng, hắn từng may mắn gặp qua tượng thần được thờ cúng ở Vũ tộc, hoàn toàn giống với khuôn mặt này."Lão già không râu kia, không biết cách làm người à, dù gì cũng xuất thân từ vùng quốc thổ này thế nhưng lúc này lại báo đáp như vậy, muốn hại chết ngàn vạn sinh linh ư?" Thạch Hạo dùng sức vả liên hồi. Đám người dưới mặt đất ngây dại, đừng nói là bách tính dù cho là những tu sĩ cũng hai mắt nhìn nhau, như hóa đá. Đây vốn là một chuyện hết sức nghiêm túc, Vũ thần thiếu chút nữa đã diệt ngàn vạn nhân khẩu, thế nhưng giờ thì ra sao, sau khi Thạch hoàng xuất thủ thì lại tựa như là một trò đùa vậy. Vả liên tiếp vào mặt của thần linh? Hơn nữa còn ngả ngớn như vậy nữa chứ, đánh bay mọi nhận thức của người nơi đây."Tiểu bối, ngươi sỉ nhục ta như vậy thì tương lai sau này sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu, Vũ tộc ta cường thịnh cũng không phải như trong tưởng tượng của ngươi!" Thần thượng cổ tức giận kêu gào không thôi. Đáng tiếc, gương mặt đó bị giam cầm không cách nào động đậy nhúc nhích được. Thạch Hạo nghe thế thì hơi động trong lòng, đó là một thế giới như thế nào, Vũ tộc ở nơi đó là một thế lực rất lớn ư? Sẽ là một khu cổ thổ rất bất phàm? Một nhóm cường giả thành thần sau thời thượng cổ có phần nhỏ tới Ba ngàn châu, thế nhưng còn một nhóm lớn lại biến mất không thấy tăm hơi đâu cả, chẳng lẽ đều tới đó ư?"Cho ngươi thêm cơ hội nữa, nói rõ tất cả đi." Thạch Hạo ép hỏi, hắn muốn tới thế giới ia."Ngươi nằm mơ đi!" Thần Vũ tộc quát lên. Thạch Hạo không nói năng gì nữa, sau một loạt cú bạt tai thì hắn muốn tìm kiếm thức hải của kẻ này. Ầm! Đúng lúc này, bầu trời run rẩy, xích thần trật tự trói chặt lấy Vũ thần chợt căng cứng rồi bị két đứt."Sức mạnh giới bích?" Thạch Hạo nhíu mày, không phải Vũ thần quá mạnh mà là sức mạnh của thế giới kia đang ảnh hưởng tới những thứ nơi này. Bởi vì, nơi đây tiếp giáp với một giới nào đó, khu vực này có điểm tiếp xúc không gian đặc thù có thể qua lại giữa hai giới, thậm chí còn có thể nối liền. Đương nhiên, vẻn vị chỉ có thần thức tiến qua được. Mắt thấy Vũ thần buộc phải quay về, bị một luồng sức mạnh bàng bạc nào đó kéo về vị diện kia. Thạch Hạo ngồi xếp bằng trong hư không và để cho Hoàng Kim sư tử hộ pháp, còn bản thân bắt đầu hành động, hắn xuất khiếu nguyên thần, nhấc theo một thanh kiếm thai xông thẳng về trước."Trời ơi, không thể nào!" "Thạch hoàng!" Rất nhiều người sợ hãi hét lên, bọn họ vô cùng khiếp sợ, không nghĩ rằng tiểu Thạch lại dám làm như thế! Thạch Hạo đang vượt giới, nói chính xác hơn là tiến hành ảnh xạ tới vị diện kia, muốn tiến vào một thế giới khác. Xưa nay đều là ảnh xạ từ vị diện cấp cao xuống, thế nhưng lúc này lại trái ngược thành ra rất nguy hiểm, ngập tràn bất trắc. Đồng thời mọi người thấy đượ, Thạch Hạo xuất khiếu nguyên thần cũng không phải là một phần thần niệm là toàn bộ nguyên thần đang vượt giới!"Không sao cả!" Thạch Hạo không để ý, hắn nói Hoàng Kim sư tử bảo vệ cẩn thận thân thể mình, còn những chuyện khác không cần lo lắng. Ngay cả dị vực hắn cũng đã đi qua, Tiên vực cũng tiến vào nên không hề sợ vùng cổ giới này gì cả, đồng thời hắn cũng tiến tới trong giây lát, muốn đuổi theo nguyên thần của Vũ thần vào đó hòng giết chết chân thân của hắn, sau khi kích diệt thì sẽ nhanh chóng rút về! Ầm! Thạch Hạo cầm theo kiếm thai Đại La giết thẳng về phía điểm tiếp xúc không gian kia. Tiếp đó, hắn nhìn thấy được một tòa tế đàn và có một ông lão đang ngồi xếp bằng bên trên, khóe miệng chảy máu và thần niệm của Vũ thần tiến vào bên trong đầu lâu của người này."Ngươi dám!" Vũ thần khiếp sợ, không nghĩ tới người trẻ tuổi này lại gan to bằng trời, ảnh xạ giết ngược tới đây. Thạch Hạo cảm thấy lượng lớn tinh khí thiên đại, nồng đậm còn hơn cả Ba ngàn châu, tuyệt không phải là phàm địa!"Ta có gì mà không dám!?" Thạch Hạo đáp trả đầy lạnh lùng, hiển hóa ra thực lực mạnh mẽ giết tới. Vũ thần nhanh chóng xuất thủ muốn chém giết Thạch Hạo, thế nhưng, hắn dù cho là thần thượng cổ, tu luyện trong năm tháng dài đằng đẵng, đạo hạnh cực kỳ cao thâm thế nhưng vẫn còn chưa đủ. Lúc này, Thạch Hạo trấn áp và chỉ thẳng kiếm gãy trước mi tâm của hắn. Ầm ầm! Một lát sau, trong vũ trụ nơi phương xa tỏa ra ánh sáng lung linh khiến tứ phương chấn động. Một luồng thần niệm bàng bạc chấn động và mãnh liệt kéo tới. Thạch Hạo nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một tia thần niệm, là một luồng thần thức của cường giả nào đó xẹt qua tinh cầu, từ trong biển sao bay vút tới phụ cận. Thạch Hạo không hề sợ, bởi vì cường giả chân chính kia cũng không biết đang ở phương trời nào, đây cũng chỉ là một tia thần niệm của hắn du dãng tới đây mà thôi. Thần niệm này quả thật rất mạnh, siêu nhiên vô cùng. Thế nhưng, muốn dựa vào một tia thần niệm này để trấn áp hắn thì không thể, Thạch Hạo dám tới đây thì tất nhiên có thủ đoạn để tự vệ, hắn giơ lên kiếm thai Đại La!"Ồ, thật bất ngờ, ngươi chính là tên Hoang kia à." Luồng thần niệm này ngạc nhiên nói. Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo thấy một nơi trong tinh vũ kia bị phong ấn, chỗ đó rực rỡ sắc thái, cầu vong thi thoảng hiện lên. Là một cánh cửa cổ xưa bị phong ấn trong vũ trụ sao trời. Thạch Hạo nhíu mày đầy bất ngờ, rất nhanh sau đó thì trong lòng hắn chợt kinh hãi, đó là một con đường rất giống với con đường mà hắn nhìn thấy được ở trong mộ tiên của Ba ngàn châu. Hắn hít vào ngụm khí lạnh, tương lai sẽ có tồn tại không tài nào tưởng tượng được dọc theo con đường ở mộ tiên kia trở lại, bắt đầu cuộc thanh toán. Chẳng lẽ nói, cánh cửa của nơi này cũng là một con đường tương tự như thế, sẽ là con đường để một tồn tại cấm kỵ khác trở về?"Nếu không phải cánh cửa của Tiên vực mở ra và sắp sửa tái hiện lại, thì nơi này đã trở thành tử địa rồi, không dễ dàng gì. Tu sĩ Vũ tộc này dù gì cũng có chút công lao, dù sao cũng đã cùng với một nhóm tu sĩ khác trấn thủ ở đây trong thời gian rất dài rồi." Bên trong ánh sáng rực rỡ ấy truyền ra tiến nói như vậy."Đáng tiếc, ngươi đã trúng phải Chiết Tiên chú, nếu không, với tư chất của ngươi thì đủ có thể tiến vào Tiên vực, hiện giờ cửu Thiên thập Địa đều đang tuyển chọn hạt giống để đi vào." Khi Thạch Hạo nghe được những lời nói này thì tất nhiên giật nảy cả người, những tin tức này hắn chưa từng nghe qua."Ngươi đã bỏ qua một cơ duyên cực lớn, nếu bản thân không bị hư tổn gì thì có thể đi bên cạnh một vị thiếu chủ nào đó với tuổi tác xấp xỉ mình cùng với tính cách hợp nhau, như vậy ngày sau sẽ có rất nhiều chỗ tốt." Sau khi Thạch Hạo nghe được những lời sau thì vẻ mặt căng cứng không hề nói gì, cho tới hiện tại mà còn có người dám nói hắn phải hầu hạ người khác? Hắn lạnh lùng đứng đó.