Chương 1781 : Hỗn Thế Ma viên.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Tốc độ của Hoang cực kỳ nhanh, vèo vèo tiến thẳng lên trước, những bậc cầu thang nhanh chóng thối lui dưới chân hắn. "Hắn đang đuổi giết sứ giả Tiên vực, đúng là điên rồi mà!" Đám người đứng trên đàn Đồng Tước trợn tròn mắt. "Hai lão già kia hình như là đầu sỏ, người điều khiển của Hư Thần giới thì phải?" Có người hoảng sợ nói. Bởi vì, hai lão già này đều ra mặt và khuyên bảo thật lòng Thạch Hạo nên trở về, thế nhưng lại bị Thạch Hạo nhấc bổng cùng xông lên bậc thang đá kia. Hai lão tựa như là hai con gấu Koala ôm chặt hai bên cánh tay của Thạch Hạo, cả hai xốc nảy bồng bềnh theo nhịp chạy của Thạch Hạo, có thể thấy được tốc độ của hắn nhanh tới cỡ nào. "Có ai nhéo giúp ta một cái đi, ta không có nằm cơ chớ?" Yêu Nguyệt công chúa nói nhỏ, thật sự khó mà tin tưởng được, người điều khiển của Hư Thần giới cũng phải ngăn cản. Thế nhưng Hoang lại rất cường thế, truy sát một đường khiến người khác không ngững không chấn kinh mà còn muốn cười lớn. Nơi kia, sứ giả của Tiên vực rất là chật vật, tử kim quan trên đầu bị đánh rách rưới, tóc tai bù xù, cả người dính đầy máu tươi không ngừng chạy trốn. Có thể nói, hắn vô cùng nhếch nhác, đường đường là sứ giả tới từ Tiên vực, đại diện cho ý chí của thế giới kia nhưng lúc này lại bị đánh giết thảm thương tới mức này. Hoang ác độc tàn nhẫn vô cùng, nhìn dáng vẻ của hắn vừa giật mình mà lại cũng muốn cười vang. Thân hình nhanh như điện, mang theo cuồng phong vèo thẳng tới trước, dọc theo đường đi không ngừng hò hét kêu gào, tựa như người nguyên thủy đang đi săn bắn vậy, vô cùng phóng đãng. Sắc mặt của từng tên trẻ tuổi đi bên cạnh sứ giả không ngừng trắng bệch, hiển nhiên là kinh hãi tột cùng, bởi vì tên phía sau kia quá tàn nhẫn độc ác. "Dã nhân, hạ giới làm sao lại có một tên sinh linh hung cuồng như thế chứ!" Có người run lẩy bẩy nói. Ầm! Rốt cuộc thì sứ giả cũng đã xông lên đàn Đồng Tước thì bắt gặp được một đám trẻ tuổi đang ngây ngẩn, thế nhưng hắn vẫn không ngừng lưu vong chạy trốn, đạo bào trên người đã bị phá tan tành cùng với lấm tấm vết máu rất thê thảm. Nên biết, thường ngày vị sứ giả này rất thong dong tự nhiên, khí chất xuất chúng, đó là một người trung niên điển trai hiếm thấy, thế nhưng lúc này đã bị Hoang truy sát chẳng còn chút phong độ gì nữa. Hoang đang truy sát phía sau, còn sứ giả chạy trốn phía trước. Đám Thanh Y cảm thấy tựa như là chó săn thỏ, truy kích đầy điên cuồng, còn thỏ thì lại sợ hãi thấp thỏm lo âu. "Phụt!" Thiên Giác nghĩ không sợ trời không sợ đất liền bật cười, trước đây không lâu nó từng phát sinh xung đột với người tới từ Tiên vực nên lúc này cảm thấy rất sung sướng. "Không hổ là... đại hung ở hạ giới mà, sứ giả đại nhân bị đuổi tới mức phải chạy trối chết, mà đám chuột con hậu bối thì lại chấn kinh bỏ chạy theo sau." Quả nhiên thường ngày lui tới với Tào Vũ Sinh nên lời nói phát ra từ trong miệng hậu nhân của thập hung vô cùng buông thả ngả ngớn thô bỉ. Tên sứ giả khi nghe được vậy thì tức giận đùng đùng thế nhưng chẳng hề có cách gì cả, hiện tại không muốn dừng lại và cũng không muốn chấp nhặt với hắn làm gì cả. "Ai đóng giới môn lại thế?!" Nơi này cách cánh của Linh giới không xa nên đã có thể ngóng nhìn tới trước, khi vị sứ giả này ngẩng đầu nhìn tới thì tâm đều nguội lạnh, không biết ai đã đóng chặt giới môn lại rồi. Giây lát đó thân thể hắn chấn động thiếu chút nữa té nhào xuống đất, vô cùng căm tức người của Ba ngàn châu, làm sao lại đóng chặt cánh cửa của Linh giới lại chứ? "Lão già kia, chớ có chạy trốn!" Thạch Hạo hò hét ở phía sau. Đám người chẳng biết nói gì nữa, chuyện này... thật đúng với phong cách của hắn mà! Trước sau như một, vĩnh viễn là như thế, xưa nay chưa hề thay đổi! "Huynh đệ chạy trốn làm chi cho mệt vậy, không thấy chúng ta đang đứng đây nghỉ ngơi sao hả, giới môn đóng rồi mà!" Tào Vũ Sinh hảo tâm nhắc nhở vài tên trẻ tuổi đang chạy ở phía sau. Những người này chỉ biết cắn răng, đầu tiên là lườm hắn một cái rồi xông về trước, sau khi nhìn thấy giới môn đã khép chặt thì mặt màu chẳng còn chút màu máu gì, trong đó có hai người xụi lơ ngồi trên mặt đất. Một là vì sợ hãi, hai cũng là bởi vì buồn rầu! Trong đó có hai nữ tu sĩ vì giữ thể diện nên đứng yên như trời chồng chứ không có xụi lơ xuống mặt đất, thế nhưng mặt mày đều trắng bệch, bọn họ quay đầu nhìn tên đại hung đang đuổi sát ở phía sau kia. "Đạo hữu, đừng có đuổi nữa... giữa chúng ta có hiểu lầm đó!" Sứ giả xoay người lau đi mồ hôi cùng máu khô, vẻ mặt nở nụ cười đầy khó coi với đại hung phía sau kia. Gì mà lịch sự, gì mà phong độ ngời ngời, hiện tại đều bị đánh tan! "Hiểu lầm cái con khỉ, ăn ta một cú ma quyền đã!" Thạch Hạo với miệng rộng đầy răng nanh tấn công, một quyền lao tới thiên địa ầm ầm, quyền phong cuồn cuộn. Đương nhiên, hai cánh tay hắn vẫn đang có hai người đang bám chặt vào phân biệt là Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia, hai lão già không ngừng nguyên can, nhắc nhở với hắn rằng khổ hải vô biên quay đầu là bờ. Đám người Nguyệt Thiền, Tào Vũ Sinh đứng phía sau không biết nên khóc hay nên cười nữa, hai lão già này đang làm gì thế này? Hai người lắc lư, thân thể mờ ảo cùng với việc vung quyền của Thạch Hạo. Rầm! Sứ giả Tiên vực bay ngược ra sau và nện thẳng lên trên cánh cửa của Linh giới, khóe miệng ứa máu, sắc mặt trắng bệch. "Trả cho ngươi nè, có dám lấy không hả?" Trong lòng bàn tay của Thạch Hạo có một tòa điện đồng cao bằng nắm đấm đang tản ra uy áp mênh mông, chấn nhiếp sứ giả Tiên vực. "Gì mà khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua, không có người nào không phải thần dân của vua, gì mà toàn bộ hạ giới đều là của Tiên vực, hết thảy đều nằm dưới quyền điều hành của Tiên vực, chỉ bằng ông... mà cũng dám đoạt bí bảo của ta? Hiện tại, ta cho ông nè, có muốn nữa không?!" Thạch Hạo đằng đằng sát khí nói. Cuối cùng thì mọi người cũng đã hiểu vì sao hắn lại truy sát sứ giả Tiên vực, hiển nhiên là bị những lời nói kia kích thích, nói rằng hạ giới đều nằm trong lòng bàn tay của Tiên vực. Đương nhiên, sau khi suy nghĩ cho cẩn thận thì trong mắt của đám Nguyệt Thiền đều trợn tắng, tuy rằng tên khốn này đã bị chọc giận thế nhưng chắc chắn mà lấy cớ để gây sự, cố ý truy sát. Phỏng chừng, sự diễn xuất của sứ giả cùng với những người trẻ tuổi tới từ Tiên vực kia không vừa mắt của hắn. "Mau dừng tay đi." Hai ông lão khuyên can. Sứ giả Tiên vực luôn miệng tỏ vẻ áy náy, nói rằng hắn không có ý định xem thường sinh linh hạ giới gì cả, lời nói có chút sai, xin hãy bỏ qua cho. "Còn mấy tên các ngươi nữa, vênh váo tự đắc, xem sinh linh Tám vực đều là đám thổ dân, xem Hư Thần giới như là vùng đất hoang vu, ngạo mạn với chúng sinh, vênh mặt hất hàm sai khiến những người như ta, vậy các ngươi tính là gì hả." Thạch Hạo vươn ngón tay chỉ từng người một, ngón tay chỉ qua ai thì người đó tái xanh mặt mày, ai cũng sợ hắn hơi hơi dùng lực thì sẽ đâm nát xương trán, cắn nát nguyên thần của mình. Không ai dám phản kháng cả, bởi vì bọn họ đã lĩnh giao qua những gì trong Hư Thần giới này, đều là đám người man rợ, dũng mãi tới thái quá, không thể chiến thắng được! "Còn không mau nói lời xin lỗi với vị đọa hữu này đi!" Sứ giả Tiên vực quát lớn. Những người này cúi đầu, mở lời như tiếng muỗi kêu xin lỗi. "Chẳng phải các ông muốn đòi lại tòa điện đồng này à? HIện giờ không có chút bồi thường nào hả?" Thạch Hạo hỏi, răng nhanh lộ ra, cái miệng như chậu máu há rộng, khí tức hung sát ép người. Mấy người của Tiên vực đều muốn chửi lớn, tòa điện đồng kia thì sao nào, rõ ràng là tiên điện và bọn họ nhận ra được cho nên muốn đòi lại và quát mắng Thạch Hạo, kết quả tên khốn này thù dai vô cùng và bị tẩn cho một trận đồng thời suy sát như hiện tại. Chính như bọn họ cảm thấy, mình tựa như chú thỏ bị chó dữ rượt đuổi, quá xấu hổ mà. "Ta muốn bồi thường!' Thạch Hạo nói. Đám người Nguyệt Thiền không đành lòng chứng kiến chút nào, tên khốn này thật là bỉ ổi, không những truy sát người ta mà còn đòi lấy bảo vật từ họ nữa chứ. Ngay cả hai lão già là Tinh Bích đại gia cùng Điều gia cũng trở nên yên tĩnh chứ không phản đối gì nữa! Sức giả Tiên vực mang theo nghi hoặc trừng mắt nhìn, đầu óc choáng váng, hai lão gia nhân từ này không giúp đỡ nữa ư?"Có thứ gì tốt thì mau đưa cho hắn đi, đây là đời sau của đời sau Hỗn Thế Ma viên đó, một khi bị chọc phải nổi cơn điên thì sẽ mất hết tính người, dù cho Tiên vương cũng dám động thủ nữa đấy." Điểu gia nói."Hả?!" Sứ giả Tiên vực hít vào ngụm khí lạnh, nói: "Là bộ tộc Hỗn Thế Ma viên từng quấy lên sóng lớn ngập trời ở Tiên vực? Không phải chỉ có một hai người hay sao, hạ giới cũng có luôn à?" "Chứ sao!" Tinh Bích đại gia gật gật đầu. Tiếp đó, sứ giả Tiên vực rất ngoan ngoãn, trên người có những thứ gì đều móc sạch ra hết, hoàn toàn không còn cách nào nữa."Một con khí lại có uy lực lớn như thế luôn à?" Tào Vũ Sinh đứng trên đàn Đồng Tước không cam lòng nhỏ giọng nói."Nghe nói có bộ tộc như thế đó, thần thông quảng đại, đã từng xới tung rất nhiều cổ giáo thế nhưng lại chưa từng phát uy ở giới này của ta." Thiên Giác nghĩ nói nhỏ. Sau cùng, sau khi cánh cửa của Linh giới được mở ra thì sứ giả nhanh chóng vọt vào, không hề quay đầu dù chỉ một cái, như là tránh né dịch bệnh vậy. Những người trẻ tuổi cũng vèo vèo bám theo, tất cả đã biến mất, Y Hải, Y Lạc hay là Húc Huy, tất cả đều mặc kệ."Hẹn gặp lại!" Thạch Hạo cõng lấy một đống lớn đồ vật hiên ngang dọc theo thềm đá trở về. Đám người Nguyệt Thiền, Tào Vũ Sinh, Yêu Nguyệt công chúa dõi nhìn bóng lưng của hắn và rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần rồi thở dài."Thời đại của Hoang sẽ kết thúc như thế này ư?" Có người thì thầm."Hắn rất hào hiệp, không hề bận tâm tới bản thân chút nào." "Nguyệt Thiền, ngươi muốn hạ giới sinh cho hắn một tên khỉ con à?" "..." Đoàn người cứ thế tiến vào Linh giới. Bên trên thềm đá bên dưới Thạch Hạo hỏi dò hai lão già, nói: "Khu đầm lầy kia có thể giúp ta tiến vào cảnh giới Chí Tôn à?" "Chỉ cần ngươi có thể kiên trì được thì tuyệt đối không thành vấn đề, tới lúc đó có thể thể bễ nghễ thiên hạ!" "Tốt!"... Ầm ầm! Ngày hôm đó, ở thượng giới tựa như có thiên lôi diệt thế nổ tung đinh tai nhức óc, tu sĩ các giáo sợ hãi vô cùng. Bầu trời Ác Ma đảo, cả ngôi mộ vàng của Mộ tiên rạn nứt tựa như cả vũ trụ bị người chém lìa, một con đường xuất hiện và không ngừng lan tràn ra tinh nguyên Tiên đạo! Cùng lúc đó, một nơi di tích nào đó của cửu Thiên, khe lớn đan dệt, khí hỗn độn cuồn cuộn và phát sinh chuyện tương tự, rắc, sấm vang chớp giật, tinh khí Bất hủ dâng lên đậm đặc như nước. Một vài tu sĩ đi ngang qua nơi này thì khiếp sợ không gì sánh được, bởi vì thông qua những khe lớn kia thì bọn họ mơ hồ thấy được một con đường. Đồng thời, bên trong lối đi kia đang có mọt vài sinh linh lạnh lùng đứng yên, bọn họ cách nhau như vô tận, ai nấy đều hờ hững thế nhưng cả chư thiên phải run rẩy theo bọn họ. Không chỉ một chỗ như vậy, trên cửu Thiên có, ở thập Địa cũng có, thông qua những khe hở này là con đường cổ xưa to lớn, cờ lớn phần phật càn quét càn khôn. Bọn họ khiến người khác sinh ra cảm giác cổ quái, tựa như cách nhau cả ngàn tỉ dặm tinh không, tựa như cách năm tháng cả vạn cổ vậy!