Chương 1681 : Khúc ca ly hồn tận thế chư Tiên

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:18

Sinh mệnh không còn nhiều, trong khoảng thời gian cuối cùng tiến vào lĩnh vực Tiên đạo, lắng nghe khúc ca mai táng của chính mình! Mạnh Thiên Chí quyết chí tiến lên, giết hướng Bất Hủ giả, hắn biết thời gian không còn nhiều nữa, hoặc là hạ màn trong tiếc nuối hoặc là hát vang trong rực rỡ, duy chỉ có một trận chiến! Lúc này, thiên địa đang run rẩy, đó là sự phóng thích của sức mạnh Tiên đạo, là vẻ sôi trào của ánh sáng bất hủ! Hai cường giả không thể tránh khỏi cuộc quyết chiến, vận dụng toàn bộ thần thông cùng thủ đoạn. Ngoài ra, nơi đây còn có lôi điện đầy trời đi kèm ánh hào quang an lành, đi cùng đó là khói đen và sự kỳ lạ, là mâu thuẫn đối lập nhau thế nhưng lại xuất hiện cùng lúc. Mạnh Thiên Chính đang gắng gượng chống trả, tạm thời không thèm để ý tới vì những thứ đó chưa trút xuống tiên thể của hắn. "Giết!" Vĩnh sinh trong rực rỡ, kết thúc trong huy hoàng, hoặc là từ trần trong thê lương, tất cả đều trong trận chiến cuối cùng này. Mạnh Thiên Chính nắm quyền ấn, thần dũng không gì sánh được, tựa như là Chiến Tiên chuyển thế, mái tóc đen phát sáng mang theo hào quang vàng nhạt, thần lực cái thế mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần. Một quyền của hắn xuyên thủng vùng tinh vực này, tạo nên gợn sóng không gì sánh được, có thể thấy được, vùng vị diện này, bên dưới khung trời này là những chòm sao đang rơi rớt, sao lớn bốc cháy, không thể tránh thoát được. Nắm đấm ấy như xuyên qua một tờ giấy, xuyên thấu qua giới bích không gian tới trước mặt Bất Hủ giả, thần quang vô lượng, soi sáng cổ kim! Sinh linh Bất hủ biến sắc mặt, vừa lúc nãy hắn đã bị thương, bị ánh quyền tuyệt thế của đối phương chấn cho ho ra đầy máu tươi, hiện tại Mạnh Thiên Chính đang liều mạng nên khiến hắn càng kiêng kỵ hơn. Tổ thuật liên miên, hắn như là huyết hoàng bất tử dục hỏa lao tới, ánh lửa ngập trời, tất cả đều là do ký hiệu tạo thành. Ánh bạc trên người hắn khắc họa lên lượng lớn hoa văn tựa như là kim loại, lộ ra vẻ ánh sáng lộng lẫy lạnh lẽo càng chói mắt hơn. Rầm! Một đòn nặng nề khiến bầu trời nổ tung và phá nát, khí hỗn độn nơi đây bạo động tựa như chung kết của một kỷ nguyên, đất trời như hủy toàn bộ. Đây là sự va chạm giữa chí cường giả với nhau, đời này khó mà tìm kiếm thấy Chân Tiên, sau khi hai giới bị ngăn cách thì bọn họ chính là sức chiến đấu vô địch. Vùng sao trời này nổ tung, trời long đất lở, quỷ khóc thần gào. Máu tươi bay lả tả trên trời cao khiến nơi ấy cùng thê diễm hơn. Có thể thấy được, xung quanh đó chẳng hề có chòm sao nào cả, tất cả sớm đã bị quyền ấn tuyệt thế đập tan, xác ngôi sao rất nhiều ngổn ngang bốn phương tám hướng. Đây là một cơn hạo kiếp, một đòn kinh thế của bọn họ đã khiến vùng sao trời này trở nên óng ánh tiếp đó là xác ngôi sao bốc cháy lan xa sau cùng dần trở nên đen tối, rất nhiều thiên thể biến mất. Mưa máu tung bay, sinh linh Bất hủ lảo đảo thối lui và lộ vẻ kinh sợ. Hắn lần nữa bị kích thương, quyền ấn của đối phương quá cứng rắn và mãnh liệt, không gì không xuyên thủng, đánh cho huyết khí của hắn phải sôi trào, xương ngón tay bất hủ thiếu chút nữa đã gãy vỡ. Đương nhiên, Mạnh Thiên Chính phía đối diện cũng phun ra ngụm máu tươi, phải đánh đổi thì mới được như vậy. "Vì sao lại mạnh như thế?" Con ngươi của sinh linh Bất hủ co rút lại, ánh mắt càng thêm đáng sợ hơn, hắn phải nhanh chóng giết chết đối phương, nếu không rất có thể sẽ phát sinh biến cố. Bởi vì, từ khi bắt đầu cho tới hiện tại, đối phương càng ngày càng khó đối phó, ngay cả hắn cũng đã kích thương. "U u..." Sinh linh Bất hủ hết sức nghiêm túc và cũng chẳng còn chút khinh thường nào nữa, hắn lấy ra một chiếc cốt địch* rồi bắt đầu thổi. (*): Cây sáo bằng xương. "Khúc ca ly hồn tận thế chư Tiên!" Trong chớp mắt khi tiếng sáo ngân nga thì sinh linh Bất hủ quát lên, mấy chữ này tựa như thanh đao của Thiên ý chém xuống, lập tức khiến cho uy lực của ca khúc này tăng gấp bội! Đây là tôn chỉ của Ma khúc, là ý nghĩa của bản này! Khúc ca ly hồn tận thế chư Tiên, những từ này vang lên thăm thẳm chấn động cả vùng trời này, có thể thấy được, có rất nhiều bóng mờ xuất hiện tựa như những bộ xác chết di động. Đồng thời, hai mắt của Mạnh Thiên Chính có chút lờ mờ, thần hồn của hắn đang bị triệu hoán muốn rời khỏi thân thể. "Hây!" Đột nhiên hắn quát lên một tiếng to, nơi sâu trong con mắt chợt có thần mang hừng hực, hắn từ trong trạng thái thất thần ấy phục hồi lại như cũ, tuy rằng thể phách bị cắt rời, máu tươi đầm đìa thế nhưng tinh thần của hắn đã thoát khỏi. Keeng! Sau lưng Mạnh Thiên Chính hiện lên một cặp đao loan nguyệt óng ánh, lúc này trở nên rạng ngời rực rỡ mang theo ánh sáng vàng nhạt chém mạnh ra ngoài, trong thiên địa phảng phất như có hai vầng trăng lạnh lẽo đang lượn lờ và truyền ra tiếng nổ vang rền. Sinh linh Bất hủ với hai con ngươi như hai vầng thái dương hừng hực, cây sáo nơi môi phát sáng dao động ra những gợn sóng đầy ma mị, đó là sóng âm đáng sợ nhất! Từng nốt nhạc hóa thành thực thể nhảy tưng bừng trong hư không, tất cả đều mang theo hào quang bất hủ và được hình thành ngưng tụ từ hoa văn Tiên đạo. Thanh âm chói tai bạo phát, đao loan nguyệt va chạm với những nốt nhạc này liền phát ra tia lửa tung tóe, gợn sóng đại đạo khuếch tán xé tan vùng vũng trụ lớn này. Như là khai thiên tích địa, cảnh tượng làm người ta cực kỳ kinh hãi! Cuối cùng, đao loan nguyệt đã đánh tan rất nhiều nốt nhạc đại đạo phát sáng kia, nó đầy đáng sợ đánh thẳng lên trên cốt địch và làm gián đoạn khúc nhạc này! Trong lúc ấy, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn, Mạnh Thiên Chính lần nữa giết tới. Keeng! Hai cánh tay hắn vung ra trở thành hai thanh tiên kiếm, một đen một trắng, kiếm thể có màu sắc khác biệt tỏa ra khai khí âm dương đang lưu chuyển mịt mờ. Cánh tay của Mạnh Thiên Chính hóa thành hình kiếm, ý lạnh tỏa ra đầy đáng sợ! Xoẹt! Giây lát đó, hai ánh kiếm chia làm hai màu đen trắng nhanh chóng chém tới. Phụt! Sinh linh Bất hủ đón đỡ thế nhưng trên người lại có hoa máu bắn lên, ánh kiếm đáng sợ tàn phá thể phách tựa như bạc trắng đó, một dòng máu lớn lan tỏa ra trong tinh không. Gào! Sinh linh Bất hủ thét dài, hắn đã bị chọc giận, một người vừa tiến cảnh, một Nhân tộc vừa mới đặt chân vào lĩnh vực Tiên đạo mà lại có thể lần lượt kích thương hắn tới mấy lần ư? Hắn cảm thấy bị sỉ nhục! Ầm ầm, trong tay phải của hắn xuất thiện một thanh thiên mâu lạnh lẽo âm trầm phả thẳng hàn khí vào mặt, tựa như muốn đóng băng toàn bộ vũ trụ này lại. Đây là pháp khí của Bất hủ và cũng là binh khí thành Đạo của hắn, sở hữu uy năng lớn lao chém thẳng về phía Mạnh Thiên Chính. Lưỡi mâu sáng như tuyết kia tựa như có thể thu lấy tính mạng của toàn bộ sinh linh trên thế gian mang theo uy thế khó lường giết tới phụ cận. Boong! Hai thanh kiếm thai trắng đen phát sáng giao lại với nhau rồi đón đỡ, nó va chạm với thanh binh khí kia đã tạo nên động tĩnh to lớn, hào quang chói mắt lan tỏa ra xung quanh. Lúc này, gợn sóng óng ánh lấy hai người làm trung tâm không ngừng khuếch tán về nơi sâu trong vũ trụ, vô cùng khiếp người. Xoẹt! Mạnh Thiên Chính mang theo ánh sáng đón đỡ lôi kiếp vô biên bên trên đỉnh đầu, hàng loạt cánh cửa trong thể nội đồng thời mở rộng, hắn đàn khắc họa phù văn lên trên thân thể mình. Đó chính là áo nghĩa của Bất Diệt kinh và đã được hắn kết hợp với đại pháp vô thượng của mình, đang ra sức thúc đẩy về hướng cực hạn, đây chính là nguyên nhân mà hắn dám chống trả binh khí kia. Bất Diệt kinh hòa vào đại đạo, hơn nữa còn là Lấy thân làm chủng nên huyết nhục của hắn vững chắc bất hủ! Ầm ầm! Một lát sau, hai cánh tay của hắn hợp lại cùng nhau tựa như là cổ tăng hợp hai tay thành chữ thập, thế nhưng cũng không phải là hai tay mà là hai thanh kiếm hai dung hợp. Hai cánh tay của hắn đã hóa thành hai thanh tiên kiếm trắng và đen, lúc này quy nhất trở thành một thanh kiếm thai, hai khí trắng đen dung hợp, tuy hai mà một. Xoẹt! Khi Mạnh Thiên Chính bổ về trước thì vùng trời này bị cắt ra tựa như chia làm hai giới, cảnh tượng chấn động lòng người! Một chiến kiếm đã đoạn tinh vực! Đây là uy năng đầy hùng vĩ, là sức mạnh tuyệt thế. Sau khi chân chính đặt chân vào lĩnh vực Tiên đạo, thực lực của Mạnh Thiên Chính đã tăng vọt. Boong! Kiếm thai trắng đen tạo nên những tia lửa tung tóe khi va chạm với thiên mâu, đòng thời phía sau có ánh sáng lạnh lẽo bay tới, hai thanh đao loan nguyệt chém về sinh linh Bất hủ. Ầm ầm ầm! Sinh linh Bất hủ lướt ngang thân thể và xuất hiện phía dưới một vùng sao trời khác, đồng thời vạn dụng tổ thuật ngăn cản đao loan nguyệt, va chạm đầy kịch liệt với hai thanh binh khí này. "A..." Mạnh Thiên Chính thét dài, bởi vì không còn thời gian nữa, hắn phải liều mạng, vận dụng sức mạnh mạnh nahát. Xoẹt, hắn bước đi về trước một cách kỳ dị, một bước là mấy trăm ngàn dặm, chớp mắt đã rút lại được khoảng cách. Phụt! Lần này, hai tay của hắn hợp lại và toàn lực khống chế, kiếm thai trắng đen dung hợp làm một chém ra ánh sáng tuyệt thế, không gì không phá, ánh máu tung tóe ngay tại chỗ. Sinh linh Bất hủ đã trúng một kiếm này, hắn không thể nào tránh né được, ánh kiếm kia liên miên bất tận, kiếm này tới kiếm khác nhấn chìm nơi đây. Trong giây lát, hai bên va chạm cả trăm lần ngàn lần, sinh linh Bất hủ nắm chặt thiên mâu chém giết với Mạnh Thiên Chính. Xoẹt! Ánh kiếm như cầu vòng, trong nháy mắt cuối cùng thì mang theo mảng lớn máu tươi chém bay một tay của sinh linh Bất hủ, nhuộm đỏ tinh không! Thế nhưng, cũng trong lúc đó Mạnh Thiên Chính chấn động lảo đảo, bởi vì hắn bị lôi điện Tiên đạo bên trên đỉnh đầu bổ xuống và xuyên thấu thân thể, nơi ngực xuất hiện một lỗ máu. Lúc này, thần uy của cuộc độ kiếp đã bắt đầu hiển hiện, chỉ dựa vào thân thể gắng gượng chống đỡ sẽ rất vất vả, hơn nữa mây mù màu đen không rõ kia cũng đang hạ xuống tới gần thân thể hắn.