Tổ đàn, cũng được gọi là Tổ tế đàn.
Nơi đây, cảnh tượng đổ nát, tranh đá cổ xưa san sát, ẩn giấu tàn tích của lịch sử, rất nhiều thứ được lưu lại từ những cuộc đại chiến hơn kỷ nguyên trước.
Nơi đây là nơi trung tâm nhất trong Đế quan, là nơi thần thánh nhất.
Nơi đây có tàn cốt của các bậc tiền bối, có bia văn của Tiên, có nơi thờ cúng trường tồn từ tuyên cổ, còn có những căn nhà đá bị phong kín, nghe đâu bên trong có người đã toạ quan tới cả một kỷ nguyên mà vẫn chưa đi ra.
Mà mấy vị cường giả Vô Địch bên trong Đế quan thì quanh năm suốt tháng ở nơi này, trừ phi là phát sinh đại chiến nếu không sẽ không bao giờ lộ diện.
Nghe nói, số tuổi của những người này đều lớn hơn mấy người MạnhThiên Chính, Vương Trường Sinh, Kim thái quân, đều là những tồn tại cùng cấp bậc.
Đại lộ kim quang rất to lớn, nó xuyên qua không biết bao nhiêu vạn dặm mang đám người Thạch Hạo tới phía ngoài khu vực này, lúc này cả đám đều đang đứng bên trên mặt đất.
Từ xa nhìn lại, sương mù mờ ảo, gạch ngói tường đá ngổn ngang, sự loang lổ bên trên các bức tranh đá, sự tang thương của lịch sử, khiếm khuyết nhưng lại nặng nề, tựa như là một bộ lịch sử cổ xưa vẫn trường tồn phả thẳng vào mặt.
Cảnh phía trước tuy rằng hoang vu thế nhưng hiện tại lại chẳng hề thiếu nhân khí, nơi đây náo nhiệt vì sự xuất hiện của rất nhiều người, không ngừng bàn tán trò chuyện rất sôi nổi.
Bọn họ đều là những người có tiếng tăm trong các tộc, nhân số rất nhiều, chí ít không dưới mười vạn người.
Những sinh linh này sau khi nhận được tin tức rằng, Hoang đã trở về và mang theo một chiếc rương gỗ có tầm quan trọng cực kỳ lớn, ai cũng muốn hiểu rõ nên nhanh chóng tới đây.
Nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ phải đi tìm cho bằng được Thạch Hạo.
Xa xa, một toà cung điện đổ nát nằm ở khu vực ngoại vi, ngày thường đều rất hoang vu, không một ai có thể ở lại.
Nhưng hiện giờ, bụi trần phủi sạch, bên trong có khí hỗn độn lưu chuyển khiến nó mơ hồ, khó mà nhìn rõ được.
Thi thoảng có thể thấy được có vài bóng người vô cùng cổ xưa đang im lặng ngồi xếp bằng, tuy rằng khí tức đã được ẩn giấu tựa như hoá thạch, thế nhưng vẫn khiến người khác bất giác muốn vái lạy.
Chính xác, đó chính là Chí Tôn, bọn họ đều đã thức tỉnh và lặng yên ngồi xếp bằng nơi ấy.
Bên trong có Kim thái quân, có Vương Trường Sinh, và cũng có những cường giả Vô Địch trong Đế quan.
"Ngươi chờ ở đây đi, để ta mang rương gỗ vào trong ngôi điện thờ cổ ấy."
Một người đàn bà trung niên nở nụ cười thân thiện nói với Thạch Hạo, tiến lên muốn nhận lấy chiếc rương gỗ.
"Không cần phải như vậy."
Thạch Hạo lên tiếng rồi nhanh chân tiến vào trong tổ đàn đó, muốn tự tay đưa lên rương rỗ.
"Bà ta là ai thế, lại là người của Kim gia à, thật không ngờ được, tới tận đây mà còn muốn ngăn cản Thạch Hạo vào tổ đàn nữa luôn? Việc này có thể được chắc!"
Tào Vũ Sinh cười khẩy.
Nơi đây tụ tập vô số quần hùng, đều là cao thủ các tộc, Thạch Hạo có thể xuất hiện ở nơi này thì tự nhiên sẽ nhận được chỗ tốt cực lớn, các tộc đều sẽ ghi nhớ công lao của hắn.
Vài bước cuối cùng này không ngờ lại có người ngăn cản, muốn mượn nhờ việc này để hạ thấp hào quang của hắn, không cho hắn tiến vào trong.
Đương nhiên, người đàn bà trung niên vừa nãy rất là uyển chuyển và khiêm nhường, nếu như không nghĩ kỹ thì còn tưởng rằng bà ta xuất phát từ lễ tiết, nhưng thật sự lại không phải như vậy.
Lúc này, những người có tiếng tăm đều nhìn sang, nhìn về người trẻ tuổi đang đi tới kia, hắn đang cưỡi bên trên một con sư tử màu vàng, mạnh mẽ kiên cường, hào khí ẩn mình.
Và rất nhiều người đều chăm chăm nhìn vào chiếc rương gỗ bên trên tay của hắn!
"Đây là Hoang ư, đây là lần đầu tiên gặp mặt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà!"
"Vừa mới nhận được bẩm báo, hắn đã tấn cấp tiến vào cảnh giới Trảm Ngã trung kỳ, chuyện này khó mà tin được, đã đánh vỡ mọi ghi chép của kỷ nguyên này, đứng đầu trong lịch sử!"
Mấy người than thở, đều sinh ra chút hảo cảm với hắn.
Trong mắt rất nhiều người, Thạch Hạo có lòng can đảm đại chiến chém giết với quần hùng dị vực, gắng gượng đoạt lấy chiếc rương gỗ này, tuyệt đối được xem như là nhổ răng trong miệng cọp!
Trước kia, không một ai dám nghĩ tới chuyện này, được mấy ai dám săn bắt những sinh linh dưới Bất Tử của Vương tộc dị vực chứ?
Thiếu niên này lại mạnh dạn đi đầu, một người độc chiến bên ngoài Biên Hoang, nghe nói đã giết chết rất nhiều cao thủ trẻ tuổi dị vực, khiến toàn bộ sinh linh đều sợ hãi.
Chiến tích huy hoàng như vầy đã giương cao uy phong của Đế quan, khiến người khác thoải mái không thôi, khi nghe được một vài chiến tích của hắn thì chợt cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Bởi vì, trong cuộc chiến với dị vực thì hầu như tu sĩ của Đế quan đều chịu lấy uất ức, thường xuyên phải nuốt hận, hiện giờ lại có cảm giác như vầy thì sao không làm người khác sướng vui chứ, chém giết khiến cho cả một thế hệ của dị vực phải cúi đầu, chỉ cần nghe thấy tiếng thì đã sợ tới vỡ mật, xem như đã xả được phần nào cơn giận dữ.
Thạch Hạo chào hỏi mọi người xung quanh, sau đó dâng rương gỗ lên cho mấy vị tồn tại trong ngôi điện thờ cổ này.
"Ngồi đi!"
Một bóng hình tựa như tượng đất mở miệng mời Thạch Hạo ngồi xuống trong điện thờ.
Có thể nói, đây chính là một vinh dự, Hoang nhận được vài phần kính trọng từ Chí Tôn, những người khác thì dù là tư cách tiếp cận nơi đây cũng chẳng có.
Thạch Hạo chẳng hề luống cuống gì mà cứ thế ngồi xuống, hắn cảm nhận được những đợt xung kích tựa như sóng to gió lớn, dù cho mấy vị Chí Tôn này đã thu lại khí tức thế nhưng chợt có một luồng ánh mắt đảo qua khiến máu huyết của hắn cuộn trào.
Không cần nghĩ cũng biết, đó chính là Kim thái quân đang nhìn hắn, bởi vì bóng hình đó chính là một bà lão.
Ánh mắt của những người khác rất là ôn hòa không hề tạo nên áp lực gì cả, chỉ có mỗi ánh mắt của bà ta là có chút khiếp người, đương nhiên bà ta vẫn chưa hề ra tay và cũng không có sự áp chế đặc biệt nào cả, thế nhưng lại tạo thành một luồng cảm giác nghẹt thở như thế.
Vương Trường Sinh cũng tới, dáng vẻ tương đối trẻ tuổi, xem chừng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, việc này khiến người khác khó mà tin được.
Lúc này, hắn ngồi xếp bằng bên trong hỗn độn, ánh mắt hoà ái chứ không có biểu thị gì cả.
"Chủ thượng nhà ta muốn mượn và xem qua chiếc rương này."
Cách đó không xa chợt có người lên tiếng.
Lập tức liền tạo nên những tiếng bàn luận sôi nổi, những người có tiếng tăm của các tộc đều thì thầm nói ra thân phận của hắn.
Đó là một ông lão chỉ có một chân, ngồi bên trên một tảng đá lớn, bên cạnh có một con gà trống to lớn nhưng rụng gần hết bộ lông, chính là thú cưỡi của hắn.
Trước đây người này đã từng xuất hiện qua, tới từ một Cấm khu vô thượng trên cửu Thiên này!
Ngày đó, sở dĩ hắn tới Đế quan này cũng là vì biết nơi đây có một bức tranh da thú gần như đã bị huỷ hoại, bên trên nó vẽ khu vực giao nhau giữa rừng rậm Thiên Thú cùng dãy núi Thần Dược.
Hiện giờ, Thạch Hạo đã mở ra ngôi mộ lớn ở nơi ấy và mang chiếc rương gỗ này trở về nên đã kinh động chủ nhân Cấm khu trên cửu Thiên, thành ra lại phái sứ giả tới lần nữa.
Đồng thời, ông lão một chân này cũng mang tới một tin tức, nói cho các cao thủ trong Đế quan biết, chiếc rương gỗ này có thể tạo ra một cao thủ cấp Tiên vương!
Chuyện này liền tạo nên náo động không hề nhỏ, dù cho là cường giả Vô Địch trong tổ đàn cũng đứng ngồi không yên, kể cả Kim thái quân, Vương Truòng Sinh cũng hiện thân ở Đế quan này!
Hắn nói tin tức này cũng là để tỏ thành ý của mình.
Hắn báo cho tu sĩ trong Đế quan này biết, Cấm khu không hề cưỡng ép chiếm đoạt mà chỉ muốn sau khi quần hùng trong Đế quan tìm hiểu thật kỹ lưỡng thì mượn dùng một thời gian, đảm bảo sẽ trả lại.
Cho nên, tình hình hiện giờ rất phức tạp!
Nếu như chiếc rương gỗ này quan trọng như vậy thì sao có thể cho mượn dễ dàng chứ?
Mọi người không hiểu, vì sao hắn lại trở nên thẳng thắn như vậy, không sợ Đế quan sau khi biết được đây là chí bảo như vậy thì sẽ không cho người ngoài mượn ư?
"Mời các vị đạo hữu tìm hiểu trước đi."
Sứ giả của Cấm khu nói.
Kim thái quân mở bừng cặp mắt rồi quét nhìn về phía giữa điện thờ, chiếc rương trên mặt đất chợt xuất hiện trên tay mình, bà là người đầu tiên tìm hiểu nghiên cứu.
Trong lúc vô tình con mắt của bà ta chớp chớp quét nhìn Thạch Hạo vài lần, khiến tâm hồn hắn chấn động.
"Hãy nói rõ toàn bộ những gì đã trải qua lúc khai quật được chiếc rương gỗ này."
Kim thái quân bình thản nói.
Thạch Hạo chẳng hề có chút hảo cảm gì với bà ta, thật tâm cũng chẳng muốn chiếc rương gỗ của mình liều mạng mang về sẽ giúp ích cho bà, thế nhưng lúc này cũng đành phải nói rõ mọi chuyện, bởi vì hắn cũng rất mong muốn mọi người nơi đây phá giải được bí mật của chiếc rương gỗ này, giúp cửu Thiên thập Địa càng mạnh mẽ hơn.
Kim thái quân nhắm mắt lại, rất lâu sau cũng chẳng nói gì nữa, nửa canh giờ sau thì vẫn nắm chặt rương gỗ trong tay đồng thời cảm ứng thật cẩn thận.
Mọi người thấy bà phát lực, dùng thần niệm thăm dò để cưỡng ép mở ra rương gỗ, thế nhưng cũng chẳng hề có bất kỳ tác dụng nào.
Cuối cùng, bà thả chiếc rương gỗ xuống.
Sau đó, lần lượt tới mấy vị Vô Địch giả tìm hiểu, kết quả vẫn như trước, không thể làm gì được chiếc rương này.
Tới phiên Vương Trường Sinh thì hắn lấy ra một thanh tiểu kích dài bằng lòng bàn tay rồi không ngừng vẽ vẽ lên trên rương gỗ, tất cả mọi người đều biến sắc mặt, đó chính là tiên khí trấn tộc của tộc này!
"Đạo hữu hãy cẩn thận!"
Một vị Chí Tôn nhắc nhở, sợ hắn không cẩn thận lại huỷ luôn chiếc rương này.
Nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là, khi chiến kích vung vẫy bên trên thì chiếc rương gỗ này chẳng hề bị tổn hại gì cả, ánh sáng dìu dịu lan toả chứ cũng chẳng hề bị chém rời.
Việc này khiến mọi người ngây dại!
"Ta muốn hỏi một chút, chủ nhân Cấm khu muốn mượn chiếc rương này thì vì sao không tự mình tới lấy?"
Vương Trường Sinh lên tiếng hỏi ông lão thiếu mất một chân kia.
"Chủ nhân của ta không muốn trêu chọc tới một loại nhân quả lớn lao."
Ông lão đúng mực nói.
"Là ý gì?"
Kim thái quân hỏi.
"Chiếc rương gỗ này ẩn chứa một nhân quả to lớn, chủ nhân nhà ta không muốn bị cuốn vào bên trong, phòng ngừa tương lai sau này lại bị xử lý."
Ông lão nhẹ giọng nói.
"Cái gì?"
Dù là Chí Tôn thì Kim thái quân cũng chợt hít vào ngụm khí lạnh, sắc mặt liền thay đổi.
Những người khác cũng hãi hùng khiếp vía, đó là nhân quả như thế nào mà ngay cả người của Cấm khu cũng sợ bị xử lý? Mọi người nghe vậy thì đều nơm nớp lo sợ!
Nên biết, sự tồn tại của Cấm khu được mệnh danh là trường tồn cùng thế gian, có một vài nơi không chỉ đơn giản sống hơn một kỷ nguyên, năm xưa khi dị vực giết tới thì cũng không dám trêu chọc.
"Hắn trở về rồi..."
Ông lão một chân nói, và cũng cho biết, đây là những lời nói theo bản năng sau khi chủ nhân mình dùng mọi khả năng và thấy được một góc trong tương lai.
Thạch Hạo cũng như những người trẻ tuổi cùng hạ xuống từ đại lộ kim quang đều run rẩy thân thể, bởi vì lần trước ông lão này cũng từng nói qua với bọn hắn, không nghĩ rằng lại nhắc lại lần nữa.
"Xin mời ngồi!"
Kim thái quân trịnh trọng nói, tự mình lấy ra một chiếc bồ đoàn rồi mời ông lão tới gần để hỏi thăm thật rõ, bầu không khí trở nên nặng nề vô cùng!!