Đây là một vị Chí Tôn thật sự, thực lực cũng chẳng giả bộ ra vẻ gì cả, mặc cho tu vi của Thạch Hạo kinh thế, ngạo thị thế hệ trẻ tuổi, nhưng khi đối mặt với lão quái vật như thế này cũng chẳng thể nào địch lại được, chỉ có chạy trốn mà thôi.
Nếu không, ở lại thêm chút nữa thì chắc chắn hắn sẽ phải chết!
Dù sao hắn cũng chỉ mới tiến vào cảnh giới Độn Nhất, nếu như so sánh với cấp bậc khủng khiếp này thì chênh lệch cả một cảnh giới lớn.
Mấu chốt nhất chính là, cảnh giới Chí tôn không giống với những cảnh giới khác, người có thể đứng ở trong cảnh giới này thì làm sao có thể bị giết ngược lại chứ?
Người đứng ở lĩnh vực này thì bản thân đều là những nhân vật ngất trời ngạo thị cổ kim.
Còn nếu những tu sĩ có cảnh giới thấp mà muốn quyết đấu cùng với Chí Tôn, trừ phi nắm giữ trận pháp Tiên đạo, nếu không dù cho có vận dụng tới tiên khí cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Bởi vì, Chí Tôn có thể né tránh và rồi giết chết.
Đương nhiên, người nắm giữ trận pháp Tiên đạo thì cần phải khắc trận văn lên trên người, nếu không hiệu quả sẽ không quá lớn.
Trước kia cũng từng có chiến tích như vậy, cũng chẳng phải là những người thuộc Chí Tôn liên thủ chặn đánh nhau, mà những người không phải Chí Tôn đã khắc tiên trận lên trên người rồi mới bắt đầu quyết đấu.
Có thể làm được như vậy thì cũng phải trả cái giá cực lớn!
Trận pháp Tiên đạo, đừng nói là nắm giữ chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đã cực khó rồi, thứ này chỉ có thể xuất hiện trong tay của thế gia Trường Sinh.
Đồng thời, cũng không phải thế gia Trường Sinh nào cũng có thể nắm giữ, quá ít ỏi.
Thạch Hạo nhanh chóng bỏ chạy, còn bóng người phía sau hắn thì càng lúc càng nhanh tiếp cận lấy hắn.
"Ầm ầm!"
Thạch Hạo vỗ mạnh cặp cánh, lôi điện và cánh côn bằng quấn chặt lấy nhau đồng thời dưới chân là thần thông Súc địa thành thốn, hắn không ngừng tăng tốc, tốc độ nhanh tựa tia chớp khiến người khác ngây dại.
"Tốc độ lại có thể so với Chí Tôn?"
Nơi phương xa, đám người Phong Bách Linh, Nguyên Thanh đều khiếp sợ, ai nấy cũng đều ngẩn ngơ.
Ai cũng biết, Chí Tôn là tuyệt đỉnh, không một ai ở lĩnh vực Nhân đạo có thể so bì được, bất luận là công kích hay là tốc độ thì đều thuộc hạng ngũ mạnh nhất trong thiên hạ.
Trước mắt, một tên nhóc cảnh giới Độn Nhất tại sao lại nhanh như thế, tốc độ lại có thể so với Chí Tôn!
"Lão tổ xuất hiện mà vẫn không làm gì được hắn ư?"
Phong Thương khó có thể tin nói.
Dù gì cũng là Chí Tôn tự mình xuất thủ vậy mà lại không thể nào giết chết được Hoang, trái lại còn đê hắn bỏ chạy nữa.
Vù vù!
Thiên địa rung chuyển, thân thể của người tí hon kia sớm đã phóng lớn, tiên phong đạo cốt, tóc bạc buông rủ, bàn tay vung tới bao phủ cả bầu trời, sức mạnh quy tắc cuộn trào giam cầm trời cao.
Sự tình bết bát nhất đã xảy ra, Chí Tôn phát uy, thiên địa lật úp.
Trong lĩnh vực Nhân đạo, không một ai có thể chống lại bọn họ.
"Chí Tôn vô địch, ai chống cự được!' Phong Bách Linh kích động, bởi vì nàng biết, đây mới chính là uy thế Chí Tôn thật sự, dù cho Hoang có tốc độ nhanh hơn nữa thì cũng chống không được. Quả thực, trên bầu trời đang có sao lớn rơi rớt, Chí Tôn giận dữ, thiên vỡ địa hủy, mặt đất phía dưới cũng sụp lún theo, dung nham phun trào. Điều đáng mừng chính là, mặt đất nơi đây tiếp giáp với khu vực không người, nếu không một châu này hơn phân nnửa sẽ sụp lún xuống cả. Vào lúc ấy, ngàn tỉ sinh linh đều bị diệt! Xoẹt! Lúc này Thạch Hạo đã không còn lựa chọn nào nữa, chỉ có thể sử dụng Phá Giới phù mà thôi, nếu không hắn sẽ bị giam cầm trong vùng thế giới ấy, và chỉ có thể chịu chết. Một đòn của Chí Tôn thì vũ trụ cũng có thể bị xé toạc, trời đất cũng phải run rẩy. Một tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất như hắn thì làm sao có thể chống đỡ được chứ, lên tới cảnh giới Chí Tôn thì đã biến hóa về chất, là thăng hoa, tựa như không nằm trong hình thái về đồng nhất sinh mệnh nữa rồi. Vèo, Thạch Hạo biến mất khỏi nơi đó. Phá Giới phù, đây chính là biến số duy nhất."Haizz, tiếc thật, thiếu chút nữa mà thôi!'
Phía sau, đám người Phong Bách Linh, Nguyên Thanh đuổi theo sau và vận dụng Thiên Nhãn thông, tuy rằng khoảng cách xa vô cùng vô tận nhưng vẫn có thể thấy được tình huống nơi ấy.
"Haizz, đây là một vệt ký hiệu được hóa thành từ thần thông vô thượng của lão tổ, sau khi vận dụng thì uy lực sẽ giảm mạnh."
Phong Bách Linh nhíu mày.
Nàng cũng nói ra sự thật, đây cũng không phải là lão tổ của tộc này mà chỉ là một ký hiệu được ngưng tụ từ thần thông vô thượng và được niêm phong bên trong cánh tay của nàng.
Bóng người phía trước cũng không hề dừng lại mà truy sát phía sau, là Chí Tôn hiển hiện, tuy không phải là chân thân nhưng lúc này lại có uy thế vô địch.
Đáng tiếc, lần này hắn không thể nào tìm được Thạch Hạo nữa, sớm đã chẳng còn chút tăm tích gì.
Sau nửa canh giờ thì Thạch Hạo yên lặng xuất hiện hiện và đứng ở bên trên một ngọn núi nhìn về phía đám người Phong Bách Linh, hắn im lặng ẩn núp tiếp cận và muốn truy sát đám người này.
"Tức thiệt, để giết chúng ta mà ngay cả Chí Tôn cũng xuất động, để ta trở lại giết chết hai tên kia!"
Hoàng Kim sư tử lên tiếng.
Vừa nãy nó thật sự sợ hãi, Chí Tôn xuất thủ hoàn toàn khiến người tuyệt vọng, nó sợ sẽ bị giết chết, vậy thì quá oan uổng, cho nên lúc này mới sôi ruột như vậy.
"Giết!"
Một lát sau, một người một thú giết thẳng tới, thần thông lan tỏa, toàn lực xuất thủ hòng giết chết những người kia.
"Triệu hoán màn đêm!"
Phong Bách Linh rất cảnh giác nên nhanh chóng hô lớn, ngâm tụng một đoạn kinh văn cổ xưa.
Tộc này đạt được một bộ thiên công hắc ám cổ, năm xưa Phong Hành Thiên từng dùng tới Ma quyền được ghi chép ở bên trong, nó có uy lực cực mạnh, hiện giờ Phong Bách Linh cũng đang vận dụng Triệu hoán thuật thuộc bộ thiên công này.
Một lát sau, vị Chí Tôn kia lại xuất hiện, mặc dù là thần thông hiển hiện thế nhưng uy lực cũng rất khủng khiếp.
Thạch Hạo thở dài rồi lần nữa mang theo Hoàng Kim sư tử bỏ chạy, cuối cùng lại vận dụng thêm Phá Giới phù lần nữa.
"Ồ, sức chiến đấu của hắn đang suy giảm."
Thạch Hạo nhảy cảm phát hiện.
"Không ổn, tên nhóc này rất cảnh giác, không cách nào giết chết hắn được, vả lại trên người hắn lại có Phá Giới phù nữa, tình cảnh của chúng ta rất đáng lo."
Sắc mặt của Nguyên Thanh biến đổi.
Quả nhiên, trong hai canh giờ sau đó thì Thạch Hạo đã hiện thân vài lần, tuy rằng không ngừng bị đuổi giết thế nhưng đều thành công bỏ chạy, sau mỗi lần yên ổn thì hắn lại tiếp tục trở về khiêu khích.
Sau đó, hắn vững tin rằng, lão tổ Phong tộc do ký hiệu hóa thành đã tiêu tán, khó có thể hiển lộ ra toàn bộ uy thế Chí Tôn.
"Ta còn tưởng rằng lão già của tộc các ngươi tự mình tới đây để làm cái kết, thì ra cũng chỉ là dấu ấn mà thôi, đã như vậy thì ta sẽ tiễn các ngươi lên đường!"
Thạch Hạo lần nữa giết ngược lại, vẻ mặt đầy cay nghiệt nói.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, trước người của Phong Thương có một ký hiệu lớn xuất hiện và từ bên trong lao ra một bóng người, cũng là mái tóc bạc tung bay, cũng là thực lực tuyệt thế.
Hai ký hiệu!
Đây là ký hiệu thứ hai đột ngột xuất hiện để giết chết Thạch Hạo.
"Vì bắt ta mà lão già của tộc ngươi lại vung tiền vốn bạo như vậy luôn à, vì sao không đích thân tới đây chứ?"
Thạch Hạo tức giận nói, không thể không bỏ chạy được.
"Đi!"
Cũng trong lúc đó, đám người Phong Thương, Nguyên Thanh nhanh chóng trốn về phía chân trời, bởi vì bọn họ biết phiền phức lớn đã tới, không cách nào giết chết Hoang được, mỗi một lần đều để hắn chạy thoát, hiện tại bọn họ đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Bởi vì, chỉ cần Hoang chịu đựng vài lần thì chắc chắn sẽ thành công, dù sao phù văn mà lão tổ Phong tộc hiện ra hình thể cuối cùng gì cũng sẽ suy yếu.
"Phụt!"
Thạch Hạo phun ra bụm máu, hắn đã bị thương, bị quyền phong tuyệt thế quét trúng khiến thân thể thiếu chút nữa đã tan vỡ, đây là một trong ít nguy cơ lớn từ sau khi hắn tu đạo thành công.
"Ta phải giết chết hết đám các ngươi!"
Hắn gào thét.
Lại lần nữa lưu vong, cuối cùng cũng giày vò cho bóng người kia phai mờ, lúc này sắc mặt Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo.
Phụt, hắn vút qua trời cao truy sát ngược lại.
"Vị tiểu đạo hữu này thật là phi phàm, ngay cả dấu ấn của Chí Tôn hiện ra cũng không thể bắt được hắn, thật là nhân vật ngút trời!"
Bên cạnh một con sông lớn nơi phuong xa có vài ông lão dõi mắt nhìn tới, tất cả đều là những người có tiếng của Thái Âm tộc, một trong số đó là ông lão mà Thạch Hạo từng gặp mặt và hỏi han qua.
"Lúc nhắc tới phần cuối của Thái Âm hà thì ta từng ám chỉ hắn, nơi đó sẽ gặp nguy hiểm, bộ tộc ta cũng không hề phụ hắn, lần này không hề kết thù hận gì."
Ông lão kia nói.
Mấy người khác cũng gật đầu theo, Thái Âm tộc không tranh với đời, không muốn cuốn vào bên trong cuộc tranh đấu như thế.
Tiếp đó, bọn họ biến mất!
Hiện tại đã tới phiên đám người Nguyên Thanh bất an, bởi vì ai ký hiệu kia đều đã lan tỏa và có bóng người thuộc cấp độ Chí Tôn lao ra, thế nhưng lại không cách nào giết chết được Thạch Hạo.
Hiện giờ, hai ký hiệu này đã mất đi uy lực, Hoang đã truy sát tới.
Bọn họ vận dụng tế đàn hòng vượt qua hư không, kết quả Thạch Hạo sử dụng Phá Giới phù đánh gãy con đường phía trước của bọn họ.
Ầm ầm, hư không nổ tung, những người này ngã ngào từ trên vòm trời xuống.
Cũng chính bọn họ mới sẽ như vậy, chứ những người khác thì chắc chắn đã chết trong hư không loạn lưu rồi.
"Hoang, chớ có hống hách!' Phong Thương không cam lòng, cố nén cơn giận dữ lại, bởi vì trận chiến này quá bứt rứt khó chịu. Bọn họ mang theo sức mạnh thuộc cấp bậc Chí Tôn tới đây, thế nhưng sau cùng lại mất đi hiệu lực, không cách nào làm gì được Hoang, đã khiến bọn họ mất hết mặt mũi. Thạch Hạo tóc tai bù xù, vết máu đầy người lạnh lùng nhìn bọn họ mà chẳng hề ư hử một câu, sát khí khuếch tán tựa như sóng biển bao phủ nơi đây. Hắn đã nổi giận, vừa nãy thiếu chút nữa đã bị Chí Tôn giết chết, dẫn tới việc hắn bị thương."Đám con hoang này, lúc chúng ta huyết chiến ở Biên hoang thì bọn ông phá hoại đâm chọt phía sau, hôm nay lại còn muốn trừ khử ta nữa chứ, không thể tha được!"
Thạch Hạo lạnh lùng nói, lửa giận trong lòng như muốn đốt cháy cả cửu trùng thiên. Hắn khó mà tưởng tượng ra được, thế gia Trường Sinh ở trên cửu Thiên lại sa đọa tới mức này, rất có khả năng đã cấu kết với dị vực và hãm hại người bên mình."Thắng làm vua thua làm giặc, chúng ta quá bất cẩn mà, không nghĩ tới Mạnh Thiên Chính lại luyện chế bảo phủ có cấp bậc như kia cho ngươi."
Phong Thương nói."Nạp mạng thôi!"
Thạch Hạo giết tới, cưỡi lấy Hoàng Kim sư tử tựa như Chiến thần với thần uy lẫm liệt, ánh vàng óng ánh. Đương nhiên hắn cũng không ngừng phòng bị, phòng ngừa đối phương còn có ký hiệu khác nữa và triệu hoán ra sức mạnh cấp bậc Chí Tôn. Dễ nhận thấy hắn suy nghĩ quá nhiều, dù cho Chí Tôn có muốn hiện ra thần uy vô địch của chính mình đi chăng nữa thì cũng cần phải ngưugn tụ ra những ký hiệu này, vả lại cũng hết sức khó khăn. Phong Thương nghênh chiến, hắn cũng rất điên cuồng, triển khai Ma quyền đen tối, kéo lấy gió mạnh, khói đen ngập trời đại chiến với Thạch Hạo. Hắn là một tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất hậu kỳ, mạnh mẽ vô cùng, có tiếng tăm lừng lẫy và là số ít cao thủ trong tộc. Nhưng, hắn lại gặp phải Hoang, sau khi đại chiến thì hoàn toàn bị áp chế."A..."
Hắn hét lớn, bị chấn cho miệng phun đầy máu tươi. Chỉ vừa mới bắt đầu, thời gian không hề lâu mà hắn thiếu chút nữa đã bị Thạch Hạo đánh giết, cả người run lẩy bẩy, xương cốt cũng không biết đã nát bấy bao nhiêu đoạn."Giết!"
Thạch Hạo hét lớn. Trận chiến này chẳng chút bất ngờ gì, vẻn vẹn vài chiêu mà Phong Thương đầy mạnh mẽ đã bị nắm đấm đầy tia chớp của Thạch Hạo đấm cho nổ tung. Trong hư không lan tỏa sương máu, những thứ khác chẳng còn gì cả."Còn đám bọn ngươi nữa!"
Thạch Hạo quát lớn đại chiến với đám người Phong Bách Linh, đồng thời công kích tất cả mọi người. Đám người Phong Bách Linh lo lắng không thôi, vừa nãy có người trong số bọn họ nhanh chóng tới tiếp viện và cũng có người muốn bỏ chạy thật xa, kết quả đều bị một tràng vực nào đó phong tỏa nơi này lại. Thạch Hạo ngông cuồng mạnh bạo vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Lúc hắn giơ tay nhấc chân thì đều có có những đại thế khó tả cùng cộng hưởng, cùng một nhịp đập với hắn, tạo thành phù văn đại đạo tựa gợn sóng lan tràn xung quanh. Chính lại sức mạnh này đã giam cầm vùng trời cao nơi đây."Thập tự thần đạo!"
Phong Bách Linh hét lớn, tuy rằng là phái nữ thế nhưng lại rất mạnh bạo, nàng bổ ra hai luồng vết tích trong hư không, chúng đan chéo với nhau hình thành nên vết tích chữ Thập (+) màu vàng tiêu diệt về phía Thạch Hạo. Ầm ầm! Thạch Hạo với một quyền đơn giản đã đánh nát Thập tự thần đạo này, cơ bản không thể ngăn cản được hắn. Trận chiến này khiến Thạch Hạo rất kinh ngạc, Phong Bách Linh rất mạnh, hơn nữa cũng không phải là mạnh mẽ bình thường, lúc mới bắt đầu đã ngăn cản được gió lớn do nắm đấm của Thạch Hạo phát ra. Đáng tiếc là, tiệc vui chóng tàn, phụt, nắm đấm của nàng nổ tung vì bị Thạch Hạo đánh trúng, cũng chẳng hề có chút bất ngờ gì, nửa cánh tay đã hóa thành mưa máu ngay khi va chạm. Rắc! Một lát sau, Thạch Hạo đã tóm gọn lấy nàng rồi dùng sức vặn tròn, đầu lâu đầy xinh đẹp ấy lìa khỏi cổ, đã bị giết."Còn có con có săn ông nữa."
Thạch Hạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nguyên Thanh."Tiểu đạo hữu khoan hãy động thủ đã, chuyện gì cũng từ từ hẳn nói, ta sẽ nói cho ngươi biết về một bí mật động trời."
Nguyên Thanh vội vàng hét lớn. Phụt! Một lát sau hắn hét thảm thiết, bởi vì Thạch Hạo nắm kiếm quyết xả bay bả vay của hắn, rất là tàn nhẫn."Ai là đạo hữu của ông hả? Hôm nay, nợ cũ nợ mới đều phải thanh toán cho sạch!"