Chương 1873 : Uy chấn thiên hạ.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Kiếm tiên bị giết và chết vào trong tay Thạch Hạo, một quyền đấm ra nguyên thần nổ tung hóa thành mưa ánh sáng rải rác trong vũ trụ. Cường giả một đời mất mạng như thế! Trên mặt đất là hàng loạt đạo thống đang chăm chú quan sát, thông qua trận pháp đặc thù để nhìn rõ vực ngoại và nhìn thấy được tình cảnh phía xa trong biển sao, thiên địa mất tiếng, thời khắc này tĩnh tới cùng cưc. Tất cả mọi người như trúng phải ma chú không thể động đậy một chút nào, phàm là những ai nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài không gian kia thì sẽ như hóa đá. Huy hoàng tới cỡ nào chứ, chiến tích này khiếp sợ cả vũ nội, lay động tâm thần của từng cường giả một, ai ai ũng ngây người kinh sợ! Hoang, một cường giả thuộc lĩnh vực Nhân đạo lại đi đồ cả tiên ư? Thủy tổ của Kiếm cốc đã diệt vong trong chiến dịch này, là một nhân vật Tiên đạo đã sống sót từ hơn kỷ nguyên trước lại đi tới điểm cuối ở đời này, hủy diệt trong tay của một cường giả trẻ tuổi. Đó là một lão yêu quái đó, tới từ Tiên vực, bối cảnh bất phàm, đã từng chiến đấu với côn bằng và may mắn sống sót thế nhưng lại chết vào ngày hôm nay. Tu sĩ các tộc của cửu Thiên thập Địa đều chấn kinh, tiếp đó sôi trào. Chiến tích này đã kinh sợ toàn bộ mọi người, các giáo không ai là không sợ, Hoang mạnh tới mức độ nào? Lại có thể đồ cả tiên! Dù cho chỉ là tàn tiên, không phải ở thời đỉnh cao, thiếu đi sự sắc bén của ngày xưa, không hề có dồi dào tinh lực cùng sức chiến đấu thế nhưng lĩnh vực Nhân đạo sẽ có thể giết chết được hắn ư? Hoang, đã làm được! Khắp thế gian đều kinh ngạc, các tộc sôi nổi bàn tán. Khu vực cửu Thiên, đám người Mục Thanh, Xích Long, Thiên Giác nghĩ đều run rẩy vì mừng rỡ, toàn bộ lo lắng trước kia đều hóa thành hư không và không ngừng gầm thét thật lớn. Đội quân con em của Thạch thôn hoan hô cười lớn, có vài người mừng tới mức bật khóc đầy kích động, Thạch Hạo lại có sức chiến đấu như thế này khiến bọn họ vui sướng và hưng phấn. Các tộc đều đang bàn luận, có người mừng rỡ và cũng có người sầu lo, có người sợ hai cũng có người thất vọng... Những bộ tộc khác nhau sẽ có nỗi lòng khác nhau. Tất cả mọi người đều biết, thiên hạ của hiện tại đã đủ để Hoang tung hoành không hề cố kỵ gì nữa, sức chiến đấu này đã vượt qua mọi sự tưởng tượng, lại có thể phạt cả Tiên! Hắn nếu như thành tiên thì sẽ đáng sợ tới mức nào nữa chứ? Dù cho đang tận thế thì ai dám chắc rằng hắn sẽ không thể đột phá? Bởi vì, trải qua một màn đầy chấn động này thì mọi người phát hiện, Hoang luôn luôn sáng tạo kỳ tích. Năm đó hắn bị tàn tiên phế bỏ và sau khi ngủ đông mấy chục năm thì lại xuất hiện, như vyậ đủ chứng minh sự bất phàm của mình, năm tháng sau đó lại là minh chứng rõ ràng hơn, hắc khác biệt với tất cả mọi người. "Thật đáng sợ mà, ngay cả Tiên nhân cũng bỏ mạng, Hoang quả là siêu phàm nhập thánh, lĩnh vực mà hắn đặt chân vào chúng ta không tài nào hiểu được." "Một người mạnh như thế, đã đặt chân vào đỉnh cao nhân cực đạo, thật sự là vô địch thiên hạ, đáng tiếc không thể tiến vào Tiên vực nếu không chắc chắn sẽ càng mạnh hơn!" "Ta nghĩ, hắn không tiến vào Tiên vực mà vẫn tu hành ở giới này thì rồi cũng sẽ tái hiện lại kỳ tích, sớm muốn cũng sẽ có một ngày khiến người của Tiên vực phải kinh sợ!" Mọi người bàn tán sôi nổi, ánh mắt của rất nhiều người trở nên nóng rực. Thạch Hạo ngồi xếp bằng trong tinh không hít thở lấy tinh hoa nhật nguyệt, tinh đấu khắp chư thiên, dù cho cách rất xa thì đều chấn động theo nhịp thở của hắn. Cảnh tượng này quá khủng khiếp! Theo sự hô hấp của hắn thì tinh hoa của nhật nguyệt đầy trời tựa như những gợn nước màu bạc tập trung hết về phía hắn, có đi vào trong miệng mũi và cũng có chảy vào từ các lỗ chân lông. Hiện tại hắn được ánh bạc bao vây, thần thánh hoàn mỹ tựa như một chiếc ken đang đợi phá tan, tiến hành đợt thăng hoa và lột xác của sinh mệnh. Cũng không biết trôi qua bao lâu thì Thạch Hạo mở bừng cặp mắt, trong vũ trụ chợt xuất hiện hai tia chớp lạnh lẽo, hai đã chữa trị và khôi phục hoàn toàn thương thế. Thủy khí trên đỉnh đầu xoay tròn và được hắn thu vào trong Luân hải! Thạch Hạo vẫy tay, rất nhiều tiên huyết lạnh lẽo trong vũ trụ tụ tập tới đây và chảy vào tỏng bình ngọc nơi tay. Mặc cho tiên huyết này chỉ là hữu danh vô thực, lờ mờ tối tăm, bị tiêu hao phần lớn tinh túy. Thế nhưng đây vẫn là thuốc bộ, hắn có thể đưa cho đám người Mục Thanh, Xích Long, hoặc cũng có trợ giúp cực lớn cho đội quân tám trăm con em kia, tiền đề là hắn phải luyện hóa sách sẽ khí sát phạt cùng những vật chất tai hại có bên trong. Vẫy tay thêm lần nữa thì một thanh tiên kiếm tả tơi rơi vào trong tay hắn, hơn nữa còn có một thanh kiếm gãy của Kim thái quân, hôm nay tổng cộng có hai thanh tiên khí bị tổn hại nghiêm trọng lọt vào tay hắn. Đương nhiên, hai thanh pháp khí này đã bị phá nát tới mức vô cùng nghiêm trọng, kém xa so với Thập Giới đồ, túi Càn Khôn ngày xưa. Thạch Hạo đáp xuống mặt đất, lập tức đội quân tám trăm con em lao tới hoan hô, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Đồng thời, nhân mã các giáo cũng tiến lên hành đại lễ cúi chào, không ít người nơm nớp lo sợ. Trong một ngày, trước tiên Thạch Hạo giết chết năm đại Chí Tôn sau đó là chém bay tàn tiên, thật sự khiến người nghe kinh hãi, cuộc chiến kinh người này đủ khiến cả thiên hạ kinh sợ! "Đại huynh, đệ từng nghe nói qua, thế gian này còn có bốn tên tàn tiên nữa, tuy rằng hôm nay đã chém được một người thế nhưng vẫn còn ba tên chưa hiện thân nữa!" Chu Lâm lo lắng âm thầm nhắc nhở. Đám Mục Thanh cũng lộ vẻ nghiêm tú đồng thời có chút khó hiểu, vì sao ba đại cường giả kia không hiện thân, nếu như đồng loạt đối phó Thạch Hạo thì hậu quả thật không dám nghĩ tới. Thạch Hạo lắc đầu nói cho bọn họ không cần lo lắng, dù gì cũng chỉ là tàn chứ tiên kia đã không đáng để lo nữa. Thật sự không sao ư? Ngay cả Thiên Giác nghĩ cũng ngờ vực. "Bọn họ không dám xuất hiện trước mặt ta, bởi vì hiện tại bọn họ không giết được ta, dù cho có cùng nhau tới thì ta cũng có thể phá tan vòng vây, có rất nhiều thời gian để chiến đấu mà bọn họ mỗi một lần xuất thế thì lực sinh mệnh sẽ yếu đi không ít, thời gian dài sẽ chết vì khô cạn." Thạch Hạo giải thích. Hắn chắc chắn, dù cho có bị tàn tiên săn giết thì hắn cũng có thể sống sót, sau đó là sẽ giết ngược trở lại! Bởi vì hắn đã nhìn ra được thực hư của tàn tiên này, đều suy yếu không thể nào tả nổi, đối phó một tên Chí Tôn khác thì không sao nhưng nếu đi vây giết hắn, vậy thì chắc chắn không được. Chiến dịch này, Thạch Hạo đã giải quyết đi mọi phiền phức. Thạch Hạo tiến vào khu vực cửu Thiên là để giết chết Kim thái quân cũng như Phong tổ, kết quả bọn họ cùng nhau tiến công, một trận chiến thành công giết chết cả hai. Ngoài ra, những con cá lọt lưới như tu sĩ của Minh thổ cũng đều mất mạng cả. Không cần hắn phải đi tìm kiếm thì những người này đã tụ lại cùng nhau hòng trừ khử hắn, kết quả đã rơi vào một kết cục như thế. "Bái kiến Chí Tôn!" Khi Thạch Hạo tách khỏi đội quân con em Thạch thôn và đi về nơi xa xa thì ven đường có chưởng môn của các giáo tự mình xuất hiện, cung kính cúi chào. Dọc theo đường đi, đại lộ kim quang trải dài, Thạch Hạo bước đi rất chậm và cũng không biết đã có bao nhiêu giáo phái lớn tới cung nghênh. Hắn không nói gì cả, đám người Mục Thanh, Xích Long có muốn truy sát những dư nghiệt kia hay không thì hắn không tham dự, mặc cho bọn họ quyết định và hành động. Khu vực cửu Thiên không hề yên tĩnh chút nào. Thạch Hạo thầm than, một mình hắn tiến bước, tuy rằng có không ít nhân mã của các giáo theo sau thế nhưng không một ai dám tiếp cận hắn. Thạch Hạo biết, hiện giờ tuy rằng đã khó tìm được đối thủ trong thiên hạ thế nhưng, lúc này cũng đã bắt đầu nghênh đón một loại cô quạnh nào đó, các tộc đều sợ, cẩn thận đề phòng tiếp đón. Cũng mày là có Thiên Giác ở bên, nó nhanh chóng lao tới chẳng hề nể nang gì với hăn. Cuối cùng đội quân tám trăm con em bắt đầu truy đuổi đám người cấu kết với sinh linh hắc ám, bọn họ không muốn buông tha, sẽ xem xét tình hình cụ thể mà đưa ra quyết định chém giết. Sơn hà cửu Thiên vẫn vậy thế nhưng người đã không như thế, rất nhiều người quen biết đều không ở, thế giới này tựa như trở nên yên tĩnh đi quá nhiều. Trong lúc vô tình Thạch Hạo đã đi tới thư viện Thiên Thần, hiện giờ nơi này không còn đệ tử nữa. Khi nghĩ tới thì Thạch Hạo xuất thần ngẩn ngơ, từng cái tên hiện lên trong lòng, Lục Đà, Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn, Trích tiên, Vương Hi... đều là những kỳ tài đứng hàng đầu cả, hiện giờ đang ở đâu? Có người đã chết trận từ nhiều năm trước, có người đã tiến vào Tiên vực, nhiều năm trôi qua cảnh còn người mất. Sau đó hắn lại tới Tiên viện và Thánh viện, đám người Dịch Nghĩ, Đại Tu Đà, Thích Cố đạo nhân, Lam tiên, tiểu Thiên vương, Cửu U ngao... có chết trận và cũng có đã rời đi giới này. Chí Tôn của hai viện này sớm đã chẳng thấy tăm hơi đâu, mừng là bọn họ vẫn còn sống, chỉ có điều đã tiến vào Tiên vực nên khó có thể gặp lại. "Giết!" Thạch Hạo xuất thủ xông thẳng vào trong khu vực mà lúc này sinh linh hắc ám đang chiếm cứ, một đường quét ngang, bắt đầu đại khai sát giới. Giống như dự liệu của mọi người, quả nhiên Hoang đã bắt đầu ra tay với sinh linh hắc ám rồi! Cửu Thiên thập Địa, từng có một nửa ranh giới bị hắc ám ăn mòn, tuy rằng thủy triều của hắc ám đã rút lui thế nhưng hiện tại vẫn có rất nhiều sinh linh mạnh mẽn chiếm cứ. "Ta biết ngay mà, Hoang sẽ không làm người khác thất vọng mà, hắn động thủ thật rồi!" Có vài người kích động tới mức nước mắt tuôn rơi. Đời này xuất hiện một vị Chí Tôn như vầy là may mắn của cả thiên hạ, hắn dám vung lên đồ đao với sinh linh hắc ám đầy mạnh mẽ kia! "Gì mà Kim thái quân, gì mà Phong tổ, gì mà tàn tiên, trước nay không hề ra mặt, Hoang thì lại dám ra tay, tính sổ bắt đầu!" Mấy người hét lớn. Rất nhiều đại giáo ở phía sau phái ra nhân mã giết cùng. Tỏng đó, đội quân tám trăm con em của Thạch thôn tất nhiên là đội quân tiên phong, xông lên trước nhất, đánh đâu thắng đó. Thạch Hạo đang tìm kiếm Chí Tôn hắc ám, phát hiện một tên thì sẽ giết một tên, với thần giác đầy mạnh mẽ của hắn thì khó có con cá nào lọt lưới, một đường quét ngang toàn bộ. Dù cho thủy triều hắc ám đã rút đi rất nhiều năm thế nhưng hắn vẫn tìm và giết chết bốn tên Chí Tôn! Nếu như thêm vào Đại Bằng cùng Thiên Lang hắc ám đã bị giết chết trước kia, vậy thì có ý nghĩa rằng, nguyên bản có tới sáu Chí Tôn hắc ám lưu lại trên vùng đất này. Thạch Hạo dùng tới ba năm càn quét khắp cửu Thiên thập Địa, mặc dù cương vực rộng lớn, vô biên vô ngần thì hắn vẫn đanh tan, giết sạch toàn bộ. Ít nhất, hiện giờ hắn không còn phát hiện ra thêm Chí Tôn hắc ám nào nữa. Các giáo tích cực tham gia, có một vị cường nhân như vậy mở đường thì tất nhiên bọn họ sẽ dùng mọi khả năng phối hợp, chém giết tu sĩ hắc ám. Nhưng, khu vực bị ăn mòn vô cùng rộng lớn, hết thảy sinh linh đều đã hắc ám hóa, có cũng không mạnh hơn phàm nhân là bao, thậm chí một số khu vực lớn những sinh linh này hoàn toàn giống như một phàm nhân vậy. Trong ký ức của những sinh linh này, trong cảm nhận của bọn họ thì đám người Thạch Hạo chính là ma quỷ. "Ta không thể hạ thủ được." Thạch Hạo có thể giết chết Chí Tôn, đội quân tám trăm con em có thể giết chết những cường giả khác, thế nhưng thật sự khó có thể ra tay với nhưnhx sinh linh hắc ám nhỏ yếu kia. Bởi vì sau khi thủy triều hắc ám rút đi, nếu nhìn bề ngoài thì những sinh linh nhỏ yếu này không hề khác biệt với sinh linh của cửu Thiên thập Địa là mấy. Vả lại, theo thời gian trôi qua bọn họ không còn khù khờ nữa mà linh trí đã từ từ khai hóa, tựa như là một phàm nhân bình thường vậy. Chỉ là trong đầu bọn họ có một quan niệm không cách nào sửa chữa được, nếu không thì có thể xem bọn họ là một người bình htường, không hề khác biệt với bình dân bách tính của cửu Thiên thập Địa. Tu sĩ các giáo cũng do dự khó có thể giơ lên đồ đao, nếu như đều giết thì sẽ sao giết hết giờ, máu đỏ sẽ nhuộm đỏ cả thiên địa.