Chương 1850 : Từng người rời đi.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Nhóm người khóc lóc rên rỉ đầy đau khổ, âm thanh vang tận mây xanh. Năm bộ quan tài đỏ chót rất ngột ngạt đựng tàn thể của năm con rồng bên trong, không hề toàn thây thậm chí có quan tài cũng chỉ còn sót lại mỗi vũng máu. Ai nghĩ tới được, đường đường năm con rồng Vương gia, quát tháo phong vân, gào thét giữa cửu Thiên thập Địa mà lại chết như thế, hơn nữa lại do chính tay Vương Trường Sinh đánh gục! "A..." Có người khóc lớn chảy dài huyết lệ, nhưng có thể làm gì chứ? Bao thù ư, vậy thì tương đương với việc thí tổ, đời sau của năm con rồng ngổn ngang cảm xúc, tâm trạng đau xót và phức tạp, không ngờ lại lạc vào một bước này. Nhưng mà bọn họ biết, Vương gia đã né được một kiếp! Lựa chọn tương đồng thế nhưng kết ra quả hoàn toàn khác, sự thật chính là như thế. Tiên vực hạ xuống pháp chỉ, tình cảnh trong gia tộc Kim gia Phong gia càng bi thảm hơn, không ngờ lại có kết quả như thế, buộc chính bản thân bọn họ động thủ, tiến hành cuộc thanh tẩy. Mà Vương gia của Vương Trường Sinh thì lại không nằm trong số này. Ngày hôm đó, Kim thái quân tựa như già đi cả chục vạn năm, lớp da càng nhăn nheo hơn, mái tóc trắng bóng tung rơi rớt theo làn gió, bà tựa như đèn đã cạn dầu. "Phụt!" Phía trước, một chiếc đầu lâu của người đàn ông bay lên đi kèm là tiếng gầm nhẹ cùng với tiếng kêu la đầy hoảng sợ trong tộc, Kim thái quân mất cảm giác vung trường đao trong tay mình. Ngày hôm đó, chình bà tự mình động thủ chém giết rất nhiều hậu duệ, trong đó có cháu ruột của mình, thậm chí còn có con gái của đứa cháu này nữa. Mạch này của bà, thật sự đã bị giết sạch sẽ. Vương Trường Sinh tự mình động thủ giết chết năm người con, mà bà thì lại bị ép buộc động thủ, nhất định phải giết những ai có lui tới với sinh linh hắc ám, vô cùng thê thảm, nhân số của mạch này đã tàn phai sạch. Còn có Phong tộc, lão tổ của tộc này cũng nhận được pháp chỉ của cường giả Tiên vực, bắt buộc phải giết chết những ai trong tộc đã cấu kết với sinh linh hắc ám. Vị lão tổ này đã thành đạo nhiều năm nhưng hôm nay thiếu chút nữa thì đạo tâm đã tan vỡ, bởi vì hắn có tổng cộng bảy người con, tất cả đều nằm trong danh sách phải chén. Hắn từng có rất nhiều dòng dõi thế nhưng có một vài đứa con đã chết già cùng với chết trẻ trong năm tháng, bảy người con trai hiện tại là đại thụ che trời của tộc này, kết quả mất mạng toàn bộ. Đây là một trận mưa to gió lớn bao phủ cả giới tu luyện. Cũng không phải khoa trương gì cả, rất nhiều tu sĩ rung động, trong mấy ngày nay trên vòm trời không ngừng hạ mưa lớn mang theo màu đỏ nhàn nhạt, đó là do trong thế gian chết đi quá nhiều cường giả nên gây nên cảnh tượng kỳ dị trong đất trời. Hai gia tộc lớn cứ thế sụp đổ, người chết quá nhiều! Mọi người đều cảm nhận được sự kinh khủng của cường giả Tiên vực, có thể bức ép lão tổ hai tộc phải giết chết hậu nhân của chính mình, miễn cưỡng làm hai giáo xuống dốc không phanh. Thế nhưng, Kim thái quân cùng lão tổ Phong tộc đều còn sống, cũng chưa bị đánh gục, Tiên vực truyền xuống pháp chỉ bắt bọn họ phải lập công chuộc tội, giết chết sinh linh hắc ám. "Thật là ác độc, đám người Tiên vực chẳng hề hiền lành gì, lạnh lùng tàn khốc tuyệt tình, thế nhưng ta lại thích, ha ha..." Ở ngay bước ngoặc này mà còn có thể cười thì chỉ có mỗi Tào mập. Bọn họ vô cùng căm tức mấy gia tộc này, hôm nay hai giáo này gần như bị diệt sạch khiến hả hê vô cùng. Thiên hạ rối loạn, tu sĩ các tộc đều run sợ, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, gia tộc trường sinh đã từng phản bội và muốn thông đồng làm bậy với sinh linh hắc ám để giết người giới này. "Haizz, Vương Trường Sinh nhặt xác luyện công, tâm chí như sắt, Kim thái quân tru lòng mình, bản thân gần chết, đây là sự chênh lệch mà!" Đám người Thác Cổ Ngự Long, Thiên Giác nghĩ nói chuyện, vô cùng kiêng kỵ với người đầu tiên. Dù nói như thế nào, rương gỗ mục đã mất tích và tới hiện giờ vẫn không biết nơi đâu. Răng rắc. Từng vết nứt hiện ra, đó là cửu Thiên thập Địa đụng vào nhau, lúc mạt pháp tiến hành thì khí thế dâng trào, hai tháng sau, mấy thế gia trường sinh bị thanh tẩy thiếu chút nữa đã bị xóa tên! Mà lúc này, thời đại mạt pháp đang nhanh chân kéo tới. "A..." Có người nghe thấy, chuẩn Chí Tôn Trịnh Đức hét lớn, tuổi thọ của hắn đã không còn nhiều, sinh mệnh đang không ngừng giảm nhanh trong hai tháng này, thân thể không ngừng kiệt quệ. Loại biến hóa này vô cùng kinh khủng, đại đức giả Trịnh Đức thiếu chút nữa chết già! Cùng thời kỳ này, cửu Thiên thập Địa đã xảy ra một chút chuyện vô cùng khủng khiếp, có không ít người có tiếng tăm tọa hóa chết già trong năm tháng, tuyệt diệt dưới thời đại mạt pháp. Trong lúc này, Tiên vực đã hoàn toàn rút lui, hiện tại cũng chỉ còn lại số ít đang tạo thế cân bằng cuối cùng. Hoàn toàn chính xác, bọn họ cũng phải bỏ chạy, tóm lại vùng thế giới này sẽ trở nên yên tĩnh. Trong hai tháng này, Thạch Hạo đã tiễn đưa mấy nhóm người, Thác Cổ Ngự Long, hai người trong Vệ gia Tứ hoàng vẫy vẫy tay chào hắn, là nhóm cuối cùng tiến vào Tiên vực. Tuy rằng Thập Quan vương, Trích tiên chỉ gật đầu chào thế nhưng dù gì cũng từng là đối thủ, từng cạnh tranh nhau nên tạm biệt lần cuối. Có người Thạch Hạo tiễn đưa và cũng có người thì lại không để ý, ví như Lục Quan vương Ninh xuyên, hắn cũng không có tới tạm biệt, nếu như có cơ hội hắn sẽ tiện tay chém giết luôn. Cũng có một vài đạo thống Tiên vực phá cường giả tới tiếp đón, cho nên có vài người Thạch Hạo cũng không có tới tiễn đưa, trừ phi là tri kỷ, bằng hữu chân tâm, nếu không hắn cũng không có mạo hiểm. "Ca, ca sẽ không đi vào à?" Ngày hôm đó, Thạch Hạo âm thầm đưa Tần Hạo một đoạn đường, hắn cũng không nghĩ tới đệ đệ của mình cũng muốn vào Tiên vực. Bởi vì, khối tiên cốt trên người của Tần Hạo rất kỳ lạ, Tần Trường Sinh từng sáng tạo cho hắn một cơ hội nên gây nên sự chú ý của một thế gia Tiên vương nào đó, thành ra muốn nghiên cứu khối cốt này. Tần Trường Sinh sớm đã quyết định, hắn không muốn xảy ra 'Trường sinh họa', đó tựa như là một cơn ác mộng đáng sợ thường xuyên luẩn quẩn sâu trong nội tâm. Cả kỷ nguyên này, hắn luôn luôn bất an! Tần Trường Sinh hắn, còn có Mục Trường Sinh, thêm vào Vương Trường Sinh, khiến cho sâu trong nội tâm khó có thể an bình được. "Ma nữ, người đàn ông mà ngươi yêu nhất năm xưa là ai thế, đừng nói là ta đó nghe? Ha ha..." Thạch Hạo đưa tiễn Ma nữ, lên tiếng mở lời nói chuyện. Năm xưa, Ma nữ từng mặt dày nói rằng, mình sớm đã có người yêu, Thạch Hạo không phải là món ăn của nàng, rất là mạnh miệng. "Chờ đi, chờ ngày nào mà ngươi công tham tạo hóa, từ giới này giết thẳng vào Tiên vực, vậy ngươi chính là thức ăn của ta!" Ma nữ cười hì hì lườm Thạch Hạo một cái. Nhưng, trước khi ly biệt nàng thu lại nụ cười, không còn đùa giỡn gì nữa mà thở dài đi tới ôm lấy Thạch Hạo, tiếp đó phóng về xa, nói: "Bảo trọng nhé!" Ma nữ cũng đi, từ đó không thấy bóng dáng đâu nữa. "Ngươi không đi à?" Thạch Hạo hỏi Tào Vũ Sinh, hắn đã tinh luyện pháp trận của Vương đại, Vương ngũ, Vương bát của Vương gia và ghi lại vào trong thể nội của Tào Vũ Sinh. Đáng tiếc, năm con rồng khác của Vương gia đã bị Vương Trường Sinh chém giết, thành ra không thể đoạt được tàn trận trên người bọn họ. "Ta không đi đâu, đạo của ta ở ngay giới này, khi nào mà tính huống không ổn thì sẽ tự mai táng bản thân, trăm nghìn vạn năm sau lại là một hảo hán thôi!" Tào Vũ Sinh vỗ vỗ lồng ngực. Nói là thế nhưng khóe mắt của hắn đỏ ửng, nói: "Lúc đó ta cũng không biết ta còn nhớ ngươi hay không nữa, còn nhớ mình là ai không nữa, sẽ còn nhớ những người mà mình không muốn quên hay không nữa, kỷ nguyên sau ay là hai kỷ nguyên sau, ta còn có thể thấy những ai đây?" Tào Vũ Sinh không có đi thế nhưng một thân một mình đi ẩn cư, tạm thời biến mất khỏi thế gian. Bổ Thiên đạo, cả giáo đều di chuyển, tất cả mọi người tiến vào Tiên vực, Thanh Y là người ra đi cuối cùng, nàng không ngừng quay đầu nhìn lại tựa như đang chờ người nào đó, muốn xem bóng dáng của người kia có tới hay không. Cuối cùng, nàng chạy trốn, mượn pháp trận không ngừng vượt qua hư không, tạm thời rời khỏi Bổ Thiên đạo này. Nàng sợ Thạch Hạo sẽ thật sự xuất hiện, sợ có người sẽ phục kích hắn, bởi vì giáo tiếp đón bọn họ chính là một đạo thống cổ lão phi thường mạnh mẽ. Trên thực tế, cũng không có người nào ngăn chặn cả thế nhưng nàng vẫn muốn rời đi. Một nơi u tĩnh nào đó, Thanh Y lặng yên đứng một mình, sau đó không lâu thì một bóng người hạ xuống sau lưng nàng, và giọng nói ôn hòa truyền tới. "Là Thanh Y à?" Mỹ nhân bạch y xoay người với thần sắc phức tạp, đôi mắt đẹp chớp nháy, nàng có thiên ngôn vạn ngữ thế nhưng biết nói gì đây? Chung quy lại, nàng phải rời đi rồi. "Chung quy lại, hai chúng ta đều phải dung hợp làm một thôi." Trong đôi mắt nàng ẩn chứa hơi nước. "Ta biết mà, nàng đã không phải là Thanh Y trước kia." Thạch Hạo gật đầu, yên lặng đứng đó chứ không nói gì nữa. "Thanh Y chính là ta!" Mỹ nhân tuyệt đại chợt nhấn mânhj, thế nhưng lại có cảm giác nhu nhược, nàng muốn tóm lấy thứ gì đó, muốn chứng minh thứ gì đó "Đời này, nguyện vọng của nàng là thành Tiên à?" Thạch Hạo hỏi, muốn trở thành tiên thì phải đi Tiên vực, không có lựa chọn nào khác. Rất lâu sau Thanh Y chẳng hề nói lời nào, cuối cùng nàng ngẩng đầu, cặp mắt rưng rưng chảy dài, đau đớn và thương cảm. "Ta muốn trở thành tiên, thế nhưng ta lại rất mâu thuẫn!" Nàng gian nan lựa chọn, sau đó xoay người nhìn về phía chân trời. "Nàng sẽ trở thành tiên." Thạch Hạo gật đầu. "Đi theo ta đi, hoặc là, ngươi cứ chờ ta, ta sẽ tìm người bảo vệ cho ngươi, để ngươi có thể tiến vào Tiên vực!" Thanh Y nhìn chằm chằm hắn. "Không được, đạo của ta không ở đó, ta muốn tìm kiếm ở thế giới này, thành tự đại đạo viên mãn." Thạch Hạo lắc đầu. "Ngươi sợ ta không tìm được à, nhất định sẽ được." Thanh Y rơi lệ. "Nàng đi đi, dù cho vùng thế giới này đang ở thời đại mạt pháp đi nữa thì ta cũng sẽ không bị vây nhốt đâu, thời đại mạt pháp tới thế nhưng chứng đại pháp mới là thật!" Thạch Hạo kiên định. Rất lâu sau Thanh Y cũng chẳng hề nói gì. Nàng biết, chuyện này không hề hiện thực chút nào, lần từ biệt này hơn nửa là vĩnh viễn, cũng không biết có thể gặp lại nữa hay không. Lúc này, tỏng mắt nàng không ngừng có lệ nóng lăn xuống nhìn chăm chú người kia, tựa như muốn khắc ghi vào trong lòng, dù cho kỷ nguyên này tới kỷ nguyên khác qua đi thì vẫn có thể nhớ tới, vĩnh viễn không quên. "Ta hi vọng sẽ còn gặp nhau trên đường thành tiên, khi đó sẽ có thể gặp lại, không hề ước mong gì cả, chỉ cần ngươi có thể bình an, trăm nghìn vạn năm sau còn có thể xuất hiện." Thanh Y rơi lệ, sau đó lớn tiếng nói. Cuối cùng, Thanh Y rời đi, mang theo thương cảm, mang theo đau buồn, thời khắc này, nàng không biết mình là Thanh Y hay là Nguyệt Thiền nữa, càng chạy càng xa. "Ta nghĩ, rất nhiều năm sau có lẽ ta sẽ hối hận, nếu như còn có cơ hội gặp lại ta nhất định sẽ đưa ra lựa chọn khác." Ở nơi phương xa, nàng mang theo vẻ ngẩn ngơ, mang theo thất vọng, mang theo tiếc nuối vô tận bước vào Tiên mon. Mỗi người đều sẽ có con đường khác, cửu Thiên yên tĩnh, mọi người có thể đi đều đã đi cả, còn lại cũng chỉ là một mảnh ngổn ngang. Đại quân cuối cùng của Tiên vực đều lui lại cả! Mà lúc này, đại quân hắc ám cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, vật chất hắc ám cũng đều biến mất sạch. Bởi vì, thời đại mạt pháp đã tới! Thạch Hạo một người ngồi thả câu bên trên đại lục khi thủy triều hắc ám rút đi, hắn nhìn thấy hàng loạt cảnh tượng, nhìn thấy một loại chân tướng nào đó. "Hắc ám đã tạo nên tất cả." Hắn tựa hư là một cần thủ cô độc, một người thả câu vạn cổ sinh diệt.