Chương 1904 : Không thuộc về đương đại.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Thanh âm kia rất mờ ảo thế nhưng lại rất chân thực, hắn hóa thiên cổ, đây là thủ đoạn khiến người nghe kinh hãi tới dường nào? Khiến người giật mình, tựa như đang trong mơ vậy! Giọt máu kia rất óng ánh chiếu rọi vạn đạo chư thiên, cắt lìa dòng sông năm tháng, in dấu trong cổ kim, lăn dài xuống dưới trên vách đá thô ráp ấy, khiến hỗn độn phải sụp đổ. Cho con rút lui, cả người không tự chủ dựng đứng cả bộ long, nó vô cùng sợ hãi, có sinh linh 'Hắn hóa thiên cổ', đây là chuyện dọa người tới cỡ nào chứ. Sinh linh kia muốn ngang dọc thiên cổ, thay đổ vô tận năm tháng, hay là thứ khác? "Khắp cổ kim, đều là hắn hóa thành ư?" Xương sọ thủy tinh cũng nói lên quan điểm của mình, vấn đề này còn kinh khủng hơn nữa, chuyện này không thể là hiện thực được nếu không sẽ quá mức đáng sợ. Chủ Cấm khu lắc đầu, chuyện này quá không thực tế! Kỷ nguyên này rồi lại tới kỷ nguyên tiếp, Hắn hóa thiên cổ, nếu như tiếp tục suy đoán thì sẽ có rất nhiều vấn đề, ẩn chứa sức khủng khiếp cực hạn, nếu là thật thì không thể nào đi tới điểm cuối được. Nếu không, quá mức đang sợ! Hình ảnh hiện lên bên trên vách đá thô ráp kia tựa như là một bức tranh lịch sử cực kỳ dày đang được trải rộng ra, dưới sự chiếu rọi của giọt máu kia thì không còn mơ hồ mà từ từ trở nên rõ ràng. Bọn họ có thể nhìn thấy được ghi chép của những năm tháng ấy, có chữ viết, có hình chạm khắc, khắc đều là những tang thương, là sự lắng đọng của năm tháng! "Làm sao có khả năng chứ, hắn được sinh ra trong thời đại Đế lạc ư?" Chó con trợn tròn mắt, ngay cả linh hồn cũng thấy rét lạnh khó có thể tin được nhìn chằm chằm vách đá. Đường nét rất đơn giản, nét vẽ thô kệch, vô cùng sơ sài, ghi lại những việc ngày xưa đã diễn ra vô tận năm tháng trước. Một đứa bé bước ra khỏi đại hoang... Hắn từ yếu thành mạnh, không ngừng lột xác, từng bước trưởng thành trong lĩnh vực Nhân đạo, hắn quyết chiến với đại thế, tắm rửa máu huyết quần địch, đạp ra con đường của chính mình, kiên định tiến về trước. Hoang, đó chính là bóng hình của hắn, khắc rõ bên trên vách đá thô ráp! Sao lại như vậy chứ, có luân hồi ư, hắn chính là sinh linh của thời đại đó ư? Hay là nói, hắn đã từ nơi này trở về lại thời đại Đế lạc? Sống sót luân hồi. Nhưng, chân thân của một sinh linh làm sao có thể tới đó được chứ? Quanh năm suốt tháng sinh hoạt ở nơi đó thì sẽ quấy nhiễu sông dài năm tháng, cải biến quá khứ, càn khôn sẽ nứt toác! Quá khứ đã trôi qua, không thể thay đổi được. Dù cho là Tiên vương vô thượng, dù cho có thể tìm hiểu dòng sông thời gian, ngóng nhìn về tương lai thế nhưng cũng chỉ là khách qua đường, chân thân không thể giáng lâm lâu dài được chứ đừng nói có thể thay đổi bất kỳ nhân quả nào. Ai có thể quấy nhiễn năm tháng, ai có thể đưa cả thân thể trở về quá khứ và gặp gỡ với sinh linh của đời đó, và còn được ghi chép lại nữa chứ? Quá không thực tế, quấy nhiễu quá nhiều thứ, nhân quả quá to lớn! Tiên vực, Ngạo Thịnh vương thành. Thời khắc này, Ngao Thịnh Tiên vương cũng đang suy diễn, ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn và khí hỗn độn chập trùng tựa như đại dương cuộn trào nhấn chìm cả vương phủ Tiên vương, khiến cho tinh không ngàn tỉ dặm chợt run rẩy lên một thoáng. Hắn có pháp lực cái thế, không gì sánh được. Nhưng hiện tại sắc mặt không hề cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm tới đáng sợ dần dần tựa như là hai cái hố đen rút lấy mảnh vỡ đại đạo của chư thiên, pháp tắc buông xuống bao vây hắn lại. "Không ở một đời này, biến mất khỏi bộ cổ sử này à." Hắn lạnh lùng nói. Bên trong hang cổ, bên trong căn nhà đá chừng trượng vuông. Vết tích sẵn có bên trên vách đá không ngừng hiện ra, kể lại những chuyện xưa kia. "Hắn đối đầu với Ám hắc chân long tộc kìa, chém giết thật là thê thảm, một mình đại chiến với hơn mười cường giả của tộc này..." Bên ngoài căn nhà đá, mấy người đều đang quan sát về những chuyện đáng sợ được ghi lại bên trên vách đá, tựa như đang cùng với hắn trải qua sương vui đau khổ vậy. "Đồ tể!" Sắc mặt của chủ Cấm khu biến đổi, con ngươi nhanh chóng co rút, hắn lại nói tới hai chữ kia, nghe thì buồn cười thế nhưng lại có can hệ cực kỳ lớn, có thể nói là kinh thien. Hắn đã từng nói về thứ này với ba lão quái vật xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng cùng tròng mắt nhỏ máu, từng nhắc qua mấy tên sinh linh, một sinh linh chia cơ thể thành sáu cấy vào trong Bất tử tiên dược và được gọi là bán thuốc giả, một sinh linh chém giết chư địch trên thế gian quét ngang thiên hạ không hề có đối thủ được gọi là đồ tể. "Đồ tể thời trẻ nhỏ, quả nhiên hắn cũng là sinh linh của thời đại Đế lạc, là tu sĩ của thời kỳ đó!" "Đó là thiếu niên đồ tể, ở thời đại kia đã đối đầu với Hoang!" Đáng tiếc, căn cứ theo những gì ghi lại bên trên vách đá thì hai người từng có xung đột thế nhưng không hề nảy sinh trận tử chiến nào, cứ thế bỏ qua. "Tiếc thật, rất muốn biết tên đồ tể khi còn trẻ kia sẽ mạnh tới mức nào, lại không quyết đấu với Hoang, chưa từng huyết chiến!" Đồng thời, đồ tề cũng rời khỏi thế giới kia, từ đó biến mất. Trên vách đá có một đám vết tích biến mất và sau đó là một đám khác hiện lên, kể lại chuyện hưng suy của thiên cổ. Đám người chủ Cấm khu bỏ qua những chuyện này, tập trung về những ghi chép có quan hệ với Hoang. "Hắn đã tru diệt Bát Tử thuộc dòng dõi Thượng Thương!" Cốt chưởng màu vàng phát ra sóng thần thức than thở. Thứ được gọi là dòng dõi Thượng Thương, ở đương đại này sớm đã không thể nhận biết được thế nhưng có thể ở rất nhiều kỷ nguyên trước đây, đó chính là chủng tộc vô thượng, huyết thống mạnh mẽ tới mức khó mà tưởng tượng ra được. Nếu không, dựa vào đâu lại dám lấy Thượng Thương (trời xanh) làm tên của bộ tộc chứ? "Hắn đã chém bay vị nhân tài thứ mười ba vừa mới xuất hiện của Khai Thiên thần linh nhất hệ!" Xương sọ thủy tinh biến sắc mặt nhìn chằm chằm vách đá, chứngk iên một đoạn cổ sử huy hoàng này và nhìn thấy được chiến tích đầy đáng sợ của một người trẻ tuổi. Từng tờ văn chương lịch sử được lật qua, từng đoạn thời gian lưu chuyển, thời đại Đế lạc, nói đó có bóng dáng của Hoang. Lúc này, Hoang đang ở nơi nào? Lúc xuất hiện ở thế giới này thì hắn chợt phát mộng, trải qua nhiều năm sát phạt nên đã tỉnh táo lại. Đây là một thế giới hoàn toàn khác, và cũng là một thế giới vô cùng đáng sợ, từng nghe được tiếng quát tháo của Tiên vương, từng thấy được máu huyết của Tiên vương rơi vãi và hủy diệt ngàn tỉ dặm thổ địa. Hắn từng suýt chút nữa đã lâm vào trong mua máu, cửu tử nhất sinh, né tránh được tai ương ngập đầu đó. Thời đại này thật là đáng sợ, chinh phạt không ngừng nghỉ, vạn tộc cùng tu, đây là một đại thế huy hoàng khó có thể tưởng tượng ra được. Thế nhưng, có một ngày trời chợt vỡ tan, cao thủ quyết chiến khắp chư thiên, hủy diệt đi sự cân bằng và vạn vật gặp nạn. Thịnh thế kết thúc, cao thủ vô thượng cũng chẳng thấy đâu nữa. Cùng ngày đó, thiên địa tiến vào thời đại mạt pháp. Đồng thời, một giới này cũng trở nên khô cạn, những thông đạo nói với những giới khác cũng bị cắt đứt không thể qua lại được nữa, cứ thế chia cắt đoạn tuyệt cả thiên địa. Thạch Hạo thẫn thờ, thời đại mạt pháp vừa tới lại khiến hắn lầm tưởng mình trở lại cửu Thiên thập Địa. Đoạn năm tháng này quá dài, cả thế gian mênh mông, toàn bộ sinh linh đều không nhận biết một ai, không có một cố nhân nào. Hắn biết, bản thân không phải đang ở cửu Thiên thập Địa mà là ở một vùng không gian thời gian khá, chỉ có thể tiếp nhận mà thôi. Ban đầu hắn cho rằng đây chỉ là thử thách, sẽ ở bên trong một tiểu thế giới nào đó và sớm muộn gì cũng có thể tìm được lối ra. Thậm chí hắn còn từng hoài nghi, khả năng đây chỉ là ảo cảnh, là một loại thử thách, sớm muộn gì cũng sẽ phá tan sương mù để quay trở về. Thế nhưng, về sau hắn giật mình phát hiện, suy đoán của mình hoàn toàn sai lầm, trực giác nói cho hắn biết, càn khôn này là chân thực, thời đại mạt pháp tới cũng là chân thật. Đây là một thế giới lớn, không thể nào thật hơn được nữa. "Tất cả đều là thật, ta đã rơi vào phương nào vầy?" Tiếp đó, Thạch Hạo trầm mặc. Hắn đi lại trong vùng thế giới này, tu hành, tìm kiếm chân tướng, ngộ đạo trong thời đại mạt pháp này. Hắn đã lý giải được rất nhiều thứ, nội tâm có sóng lớn, có suy đoán thế nhưng ở thế gian này hắn có thể kể cho ai nghe đây? Tất cả những chuyện này hắn chỉ có thể chôn giấu trong lòng, hắn không thuộc về thời đại này thế nhưng lại bất ngờ gặp nhau, không phải hư ảo mà là chuyện hoàn toàn thật đang diễn ra. "Hắn hóa thiên cổ, đã hóa ta tới đây ư?" Thạch Hạo chỉ có tu đạo thế nhưng đoạn năm tháng này thật sự rất gian nan, nơi này đã tiến vào thời đại mạt pháp nên trấn áp sinh linh của đương đại, không một ai có thể thành tiên được. Thời gian trôi qua, năm tháng vô tình, loáng cái đã là chín ngàn năm! Hắn đã không còn trẻ nữa, tuổi tác thật đã qua vạn năm, trạng thái mạnh mẽ hăng say lại đang trong thời kỳ mạt pháp, thời đại gian nan nhất thì làm sao bảo tồn chứ. Tóc mai của Thạch Hạo đã chuyển trắng, vô số tuế nguyệt trôi qua, hắn sắp sửa bước qua trạng thái đỉnh cao nhất của nhân sinh, tựa như một vầng thái dương đỏ rực bắt đầu hướng về tây. "Ta sẽ chết già ở thế giới này ư?" Thạch Hạo thủ thế, trong năm tháng sau này hắn nghiên cứu hết thảy bí thuật, hoàn thiện pháp và đạo của chính mình, năm chí cảnh lớn của thân thể càng ngày càng óng ánh hơn. Bất Diệt kinh, Nguyên thủy chân giải, Tiên kinh... đều trở thành pháp môn trọng yếu nhất để hắn tu hành và tham khảo! Hắn bảo vệ trạng thái đỉnh cao của mình để cho trong thời gian dài không có bị trượt giảm, tuy rằng tóc bạc buông rũ thế nhưng vẫn miễn cưỡng để tinh lực cường thịnh trong mấy ngàn năm, mà lúc này hắn đã một vạn mấy ngàn năm tuổi rồi. Chung quy tại tinh lực cũng sẽ từ từ hao tổn và dần đi xuống dốc. Bên ngoài nhà đá trong hang động cổ. Đám người chủ Cấm khu vẫn đang quan sát những ghi chép bên trên vách đá đều nhíu mày, thời đại Đế lạc đang hướng về mạt pháp, sự áp chế của thiên địa quá mức khủng khiếp. Bởi vì, chỉ vừa mới trải qua một trận đại chiến mà ngay cả máu của Tiên vương cũng đã tuôn rơi từ trên trời xuống, hàng loạt pháp tắc trở nên điên cuồng trấn áp hết thảy những người vọng tưởng trở thành tiên! Đây là thời đại không thể thành tiên được! Nói tóm lại, nếu như so với cửu Thiên thập Địa thì chỉ có hơn chứ không kém, sự kinh khủng càng tăng thêm. Nói theo một cách nào đó, thời đại Đế lạc đã gặp phải một trận đại kiếp nạn, cường giả chết quá nhiều, bọn họ hóa đạo trở thành một phần của quy tắc trấn áp đời đó. Ai muốn đột phá? Đều phải qua cửa ải đó, cơ bản không có cách nào đánh xuyên qua áp chế pháp tắc vô tận kia! Đế lạc, thời đại mạt pháp. Thạch Hạo từ từ trở nên già yếu và rồi toàn bộ mái tóc đen đã hóa trắng, da thịt đã từng trắng bóng như ngọc thạch nay đã xuất hiện không ít nếp nhăn. Sau đó, tinh lực của hắn rốt cuộc cũng đã bắt đầu khô kiệt, mà lúc này hắn đã đi vào tuổi già của nhân sinh, hiện tại hắn đã hai vạn bảy ngàn tuổi. Đi tới đời này, bản thân hắn đã nhìn thấy rất nhiều sinh linh đã thành đạo sớm đã tọa hóa không biết bao nhiêu năm. Hắn là một tu sĩ cô độc khổ sở vốn không thuộc về thế giới này, hiện giờ khi quan sát lại, những cường giả đã từng thấy qua kia đều đã trở về với bụi đất, Thạch Hạo càng ngày càng trầm mặc. Bởi vì rất nhiều năm trước đây, những tu sĩ không cùng thời đại với hắn đều chỉ là bộ xương khô, những sinh linh này đều đã chết từ hơn hai vạn năm trước cả rồi. Thế giới mênh mông, một người quen cũng không có. Thậm chí, những cường giả sau này cũng đều lần lượt tọa hóa trước cả hắn. Đại thế thay đổi, thay đổi không biết bao nhiêu đời người rồi! Tinh lực khô kiệt bước vào tuổi già, Thạch Hạo tưa như là một ánh chiều tà già nua, nhưng dù vậy hắn vẫn cố gắng sống tới cửa ải ba vạn năm. Hắn đã sống qua ba vạn năm tuổi, đây là tuổi thọ mà không phải Chí Tôn ở thời đại mạt pháp có khả năng có được. Ba vạn năm qua, hắn đã hoàn thiện đại đạo của chính mình, đạo hạnh không ngừng được rèn luyện, hoàn mỹ quanh thân, toàn thân không một hạt bụi trần, thực lực càng ngày càng khủng khiếp. Đáng tiếc, mệnh trời không có, tuổi thọ rồi cũng sẽ có điểm cuối. Thạch Hạo sống tới hơn ba vạn năm, sinh mệnh đã không còn nhiều nữa, tóc bạc tuổi xế chiều. Thời khăc này, trong lòng hắn có thất vọng, không không lại rời đi thiên địa vốn có của mình để rồi tới một kỷ nguyên không thuộc về hắn, rất nhiều người đã không thể nhìn thấy được nữa. Trước khi chết, cũng không thể gặp lại! Làm sao cam tâm chứ? Một ít bóng hình quen thuộc hiện lên trong lòng, tâm hắn có chấp niệm, không muốn 'tán đạo' trong thiên địa này! "Thành tiên!" Thạch Hạo ngửa đầu nhìn trời. Tới cảnh giới này, tuy rằng tinh lực khô cạn thế nhưng đạo hạnh của hắn vẫn sâu không thể lường được, tu đạo hơn ba vạn năm nên sự cảm ứng với chư thiên đã nhảy cảm tới mức tận cùng. Hắn nhìn thấy được, bên trên bầu trời kia có một màn ánh sáng rất dày, những người khác không cách nào thấy được mà chỉ có người công tham tạo hóa như hắn, một đôi thiên mục mở lớn thì mới có thể thấy rõ ràng. "Đó là pháp tắc đại đạo, là Chân Tiên khắp đất trời chết cùng với dấu ấn của cường giả vô thượng lưu lại, chúng giam giữ con đường phía trước, không vượt qua được thì không cách nào thành tiên." Chỉ có đánh xuyên thì mới có thể thoát khỏi lòng chim này!