Chương 1955 : Ai dám chiến một trận.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Thạch Hạo bá đạo nói vậy, chấn động cả hai giới. Trên tường thành lần lượt có các bóng hình mơ hồ và kinh khủng xuất hiện, đều là vương của Tiên vực, ngay cả bọn họ cũng chấn kinh, nhân tài vừa mới xuất hiện này tự phụ thật đó chứ! Về phía đám người đối diện An Lan, Du Đà... thì sắc mặt lạnh lùng, sát cơ hiển hiện, hôm nay một giới của bọn họ có thể nói là tổn thất nặng nề, một lần chết đi hai vị vương. Đồng thời, Xích vương còn là bá chủ nữa chứ! Ầm ầm! Từng bóng người giáng lâm truy sát tới trước cửa thành, đó là Vương Bất hủ của dị vực, có tới mười mấy bóng hình đứng sừng sững nơi đó tựa như là thần lĩnh hỗn độn từ thời khai thiên tích địa vậy, quá mạnh mẽ. Thạch Hạo chiến một trận ở dị vực đã lay động tám phương, đánh thức một tí cường giả đang ngủ say. Đặc biệt khi Xích vương chết đi thì lúc mưa máu của vị bá chủ này chiếu rọi lên trên mặt đất của dị vực thì đã tạo nên dị tượng đáng sợ, khiến toàn bộ đất trời đau thương theo. Vì lẽ đó, chư vương trước sau thức tỉnh, có người thức tỉnh sớm thì nhanh chóng đuổi giết, còn người thức tỉnh muộn thì lần lượt tới đây. "Hoang, lăn ra đây, ta giết chết ngươi!" Một người trong Vương Bất hủ của dị vực lên tiếng, tuy rằng đã thành vương nhiều năm thế nhưng tính khí nóng nảy vẫn không thể đổi, còn muốn nóng hơn cả người trẻ tuổi, không ngừng hò hét ở đó. Người này có mái tóc màu xanh lam, hai con mắt tựa như hai thanh đao rộng nhìn chằm chằm về phía bóng hình trẻ tuổi phía tường thành đối diện kia, tay hắn cầm Tam Xoa kích hoàng kim, toàn thân tỏa ra sát cơ tuyệt thế. "Ngươi đang muốn tìm chết à?" Thạch Hạo lạnh lùng đáp, hắn liếc mắt nhìn về đói diện và phát hiện tổng cộng có tới mười mấy Vương Bất hủ đang ngứng song song tựa như từng ngọn ma sơn choc jthẳng vào trong vũ trụ, vô cùng bàng bạc và cao lớn. Hắn hơi không ngờ tới, dù cho một kỷ nguyên chỉ có một hai người thành tự Vương Bất hủ, bắt đầu từ thời đại Đế lạc và vô tận năm tháng qua đi thì sự tích lũy của dị vực lại dọa người tới như thế. Hắn biết, đây cũng không phải là toàn bộ, khẳng định dị vực còn có vương chưa xuất hiện nữa! "Chư vị, có dám theo ta ra ngoài giết sạch bọn chúng?" Thạch Hạo hỏi dò chư vương trên tường thành. Hiện tại, Tiên vương ở nơi này không nhiều hơn Vương Bất hủ bên đối diện thế nhưng hắn tin tưởng, chính mình có thể ngăn cản tới mấy người, tới thời điểm liều mạng thì khả năng sẽ tiêu diệt được vài mạng. Những sinh linh không thuộc cấp bậc Tiên vương đứng trên tường thành đều run lẩy bẩy, dưới khí thế này bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mười vị Tiên vương hai mắt nhìn nhau, Hoang đúng là hiếu chiến mà! "Đạo hữu, hiện giờ không phải là lúc quyết chiến, bên trong Giới hải có phiền phức lớn hơn nữa." Một vị Tiên vương lựa lợi nói. "Hoang, ngươi có dám đánh một trạn?" Bên dưới, đại hán tóc xanh lam khiêu chiến. "Là một mình ngươi chiến với ta hay là một đám cùng chiến với ta?" Thạch Hạo hỏi mang theo ý lạnh nhàn nhạt, nếu như có người dám đơn độc chiến với hắn thì hắn cũng chẳng ngại giết ra ngoài. Tiền đề là, cần Vương Bất hủ tuyên thệ, tới tầng thứ này thì lời thề của vương giả rất đáng sợ, nếu như làm trái sẽ khơi dậy sự cắn trả của quy tắc thiên địa. "Tất nhiên là..." Đai hán tóc xanh lam kia muốn hô lớn sẽ độc chiến với hắn. Thế nhưng An Lan ra tay, pháp tắc hỗn độn lan tỏa cắt đứt lời nói của hắn, chặn lại câu nói tiếp theo và không cho hắn nói ra. "Đạo huynh chớ có kích động, Hoang hiện giờ có thể sánh vai với bá chủ mạnh nhất đó, ngươi không phải là đối thủ đâu." An Lan nói thẳng. Đại hán tóc lam tính cách tàn bạo rống lớn một tiếng, toàn bộ mái tóc dựng thẳng tựa như một vị ma thần cái thế, phát ra từng làn khí tức hắc ám, hắn rất không cam lòng. "Sao thế, ta cho phép ngươi kết hợp thêm hai tên Vương Bất hủ khác nữa đồng loạt ra tay, một mình ta giết ba bọn ngươi, dám không?" Thạch Hạo lần nữa lên tiếng. "Tức chết đi mà!" Đại hán tóc lam nổi giận, cặp mắt như chuông đồng, sau lưng hắn xuất hiện một con cổ thủ, đó chính là bản thể của hắn, hắn tức giận tới mức hiện ra nguyên hình tấn công về cửa thành phía trước. Thế nhưng, hắn vẫn bị Du Đà An Lan chặn lại, không có ứng chiến. "Ai dám chiến một trận với ta?" Thạch Hạo đưng trên cửa thành bễ nghễ chư vương dị vực, tay phải nắm thiên mâu tay trái cầm chuông của Xích vương, trong lúc khẽ lắc thì tiếng chuông ngân vang, chấn nhiếp hồn người. Mà dưới chân hắn lại có hai cái đầu đều là Vương Bất hủ dính đầy máu tươi, một trong số đó chính là bá chủ Xích vương! Cảnh tượng này thật sự có tính uy hiếp vô cùng mạnh mẽ! Bên phía tòa thành cổ của dị vực hiện lên vô số đại quân do Bất hủ giả dẫn đầu, còn tưởng rằng sẽ khai chiến với Tiên vực bởi vì bọn họ nghe được tiếng gào của vương nên mới giết tới đây. Nhưng sau khi những người này thấy Hoang phía tường thành đối diện thì đều biến sắc, có rất nhiều người biết ơtí hắn. Cũng có một ít người nhìn thấy được hai cái đầu lâu và sau khi biết rõ tới cùng là ai thì đều sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Hai đại vương giả trong đó có Xích vương lại bị hắn giết chết như thế? Bên phía dị vực lập tức rối loạn, tin tức này quá dọa người, Hoang xuất thế lần nữa, không chỉ không chết mà tu vi còn tới mức độ này. Đặc biệt là những sinh linh cùng thời đại với hắn, từng người đều trợn tròn mắt. Có một vì người được gọi là thiên tài, tới giờ vẫn chưa đạt tới cảnh giới Chí Tôn nữa! Về phía sinh linh có tiềm lực vô cùng lớn của Đế tộc năm xưa là Chí Tôn, năm mươi vạn năm qua đi thì mới gian nan phá tan tử kiếp và trở thành Bất hủ giả. Lúc này bọn họ phát hiện, cần phải ngước đầu nhìn lên thì mới có thể thấy được đối thủ năm xưa, đối phương đã là vương rồi! Hiển nhiên Vương Bất hủ cũng chú ý tới tâm tình của những người này, Du Đà liền đứng ra. "Chư vương Tiên vực, cơn bình tĩnh nhiều năm quá rốt cuộc đã bị đánh vỡ, cũng được, nếu như các ngươi muốn chiến vậy thì chiến thôi, hôm nay sẽ kết thúc, cuộc đại quyết chiến được mở ra!" Du Đà gầm thét chỉ về thành trì phía trước, khiêu chiến với Tiên vương để bọn họ rời khỏi thành chấm dứt ân oán. Hắn cần phải chủ động cứu lại ý chí chán chường của phe mình, nếu không Hoang đứng nơi đó và lớn tiếng dọa nát sẽ khiến đám xuất sắc đời sau của một giới bọn họ trở nên ủ rủ mất động lực. "Du Đà, ta chỉ cần một tay cũng có thể giết chết ngươi rồi, có dám chiến một t rận?" Thạch Hạo quát hỏi. Lời nói của hắn đầy bá đạo, trực tiếp là thế, lúc này phá tan dáng vẻ ngông cuồng của Du Đà. "Các ngươi đều quay về đi, nơi đây không cần các ngươi tham chiến." Du Đà lên tiếng dặm dò đám cường giả hậu bối trở về, hắn vẫn còn lo lắng sợ Hoang sẽ phát điên và tàn sát qua bên này. "Ha ha... ha ha..." Thạch Hạo cường thế cười lớn. "Hoang, ngươi chớ có ngông cuồng, sớm muộn gì cũng ngắt lấy thủ cấp trên cổ của ngươi mà thôi!" An Lan quát lên. "Ai dám chịu chết thì ta sẽ tác thành cho họ!" Thạch Hạo đáp lại. Trận chiến này tóm lại cũng không có bùng phát, song phương lần lượt rút lui, dị vực ngập tràn sự không cam, những Vương Bất hủ mang theo lửa giận rời đi. Đã bao nhiêu năm rồi, mỗi lần bọn họ xuất chinh thì đều phá tan đại thế giới của địch thủ, giết tới mức trời khóc đất than, máu chảy thành sông, ai có thể chống lại? Hôm nay, bọn họ lại phải nén giận! Dù sao thì, ngay cả bá chủ của một giới mình hoặc trầm mặc hoặc ngủ đông chứ không có ý tứ đại quyết chiến với Tiên vực, thành ra chỉ có thể ảo não lui binh mà thôi. Tiên vực, náo động vô cùng! Một mình Hoang xông vào dị vực và chém giết banh trời bên đó, vặt lấy đầu lâu của Xích vương mang về đã chấn động vũ trụ cổ xưa các nơi. Mạnh như Tiên vương cũng lần lượt xuất quan để tìm chứng cứ chuyện này. Ảnh hưởng này quá sâu, Xích vương là ai? Quan sát vạn cổ, bồng bềnh trong sông dài kỷ nguyên, vô địch thiên hạ, đây là một vị bá chủ kinh khủng. Nhưng, một sinh linh mạnh mẽ như thế, nắm giữ pháp tắc thời gian lại bị Hoang giết và mang đầu lâu về đây! Xoẹt! Hào quang lóe lên, bên trong bảo trì bí thuật do mình thai nghén nên kéo Hống lông vàng ra ngoài, tiếp đó cưỡi bên trên xuất hiện đầy uy nghiêm. Bên trong chiếc ao đó có thiên mâu Thái Thủy, chuông Xích vương, kiếm dực Ngao Thịnh, đều là binh khí Tiên vương đồng thời cũng đang trấn áp nguyên thần của đám Ngao Thịnh, Xích vương. Hôm nay, Hống lông vàng kinh sợ, sự mạnh mẽ của Hoang còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của nó, nó đầu của nó tê rần vì tận mắt chứng kiến trận chiến đó. Hiện giờ nó có chút lưỡng lự, dù cho nó cơ hội thì cũng sẽ lưỡng lự, rốt cuộc có nên giết ngược lại Hoang không? Nó cảm thấy, nếu như làm vậy thì thuần túy muốn chết! Nhưng, chẳng lẽ phải thần phục, cam nguyện làm thú cưỡi cho Hoang ư? Tuy rằng đạo quả của nó có tỳ vết, không phải là Tiên vương thật sự thế nhưng, chúng cường ngoại giới vẫn gọi nó một tiếng là vương! Thân phận cỡ này lại làm thú cưỡi cho người ta, thật sự nó không chấp nhận được. Thạch Hạo ngồi trên người của Hống lông vàng cứ thế ngênh ngang trở về, ven đường đi đã gợi ra những lời bàn tán sôi nổi, sinh linh các tộc không ngừng tới bái lạy! Một ít người trẻ tuổi thì lại đang hành hương đầy thần kính, không ngừng dập đầu quỳ bái trong tinh không. Hống lông vàng giẫm lấy hỗn độn, đạp lên xác sao một đường lướt đi, uy nghiêm không thể xâm phạm, cõng lấy Thạch Hạo vượt qua vũ trụ. Ven đường đi, vô số tu sĩ quỳ lạy. Trên thực tế, chỉ khi trở thành Tiên vương thì sẽ có rất nhiều người đi theo, có thể thống trị cả một vùng vũ trụ, trở thành đạo trường của chính mình. "Nghịch thiên rồi, Hoang giết chết cả Xích vương luôn đó, vả lại tiện tay ngắt thêm một đầu lâu của một Vương Bất hủ khác nữa, hắn đang ngông nghênh trở về kìa!" "Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ bại cũng không oan mà!" Ông lão của các tộc đều đang âm thàm đối thoại. Trên thực tế, rất nhiều sinh linh trên thế gian này đều đang bàn luận, kích động và chấn kinh vô cùng. Trước kia từng có sáu đại Tiên vương đối lập với Thạch Hạo, muốn cứu ba người Ngao Thịnh, hiện tại bọn họ vô cùng sợ hãi, Hoang quá tà môn, loại phong mang này ai có thể chặn chứ? Trong bọn họ cũng có vài người tự mình tới Tây Thiên môn, và mắt thấy tất cả những gì diễn ra ở nơi đó, cảm thụ sâu sắc nhất. "Uy nghiêm của Hoang, không thể chọc giận." Có người nói. Vị bá chủ trẻ tuổi cỡ này ngày sau nói không chừng sẽ có hi vọng phá tan Vương cảnh, ai mà không kiêng kỵ chứ? Nói tóm lại, lần này Thạch Hạo giết chết Xích vương thì đã chứng minh phong thái vô địch tuyệt thế của hắn rồi! Thạch Hạo trở về, đám Đả Thần Thạch, Lôi linh, Xích Long đều kêu gào hưng phấn, chiến dịch này bọn họ không dám tưởng tượng ra kết qua, tựa như đang mơ vậy. Hoàn toàn chính xác, Thạch Hạo đã giết ra uy danh tuyệt thế, từ sau hôm đó Thiên đình có thể xuất thế, không cần phải tiếp tục núp đông trốn tây nữa. Hiện giờ ai dám ra tay? Trước tiên phải qua cửa ải của Hoang cái đã! "Đạo hữu, với thiên tư của ngươi cùng với độ tuổi cỡ này thì thành tựu thật sự chưa một ai có!" Bàn vương cũng nhịn không được cảm thán. Thạch Hạo trở về và một ít Tiên vương tới mời chào thế nhưng hắn đều khéo léo từ chối, trước tiên trở lại vũ trụ dưới sự quản lý của Bàn vương. "Tiền bối quá khen rồi." Thạch Hạo khiêm tốn. Hắn có thể bá đạo với kẻ địch thế nhưng khi đối mặt người có ân với mình, xưa nay đều rất kính trọng. Dù cho biết rất nhiều cố nhân đang đợi mình thế nhưng hắn vẫn tới tề tụ với Bàn vương một thoáng, nhìn ra được Bàn vương có chuyện muốn tìm hắn. "Đạo hữu, với tư chất của ngươi thì có thể sẽ có một ngày phá tan cảnh giới Vương giả này, đánh vỡ thần thoại cổ xưa!" Bàn vương nói. Hắn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Hiện giờ ngươi cần nên chuẩn bị, hết thảy đều cần hành động." "Xin tiền bối nói rõ." Thạch Hạo lên tiếng. "Không thể nói rõ được, chỉ là một ít kinh nghiệm thôi." Bàn vương gật đầu, trước đây hắn cho rằng không một ai có thể đi tới con đường cuối kia, hiện giờ nhìn thấy Thạch Hạo thì trong lòng chợt thổn thức không thôi. Dựa theo Bàn vương từng nói, về sau cần phải để bản thân hoàn mỹ toàn diện, không được có chút ngoài ý muón nào, ví dụ như, nguyên thần không có vết thương, thân thể nhất định phải toàn vẹn cực hạn. "Tới tầng thứ Tiên vương này thì dù cho muốn tiến thêm một bước cũng đã rất khó rồi, thế gian này có một ít cổ pháp giúp cho ngươi tiến cảnh nhanh hơn một chút, tỷ như, có thể xưng dựng thần miếu và dựng nên tượng đắp của mình, để cho vạn tộc cầu khẩn và nguyên thần càng ngày càng mạnh mẽ, vững chắc bất hoại." "Ta lập nên Thiên đình thì chắc được chứ?" Thạch Hạo ngờ vực. "Không thể, Thiên đình tuyệt không thể bậy bạ lập nên được, sẽ có đại họa!" Bàn vương canh cáo.