Chiếc đỉnh rất tinh xảo này tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, không ngờ lại xuất hiện với cách thức kỳ lạ như thế.
Hiện giờ nó đã thu nhỏ lại chừng một tấc, rất nhỏ, nếu như không chú ý thì có thể sẽ bỏ qua, trắng bóng như tuyết, tựa như được điêu khắc từ tiên cốt.
Tuyệt đối là chiếc đỉnh kia!
Tuy rằng đã thu nhỏ lại thể tích thế nhưng Thạch Hạo sẽ không nhận nhầm, hẳn là chiếc đỉnh đã thất lạ năm xưa kia, hôm nay lại được con chim khốn đó tha về lại.
"Chạy đi đâu!"
Hoàng Kim sư tử là kẻ đầu tiên đuổi theo, nó lao thẳng lên bầu trời rồi mở cái miệng như chậu máu của mình ra, gió cuốn mây tan hút sạch toàn bộ các đám mây trên trời vào miệng.
Nó muốn một hơi nuốt gọn con chim năm màu bằng lòng bàn tay, nó tức muốn điên lên, lưu lại phân chim trên mũi nó, đây chính là sự sỉ nhục to lớn nhất mà cả đời này nó gặp phải.
Nhưng đã chậm, con chim nhỏ năm màu lóng lánh kia sở hữu tốc độ kinh người, lúc nó bay lên trời cao thì sẽ chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Bòng mờ liêm miên, nó biến mất ở cuối đường chân trời, cứ thế rời đi xa.
"Ngươi trở lại cho ta!"
Hoàng Kim sư tử hét lớn, bộ lông thú vàng óng dựng thẳng bốc ra ánh vàng tựa như điện giật.
Nhưng, nó không cách nào đuổi kịp, đã mất dấu.
Nhưng hiện tại không ai quan tâm tới nó cả, đều ngó chừng về chiếc đỉnh nhỏ trên mặt đất kia.
Ngay lúc chim năm màu xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, sau khi nó rời đi thì mọi người dời sự chú ý xuống chiếc đỉnh nhỏ này.
Ai cũng biết thứ này không hề tầm thường, chỉ cần nhìn liền có thể linh cảm tới vẻ kỳ dị, sâu không lường được.
Chính xác, tuy rằng chiếc đỉnh nhỏ này trắng tinh và hiện ánh sáng lộng lẫy thánh khiết, thế nhưng vẫn khiến người khác sinh cảm giác thần bí, đặc biệt là miệng đỉnh lại rất là 'sâu lắng'.
Nó rất nhỏ thế nhưng miệng đỉnh lại rất mờ ảo, tựa như có hỗn độn bên trong, không tài nào nhìn thấy đáy.
QUá kỳ lạ, chỉ cao tầm một tất thế nhưng lại khiến người khác không cách nào nhìn thấy đáy được.
Thạch Hạo là người bước lên đầu tiên, hắn cúi người kẹp chắt chiếc đỉnh nhỏ giữa hai ngón tay rồi nhìn chằm chằm.
"Ồ?!"
Thạch Hạo giật mình lộ vẻ chấn kinh, bởi vì, sau khi hắn mở ra thiên nhãn thì mới có thể thấy được cảnh tượng mơ hồ bên dưới đáy đỉnh.
Tựa như có một ít hoa văn thế nhưng lại rất mơ hồ.
Chiếc đỉnh cao tầm một tấc và khi mở ra cả thiên nhãn cũng không thể nhìn thấy bên dưới đáy là gì, cảm giác này rất kỳ diệu, tựa như chẳng phải cách một tấc mà là cả một vùng sao trời, một vùng vũ trụ cổ.
"Trên thành đỉnh có những vết lồi lõm chứ không bằng phẳn, tựa như là thiếu đi mấy miếng vậy á!"
Thạch Hạo quan sát cẩn thận thì kinh ngạc phát hiện, những vệt lồi lõm này đều rất có quy tắc, rất vuông vức, tựa như bị người khác khoét lỗ hình thành nên lỗ hõm.
Đương nhiên nó rất cạn, nếu không đã thấy rõ trước sau rồi.
Chiếc đỉnh vốn là như vậy hay là bị người cố tình khoét nên mấy lỗ này, là để che giấu san bằng thứ gì?
Thạch Hạo cau mày, bởi vì những dấu vết mờ ảo kia rất đối xứng chứ không phải lộn xộn gì cả.
Là quà tặng mà chim năm màu tặng ư?
"Chất liệu giống với Vạn linh đồ!"
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, thật là chuyện ngoài ý muốn mà, con chim nhỏ kỳ quái này xuất hiện và lại tặng cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Hiện giờ không cần phải đi xác minh gì cả, trên dưới Thạch thôn ai cũng biết con chim này quá bất phàm.
Mấy chục năm trôi qua mà nó vẫn như trước, chưa hề thay đổi gì cả, không cách nào nhìn thấy, quan trọng nhất là ai cũng không bắt được nó!
"Con chim nhỏ này có thể xuất hành trong hư không, hòa làm một thể với thiên địa, nếu không ta sớm đã tóm được nó rồi!"
Hoàng Kim sư tử tức giận nói.
Hôn lễ vẫn tiếp tục, đây cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, sau khi mọi người ầm ĩ bàn tán trong giây lát thì ai nấy lần nữa rơi vào bầu không khí sung sướng vui tươi.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái!"
Trong tiếng cười đùa rôm rả thì chợt có giọng nói cất lên, hết thảy đâu ra đó, cô dâu chú rễ cùng nhau đối bái.
Mặc dù là tu sĩ thế nhưng cách cử hành hôn lễ không hề khác mấy so với phàm nhân, Thạch thôn từ một thôn làng yếu thế từ từ trở nên lớn mạnh, tập tục vẫn luôn giữ ở mức thuần khiết nhất.
Trong lòng Vân Hi khẽ run lên, sẽ đi cùng với Hoang, kết thành đạo lữu?
Nàng tựa như đang nằm mơ vậy, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng lúc này vẫn cảm thấy quá đột ngột, đã từng đối đầu, đã từng làm bạn sinh tử...
Cuối cùng lại có kết quả đẹp như vầy, để bản thân nàng cảm thấy nhân sinh tựa như giấc mộng.
Năm đó Thạch Hạo đã bảo vệ nàng về tới tận Thiên Nhân tộc, kết quả thiếu chút nữa đã bị hại chết và trở thành tử địch với Thiên Nhân tộc, vào lúc đó trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nàng biết, khả năng bọn họ mãi mãi sẽ không cùng trên một con đường, càng ngày càng xa cách.
"Ấy da, đi phá động phòng thôi!"
Một đám nhóc con ồn ào nói.
Đám nhóc năm xưa đều đã trưởng thành và đây là một nhóm nhóc mới khác, nhân khẩu của Thạch thôn đang nhanh chóng tăng trưởng, sinh sôi không ngừng.
Một đám nhóc ồn áo khiến đám thiếu niên choai choai cũng gia nhập theo
"Trở về ngay, đám nhóc con này, còn dám ồn ào nữa thì cho đi vào Bắc Hải nhãn hết!"
Đại Tráng quát lên.
"Ha ha ha..."
Xa xa, Tần Di Ninh cùng Thạch Tử Lăng đều cười tươi đầy cao hứng tựa như trút được gánh nặng, con trai trưởng đã kết hôn nên đã hoàn thành được tâm nguyện của bọn họ.
"Tốt, tốt, tốt!"
lão tộc trưởng Thạch Vân Phong gật đầu liên tục, nụ cười nở mãi trên môi, tuy rằng tuổi tác càng lúc càng lớn thế nhưng tinh thần càng ngày càng khỏe khoắn, càng ngày càng cường tráng.
Tinh lực của lão chưa hề khô cạn, ngược lại thân thể càng cường tráng hơn, hoàn toàn có quan hệ với việc tu luyện, có quan hệ với hoàn cảnh của Thạch thôn.
Nơi đây trồng thần dược không hề ít, gì mà Hư Thiên thần đằng, Thiên Thần thụ... tất cả tỏa ra tinh khí mịt mờ, thần lực tràn ngập tẩm bổ cho nam nữ già trẻ toàn Thạch thôn.
Đời sau của Thạch thôn thiên phú càng ngày càng mạnh, đều có quan hệ rất lớn với chuyện này.
Bởi vì, từ ngay trong bụng mẹ thì bọn chúng đã được tinh hoa của thần dược tẩm bổ cả ngày, lúc sinh ra đời thì gân cốt làm sao không mạnh mẽ và kinh người chứ?
Động phòng, đó chính là một tiểu viện được trận pháp ngăn cách, người ngoài không cách nào đi vào được, nơi đây tựa như là thế ngoại đào nguyên, kỳ hoa dị thảo, hòn non bộ khắp nơi, cây cối xanh um.
Một đôi đạo lữ từng có quan hệ đầy phức tạp đang ngồi đối diện nhau, lúc này cả hai đều lặng thịnh không nói tiếng nào.
Vân Hi với làn da trắng mịn hồng hào, trong mắt có linh khí nhìn chằm chằm Thạch Hạo, không hề có chút vẻ hồi hội lo lắng gì của một cô gái trẻ, ít nhất trên gương mặt nàng vẫn luôn bình tĩnh.
Chỉ là, trong lòng nangnf lại rất khó nói, trên thực tế tim nàng đập rất nhanh.
Thạch Hạo nhìn nàng, rất nhiều chuyện xưa chợt hiện lên, người cuối cùng đi bên cạnh hắn lại là Vân Hi, hắn có cảm thán, có thất vọng, có hài lòng và cũng có mất mát... tâm tình hết sức phức tạp.
Một bóng hình khác muốn hiện lên trong lòng hắn, muốn hiện ra thật rõ ràng, việc này làm cho hắn rung động.
Chấp niệm đã từng bị đánh tan, chúng lại rục rịch hiện lại ư?
Sức người có hạn thì làm sao có khả năng sẽ tuyệt tình diệt tính, chém hết thảy cảm tình cùng nỗi lòng của bản thân chứ.
Chẳng phải Bổ Thiên đạo đã từng nói sẽ đưa Thanh Y xuống hạ giới để đoàn tụ với hắn ư, vì sao lại không tới,
Hỏa Linh Nhi thì sao, những ý nghĩ từng bị chém tan đi chợt lân nữa hiện ra.
Ầm!
Thạch Hạo bỗng chấn động, thần lực khuấy động, quát lớn: "Một chém cuối cùng, đánh đổi ra sao cũng được!"
Vân Hi ngạc nhiên, đêm tân hôn và đạo lữ của nàng đang giác ngộ ư? Lại ngồi xếp bằng nhắm mắt nơi đó tựa như bế quan.
Một lát sau, nàng nhìn thấy được hàng loạt chấp niệm của Thạch Hạo từ trong thể nội bay ra và hóa thành từng bóng mơ hồ in dấu trong hư không, tiếp đó là chuyển động quanh hắn.
Có cây liễu cháy đen, có dâu lửa cắm rễ, có Thanh Y cùng Nguyệt Thiền hòa làm một thể, có cuộc đại chiến thê thảm của dị vực Biên hoang, có kết thúc bi tráng của đại trưởng lão, có thủy triều điên cuồng của sinh linh hắc ám, có lần tính sổ lớn đáng sợ nhất trong lịch sử...
Chấp niệm quá nhiều!
Cuối cùng, Thạch Hạo ép những thứ này ra khỏi thể nội và để chúng tiến vào trong trời cao.
Thạch Hạo bế quan ngay trong đêm tân hôn của mình, hắn yên lặng tựa như hóa đá, tựa như lắng nghe tiếng tụng kinh của thiên địa.
"Ầm!"
Một tháng sau, toàn bộ tiểu viện đã trở thành cấm địa không một ai có thể đặt chân vào, mọi người nhìn thấy được, nơi đó có quy tắc đại đạo chí cường lượn lờ vây Thạch Hạo ở trung tâm.
Hắn tựa như là phượng hoàng niết bàn, quy tắc đại đạo trên người ngang ngửa với linh vũ chân hoàng tân sinh ban tặng sức mạnh cho hắn, giúp hắn mạnh mẽ lên tới đỉnh cao.
"Khí tức của Chí Tôn!"
Muốn tấn cấp Chí Tôn rồi, tất cả mọi người đều giật mình, hắn đã làm được?
"Quá nguy hiểm, nếu như hắn không có bố trí trận pháp để ngăn cách bên ngoài với tiểu viện, vậy thì Thạch thôn nguy hiểm rồi!"
Có người sợ hãi nói.
"Hắn đang khắc chế chứ không có bùng phát, nếu không chúng ta đã nguy rồi!"
"Tất cả mọi người đều rút khỏi thôn và dành khu vực đó cho hắn!"
Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong dặn dò.
Bọn họ quyết định, để Thạch thôn thành khu vực bước đệm, bởi vì toàn bộ thôn đã hóa thành một đại trận đang kích hoạt, là do Liễu Thần năm xưa bố trí.
"Ồ, quy tắc kia tựa như là dây xích trật tự của linh vũ chân hoàng đang co rút lại và tiến vào thể nội của hắn, dường như đang kết kén!"
Mọi người nhìn thấy được, Thạch Hạo được một lớp linh vũ bao bọc hóa thành một chiếc kén tựa như lần nữa niết bàn, được ấp nở và bắt đầu tân sinh.
"Khí tức của Chí Tôn, hắn thật sự sắp bước lên con đường kia rồi!"
Hoàng Kim sư tử kinh hãi.
Khí tức của Thạch Hạo đang nội liễm, nếu như bùng phát, nếu như tràn ngập ra khỏi đại trận thì thiên địa sẽ bị lật úp!
Việc này quá nguy hiểm với Thạch thôn, với toàn bộ đại hoang thậm chí là toàn bộ Hoang vực, việc này quá khủng khiếp.
Cũng may là nó không tiết ra ngoài, mà tinh khí đang nội liễm!
Thạch Hạo đang đạp lên con đường Chí Tôn, nếu như thành công sẽ đánh vỡ thần thoại vạn cổ, trở thành Chí Tôn Nhân đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử!
Cùng một ngày, cũng trong lúc này thượng giới đang phát sinh biến đổi to lớn và lan tràn tới cửu Thiên thập Địa!
Các đại lục cổ đang từ từ di động, chúng từng là một thể thống nhất, ở thời kỳ Tiên cổ vì cuộc đại chiến nên cổ giới hoàn chỉnh bị đánh cho phế nất và phân thành cửu Thiên thập Địa.
Hiện giờ, sức mạnh thần bí hiện lên và dẫn dắt chúng lại với nhau, tựa như muốn khép kín lại.
Ngoài ra còn có dị biến kinh người hơn nữa đang diễn ra ở thượng giới.
"Thời đại mạt pháp muốn tới rồi ư, trời ơi, thiên địa cắn trả!"
Có người sợ hãi hét lớn, hắn tới từ Tiên vực, là nhân vật cao tầng!
Thiên địa kịch biến, đại sự khiến cổ kim tương lai phải khiếp sợ đang diễn ra.
Là người làm hay là thiên tai?
Là báo hiệu ư? Rất nhiều người chấn kinh trong lòng, thần hồn đều đang run rẩy.