Thác Cổ Ngự Long bị thương nặng, ngọn lửa nguyên thần bị ăn mòn quá mức nặng nề nên dù cho có máu chuẩn Tiên đế của Thạch Hạo cũng không cách nào cứu sống nổi hắn.
Người cuối cùng trong Vệ gia tứ hoàng đã bầu bạn và trở thành đạo lữ với Thác Cổ Ngự Long từ lâu cũng bị thương nên đã tự vẫn để lên đường cùng với hắn.
"Haizz, các ngươi đều đi rồi, chờ ta nhé."
Chủ nhân của Ngũ linh chiến xa Tề Hoành thầm than, hắn cũng chỉ còn một vệt nguyên thần đang hấp hối, khi nhìn thấy hai vị cố nhân đều đi như vậy thì vô cùng đau đớn.
Xoẹt, nguyên thần của hắn nát tan, bị ánh sáng hắc ám làn tan rã và cứ thế chết đi.
Bọn họ đều tới từ Đế quan Biên hoang, từng kề vai chiến đấu với Thạch Hạo thế nhưng lại rơi vào kết cục như vầy, khiến người vô cùng thương cảm.
Ngoài ra, còn có những cố nhân khác cũng qua đời.
Đại Tu Đã bỏ mình, tiểu Thiên vương chết đi, Lam tiên hóa thành than cốc, có nhân vật kinh diễm ngất trời, có tiên tử khuynh thành khuynh nước, hiện giờ cứ thế rời đi.
Chiến dịch này còn thê thảm hơn, càng nhiều người chết đi hơn so với sự hiểu rõ ban đầu của Thạch Hạo.
"Khục..."
Ma nữ mở to cặp mắt, nàng chỉ còn lại thân thể tàn phế, vốn xinh đẹp động lòng người, phong thái tuyệt thế nhưng lúc này lại rất khổ sở, gần như đã hoàn toàn bỏ mạng trong trận chiến này.
"Cuối cùng ngươi cũng không nỡ bỏ ta mà."
Sau khi nàng tỉnh lại thì gian nan lên tiếng, cặp mắt chớp chớp, trên chiếc má trắng mịn dính đầy máu tươi.
Dù cho suýt chút nữa đã hình thần đều diệt, rơi vào bước ngoặt như vầy thế nhưng nàng vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn, đây chính là tính cách của nàng, trời sinh là như thế, trong vẻ mê hoặc cũng có sự giảo hoạt.
Nàng được Thạch Hạo tìm thấy trong đống xác chết nơi chiến trường, bị chôn vùi bên dưới những bộ tử thi của Thiên đình, và hắn đã cứu nàng sống lại.
Thạch Hạo dở khóc dở cười, tới mức này mà nàng vẫn còn cười được, vẫn rất rạng ngời nhưng lại khiến hắn có chút cay đắng, thời đại loạn lạc chết tiệt này!
Có vài người không muốn bị phong ấn, tỷ như Thập Quan vương, Trích tiên, Thạch Nghị, bọn họ chọn lựa rời đi, những người này đều rất kiêu ngạo, xưa nay chưa hề chịu cúi đầu.
Dù cho hện tại chênh lệch càng ngày càng lớn với Thạch Hạo, không cách nào truy đuổi kịp thế nhưng bọn họ cũng không muốn bị bụi phủ lên mình, muốn sống một cuộc đời thật đặc sắc trong cơn náo động lớn đầy tàn khốc này.
"Dù cho ngày mai có chết, thì có gì mà phải sợ?!"
Trong suy nghĩ của Thập Quan vương, việc quan trọng nhất trong nhân sinh chính là trải nghiệm, hắn muốn tiếp tục tiến bước, dọc theo con đường của chính mình, bước ra một con đường thuộc về riêng mình.
"Thực ra ta cũng không muốn bị phong ấn đâu, muốn nhìn xem thử sau này sẽ có con quái vật gì xuất hiện, nó đi ra từ vùng đất hắc ám kia ư."
Thái âm ngọc thỏ lẩm bẩm.
Thạch Trung Thiên thì rất thoải mái nghe theo sự sắp xếp của Thạch Hạo, bởi vì đây là cháu trai của hắn.
A Man nở nụ cười tươi rói nhìn Thạch Hạo, nàng rất hiểu Thạch Hạo, xưa nay nàng đều là người như vậy.
Nàng không muốn trong lòng Thạch Hạo có bất cứ loại lo lắng nào cả, đồng ý trầm miên, có thể giúp hắn không cần phải nghĩ ngợi tới bất cứ chuyện gì nữa, chuyên tâm đi chinh chiến.
Nếu như có lựa chọn, không ai đồng ý việc mình bị phong ấn cả.
Thời loạn lạc đầy gay go, cuộc náo loạn đầy tàn khốc này, thật sự muốn tới ròi.
Sau ngày hôm đó, Thiên đình trở nên thê lương lạnh lẽo không còn chút nhân khí nào nữa, chỉ còn mỗi một mình Thạch Hạo, những người kia đi cũng đã đi, trầm miên cũng đã trầm miên.
Thi thể của lão binh, di hài của thần tướng đều được chôn bên trên di chỉ của Thiên đình, tọa lạc xung quanh nhóm cung điện đã bị tàn phá kia, nơi này trông rất hoang lương tả tơi.
Chín bộ long cốt kéo lấy một chiếc quan tài bằng đồng xuyên hành trong hư không và rời đi xa, nó bị Thạch Hạo trục xuất khỏi đây.
Đó là một con đường không xác định rõ được, dạo chơi ở bên ngoài Tiên vực, cuộc lữ hành trong thế giới tả tơi, đi kèm là mảnh vở thời gian rất nồng đậm.
Đó chính là đại pháp của Thạch Hạo, là đạo của hắn, đã dùng thần thông mạnh mẽ nhất trục xuất không để người khác quấy phá, không cách nào suy diễn ra được.
Nếu như tương lai sau này hắn sống sót thì mới có thể tìm ra bọn họ.
Chín bộ long cốt trong quá trình xuyên hành thì huyết nhục từ từ xuất hiện và che lấp thân thể, chúng đều đã từng là chân long thuộc lĩnh vực Tiên đạo!
Thế nhưng, các loại uy thế đều đã bị tiêu diệt cả rồi.
Thạch Hạo dùng đại pháp lực diễn dịch tạo hóa và tái tạo huyết nhục cho chúng nó, thậm chí phát ra hào quang sinh mệnh bảo vệ Tam thế đồng quan, trừ phi có người có thể đạt được sự tán thành của phù văn phòng ngự hoặc là có thể xuyên thủng màn ánh sáng, nếu không sẽ không thể tiến vào trong quan tài đồng được.
Đám người Liễu Thần hắc ám, Hống kim mao tất nhiên sẽ từ chối trầm miên, nhóm cường giả như bọn họ sẽ không lựa chọn cách thức này.
Chính như chủ Cấm khu, mấy lão yêu quái như xương sọ thủy tinh cũng khước từ rồi đi tìm Bàn vương để làm khách ôn lại chuyện cũ, Thạch Hạo biết, trái tim của bọn họ thật sự đã mệt mỏi rồi, muốn kết thúc chính mình trong thời buổi loạn lạc này.
Thiên Giác nghĩ vác lấy tiên kim đại côn chọn lựa du lịch, hắn nói muốn đi gặp Tào Vũ Sinh, sau khi đại thù được báo nên cả người không còn căng thẳng gì nữa.
Năm tháng u buồn, Thạch Hạo ngồi cô độc bên trong Thiên đình.
Nơi này cỏ dại mọc thành bụi, ngói vỡ tường nát, mộ lớn liên miên, mấy vạn năm qua đi hắn vẫn chưa hề rời đi, ngay cả trên người đã xuất hiện một tầng bụi dày.
Thiên đình!
Thiên đình chỉ có đúng một người!
Nhiều năm trôi qua hắn vẫn nhớ tới rất nhiều chuyện xưa và nghĩ tới rất nhiều chuyện trong tương lai sau này, trong vẻ tĩnh lặng thưởng thức sự cô độc, tích lũy đạo hạnh, chờ đợi trận chiến cuối cùng.
Hắn có linh cảm, thời đại kinh thiên động địa không còn xa nữa!
Tới cùng là hắn nên đánh tới, hay là chờ sinh linh của vùng đất hắc ám lại đây?
"Răng rắc!"
Cổ khí khởi nguyên bị hắn mở ra và ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi, nhưng mà lại nhanh chóng tắt đi, bởi vì đã bị Thạch Hạo dùng pháp lực vô thượng áp chế hoàn toàn và phong ấn trong tay mình.
Mũ xương giãy giụa, phản kháng đầy kịch liệt.
Thế nhưng nói làm sao có thể tránh thoát được chứ, bị Thạch Hạo áp chế vững vàng.
"Giết!"
Thạch Hạo quát khẽ, một thân pháp lực, vô tận đạo hạnh điên cuồng phun trào, hắn lấy ra ngọn lửa đại đạo và toàn lực khống chế đốt cháy ý chí bên trong mũ xương.
Chấn động đầy kịch liệt, xung đột đầy khủng khiếp.
Lúc này, một chiếc rương khác cũng đang giãy giụa, thanh cốt trượng kia muốn mở ra phong ấn để cứu viện mũ xương.
"Thả ngươi ra lần nữa thì có làm sao?!"
Cuối cùng, Thạch Hạo hai tay cầm hai pháp khí chuẩn Tiên đế, ngọn lửa đại đạo lan tràn khắp cánh tay và bao vây chúng ở bên trong rồi điên cuồng luyện hóa.
Khói đen tản đi, đó chính là bản nguyên hắc ám đã bị Thạch Hạo gắng gượng hóa thành hư không.
Vả lại, hai luồng ý chí lạnh lẽo kia đã bị hắn xóa bỏ, bị xoắn nát trong vô tình.
"Cổ khí khởi nguyên!"
Thạch Hạo nhắm lại hai mắt rồi khẽ nói, hắn đạt được một chút tin tức bên trong hai cổ khí này.
Quả nhiên chúng nó tới từ vùng đất hắc ám, ở nơi đó chúng lại là đồ vật thần thánh.
Hai chiếc rương giáng lâm ở Giới hải đều có sứ mệnh cả, đó chính là tạo nên sinh linh hắc ám rồi sẽ dọc theo cổ điện Tiếp đón để trở về vùng đất cổ kia.
Thạch Hạo nghĩ tới đại trưởng lão, hắn chính là người được tuyển chọn như thế.
Có rất nhiều sinh linh rơi vào hắc ám và bị lưu lại ở phía bên này.
"Vùng đất hắc ám không hề có sinh linh, mà cần phải thai nghén ở bên này!"
Thạch Hạo hoàn toàn hiểu rõ, Giới hải xem nơi này là thứ gì, là đầu nguồn của cuộc đào tạo sinh linh hắc ám, là vùng đất sinh đẻ.
Suy nghĩ theo hướng này thì sẽ có rất nhiều chuyện đều rõ ràng.
Mũ xương, pháp trượng đều đã bị Thạch Hạo luyện hóa và trở thành binh khí của hắn, thứ được gọi là ý chí kia đều đã bị tiêu diệt sạch sành sanh.
Lại thêm mấy vạn năm trôi qua, Thiên đình càng ngày càng hoang vu, dây leo khô, chim quạ, cỏ dại, mộ lớn...
Thi thoảng trong mấy ngàn năm hoặc vạn năm thì có thể sẽ nghe thấy được một vài tiếng khóc của một người đàn ông, việc này khiến ngoại giới càng thêm kính nể và không dám tới gần.
Trên thực tế, cái tên Thiên đình đã được truyền lan, tất cả mọi người đều biết, Hoang đã thành lập Thiên đình thế nhưng cũng chỉ một mình hắn mà thôi!
Mà Thiên đình đó, được đặt tỏng khu vực rách nát kia.
"Thiên đình đã lập, các ngươi còn chưa tới ư?!"
Thạch Hạo nhìn trời.
Cuối cùng, vào một ngày nào đó hắn đã dẫn tới sức mạnh hắc ám rồi quấn quanh bản thân, ăn mòn chính mình, chỉ vì để tiến vào phía bên kia Nhà giam u tối.
Con đường này rất giống với Liễu Thần năm đó.
Muốn tới bờ bên kia Giới hải, muốn đi tới cổ địa chung cực kia thì đây có thể nói là con đường nhanh nhất, thế nhưng lại là nguy hiểm nhất, có thể sẽ vĩnh viễn bị trấn áp ở bên trong Nhà giam u tối.
Bỏ quan cơ thể, chỉ còn lại nguyên thần thì mới rời đi được!
Thạch Hạo đã làm như thế.
Ánh sáng màu đen, vật chất bản nguyên nồng đậm ăn mòn thân thể của Thạch Hạo, và cũng mở ra một con đường tiếp đón nguyên thần của hắn tiến vào trong.
Giống như năm xưa hắn từng nói, nhìn thấy được dòng sông thời gian và cũng nhìn thấy được nhà giam vô tận đang chìm nổi trên dòng sông kia, là đang nói về luân hồi.
"Phá cho ta!"
Thạch Hạo hét lớn, nguyên thần của hắn gào thét trong nhà giam u tối rồi xé rách nơi này, chấn động cả dòng sông thời gian trường tồn cổ kim.
Ầm!
Thạch Hạo đánh nát nhà giam nguyên thần, hắn đã xông ra ngoài và sừng sững trong bóng tối dõi mắt nhìn tới.
Nhà giam này rất kỳ dị, sẽ biến hóa tùy theo đạo hạnh của người bị giam ở bên trong.
Thế nhưng, chung quy lại cũng sẽ có cực hạn, cao nhất là có thể giam giữ Tiên vương, muốn nhốt một vị chuẩn Tiên đế ở bên trong thì độ khó quá lớn.
Ầm!
Thạch Hạo vung quyền, trong màn đêm u tối này hắn không ngừng đánh nát từng nhà giam một và mở ra một con đường, hắn đang thả ra từng bộ nguyên thần đang mê man bên trong.
Đây là sự kiện vô cùng to lớn, đủ để cổ kim chấn động!
Nó ảnh hưởng cực kỳ sâu, có người giết tới nơi này và hủy diệt vô số nhà giam, thả ra những nguyên thần từng bị giam giữ bên trong.
Cuối cùng, chuyện này ảnh hưởng ơtí mức đã phát động một loại pháp tắc thần bí nào đó, con đường phía trước của Thạch Hạo đã bị chặn lại.
Mà, ầm, hắc ám sụp dổ và Thạch Hạo trở về trong thế giới hiện thực, còn có một ít nguyên thần đã tránh thoát tiến vào trong Tiên vực.
Ngày hôm đó đã gợi ra náo động cực kỳ lớn!
Tiên vực sục sôi!
Hoang lại ra tay rồi, lại mở ra nhà giam u tối và thả ra mấy ngàn nhân vật thiên tài có tiếng tăm lừng lẫy từ cổ đại.
Nhóm người này có ở lĩnh vực Nhân đọa, có đã tiến quân vào Tiên đạo, thậm chí trong đó còn có một vị Tiên vương!
Bọn họ có đến từ cửu Thiên thập Địa, có bắt nguồn từ Tiên vực, còn có cả những sinh linh sống trong năm tháng dài đằng đẵng trước đó nữa, thế giới của bọn họ vốn đã bị phá diệt từ lâu rồi.
Kỷ nguyên luân hồi, đại giới thay đổi và chìm nổi, rất nhiều nơi đều tan tát cả.
"hoang, vô địch cổ kim!"
"Thiên đế!"
Có người hô lên hai chữ Thiên đế, trong Tiên vực này thì cũng sẽ có một ít người trẻ tuổi cực kỳ sùng bái cường giả, đều cảm thấy dùng chuẩn Tiên đế cũng sẽ không đủ để hình dung ra sự mạnh mẽ của Thạch Hạo.
Thêm nữa, hiện giờ Thạch Hạo đã thành lập Thiên đình, mang theo dáng vẻ bi thương, thành ra có một số người bắt đầu gọi hắn là Thiên đế.
Trên thực tế, chính như một ít Tiên vương cũng gọi Thạch Hạo là Đế.
Bởi vì, quả thật hắn đã vượt qua Vương cảnh, cao cao tại thượng, lúc giơ tay liền có thể tiêu diệt Tiên vương.
Hiện giờ, có người gọi hắn là Thiên đế thì cũng rất hiếm người phản bác, từ sau thời đại Đế lạc cũng chưa một ai bước tới một bước này.
Vì lẽ đó, Thạch Hạo được gọi là Đế, các tộc đều chấp nhận.
Nguyên thần của Thạch Hạo trở về, thể nội đâu đâu cũng đều là sức mạnh hắc ám thế nhưng khó có thể phá hoại huyết nhục xương cốt của hắn, ngược lại tựa như đang gia tốc một lại tẩm bổ nào đó.
Mạnh tới tầng thứ như hắn thì mới có thể hiểu được, điểm khác biệt vi diệu của thể nội.
Trong đầu lâu của hắn có một ít ánh sáng lộng lẫy tựa như muốn dựng dục ra một thần hồn mới, đây chính là kết quả khi sức mạnh cơ thể của hắn được tỏa ra toàn diện.
Vật chất hắc ám đã đưa tới tác dụng kích thích.
"Thân thể lại quan trọng như vậy à!"
Thạch Hạo thở dài, sau đó con mắt trở nên ác liệt.
Bên trong nhà giam u tối kia thì hắn từng lĩnh hội qua được, nguyên thần mà không có thân thể thì dù cho có mạnh mẽ hơn nữa, dù cho đã trở thành chuẩn Tiên đế thì cũng cảm thấy như bèo không rễ.
"Không thể dùng nguyên thần xông nhà giam được, đặt chân tới vùng đất hắc ám thì cơ thể ta nhất định phải qua đó!"
Thạch Hạo cảm thấy, hắn cần phải dùng thái độ mạnh mẽ nhất để vượt biển, thân thể cùng nguyên thần không thể chia lìa được!
"Có người nói, bỏ qua thân thể thì mới có thể vượt biển, dưới góc nhìn của ta thì chỉ dựa vào nguyên thần để xông qua thì nhất định là sai lầm!"
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên khiếp người.
Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng chuyển động thân thể, ở giới này hắn đã bớt lo lắng đi nhiều nên quyết định ra đi.
Chư vương đều đưa tiễn, nhìn kỹ Thạch Hạo hướng về Giới hải.
"Đó là..."
Tất cả mọi người đều chấn kinh, thần hồn đều đang run rẩy.
Bên trên bờ đê hiện lên một nhóm vết chân mờ nhạt, trong mắt chư vương thì lại rất rõ ràng và chói mắt, đó là Hoang lưu lại, hắn một đường tiến về trước, cứ thế tiến vào trong Giới hải!