Chương 1758 : Thần

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Thần linh ngông nghênh tiến tới nhưng lại bị một con sư tử mở miệng gặm đi nửa thân thể, mọi người đều chấn kinh! Hoàn toàn khác với những gì tất cả mọi người đang tưởng tượng! "A..." Tên thần linh kêu gào đánh vỡ sự yên tĩnh, mưa máu tung tóe và hắn giãy giụa kịch liệt. Vượt qua tất cả dự liệu của mọi người, thần linh vô cùng thê thảm, gần nửa thân thể dưới biến mất và rơi vào bên trong chiếc miệng to như chậu máu của sư tử, tiếp đó là nó nhai nhóp nhép nuốt ực một cái. Thần linh đau đớn, tàn thể của nửa đoạn trên co giật, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Hoàng Kim sư tử cũng như Thạch Hạo. Với sức chiến đấu của hắn thì dù cho có gặp phải Chân Thần cũng đủ sức chiến một trận, thế nhưng hiện tại sao lại ăn phải thiệt thòi lớn như vầy chứ? Trước đây hắn từng điều tra rất kỹ về tiểu Thạch, đây cũng chỉ là thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi, dù cho có lợi hại hơn đi nữa cũng không cách nào nghịch thiên tới mức này chứ? Tên thần linh này cảm thấy, Thạch Hạo không thể nào đạt Chân Thần được, tuổi tác quá nhỏ, cơ sở không vững! Muốn trở thành thần quá khó khăn chứ không chỉ nói suông là được, dù cho tiểu Thạch trở thành Tôn giả rất sớm thế nhưng cũng không thể trong hơn chục năm lại thành tựu Chân Thần được. Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc và sự thực đẫm máu đang phơi ngay trước mặt, việc này khiến tên thần linh này khiếp sợ! Hắn biết, cảnh giới của tiểu Thạch vượt xa tưởng tượng của mình, chỉ riêng thú cưỡi của hắn cũng đã khủng khiếp như vậy rồi thì càng khỏi phải nói tới chính chủ, hiện giờ tim mật của hắn đều run rẩy. "Ta không có nhìn lầm chứ, thú cưỡi của tiểu Thạch lại giải quyết một cách gọn gàng vị thần linh kia?" "Ôi trời ơi, ta nhìn thấy cảnh gì vầy, chỉ một con sư tử lại ăn đi nửa thân thể của vị thần linh kia!"... Sau khi mọi người hồi phục lại tinh thần và không còn ngây dại ngây ngốc nữa thì bắt đầu nghị luận, thủ phủ Thạch quốc hoàn toàn sục sôi. "Ngươi..." Tên thần linh trên mặt chẳng còn chút màu máu gì, trắng tráng tái xanh, nửa thân thể bên trên tránh thoát khỏi miệng của sư tử, hắn bị dọa cho phát run. Con sư tử này tới từ đâu thế? Quá tàn độc mà, cắn nát thân thể hắn tựa như xé tan quả cam vậy. Hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, dưới ánh mắt của hắn, một khi mình đích thân tới thì dù cho tiểu Thạch có biến thái cỡ nào cũng khó có thể chống đối được, sẽ bị trấn áp ngay tức khắc. Dù sao tuổi tác cũng sờ sờ ra đó, Thạch Hạo mới tu luyện được bao nhiêu năm chứ? "Con tép từ đâu tới thế này, không hiểu quy tắc gì hết hả, ở đây cấm gào thét, quên mình họ gì rồi à?" Hoàng Kim sư tử nhếch mắt khinh thường nói. Phối hợp với bộ răng nhanh trắng như tuyết mang theo máu tươi càng khiến nó tàn ác hơn, tên thần linh kia bị dọa cho rùng mình, da đầu tê cứng. Thần linh đó nha, ở hạ giới có thể nói là đỉnh cao, là cao thủ tuyệt đỉnh, thế nhưng lại bị người ta gọi là con tép, quá nhục nhã mà. Tên thần linh này tuy giận nhưng không dám phản bác gì cả, đại thế còn mạnh hơn người, nếu hiện tại nó mà lý sự thì phỏng chừng con sư tử lông vàng này sẽ một ngụm nuốt luôn hắn vào trong miệng mất. "Đúng rồi, ngươi tới từ đâu hả?" Hoàng Kim sư tử liếc mắt nhìn hắn đồng thời giơ vuốt xỉa xỉa kẽ chân răng khiến cho máu tươi xương vụn tung tóe, rất là kinh người. Đừng nói là tên chính chủ bị gặm mất nửa thân thể dưới, mà ngay chính những tu sĩ đang xem chiến cũng sợ hãi không thôi, cả người toát lên khí lạnh, đây tuyệt đối là một con hung thú siêu cấp. Rất rõ ràng, Hoàng Kim sư tử của hiện tại hoàn toàn khác xưa, hoàn toàn thỏa hiệp chấp nhận. Trước kia nó cay nghiệt và ít nói, chủ yếu là không phục Thạch Hạo. Nhưng hiện tại, ngôn ngữ cũng như phong ác đầy tàn nhẫn độc ác, nói rõ hiện tại nó đã buông xuôi và tựa như dần đi theo phong cách của Thạch Hạo. "Ta... tới từ trong biển." Tên thần linh này lên tiếng. Hắn sợ hãi nên vừa hỏi đã khai hết sạch lai lịch của mình. Năm đó, tuy rằng tám vực đại loại thế nhưng cũng không phải toàn bộ cao thủ đều gặp xui xẻo. Có cá biệt người tránh ở trong vùng đất bí ẩn nào đó và thoát được một kiếp. Con thú biển này nằm trong số may mắn còn sống, thời ky đó hắn đang bế quan bên trong một di tích cổ xưa nào đó của biển lớn. Sau khi nó xuất thế thì không thể không cảm ơn sau đó là mừng rỡ không xiết, sau khi tám vực đại biến thì hắn tuyệt đối có tư cách để xưng vương xưng bá ở một vực, khó người áp chế được. Thạch Hạo không có lên tiếng, yên lặng ngồi bên trên người Hoàng Kim sư tử, mặc cho nó xử lý. "Ngươi xưng bá ở trong biển cũng chẳng sao, nhưng cớ sao lại chạy tới Thạch quốc này?" Một vị lão vương của Thạch quốc lên tiếng. Nếu như là ngày thường thì dù cho vua của một quốc cũng sẽ e ngại khi đối mặt với thần linh, không dám dính dáng tới làm gì, thế nhưng hôm nay lại khác, thiếu niên Nhân hoàng đã trở về và ngay cả thú cưỡi của hắn cũng có thể há miệng nuốt chửng thần, vậy còn cần phải sợ nữa à? "Có người muốn ta tới đây." Tên thần linh này cúi đầu đầy hợp tác. Khi lời này vừa ra khỏi miệng thì sắc mặt của một ít đại tộc của Thạch quốc trắng bệch, là sợ hãi, bởi vì có quan hệ với bọn họ. Ngoại trừ hai đại cường tộc của hai vị Vương gia vừa bị phế lúc nãy ra thì nơi này còn có một ít gia tộc cũng tham gia vào, không phải rất nhiều thế nhưng cũng sẽ có sức ảnh hưởng nhất định. Lúc này bọn họ cũng không thể im lặng được nữa, những nhân vật trọng yếu của các gia tộc kia đều rời khỏi hàng, từng người nơm nớp lo sợ quỳ sát xuống đất. "Bọn họ đủ khả năng đi tìm ngươi à?" Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng lên tiếng, hắn không cho rằng sinh linh bình thường có thể tìm thấy được vị thần này. Như những gì đã điều tra trước kia, là Vũ tộc giật đây, đã mời vị thần này từ trong biển tới. Năm xưa Vũ tộc bị Thạch Hạo hành hạ không nhẹ, không những giết tiểu Thạch không được mà còn bị giết ngược trở lại, cuối cùng một nhóm người đi ra hải ngoại, thông qua các loại bí pháp đã bắt liên lạc được với vị thần của Vũ tộc đã rời đi từ thời kỳ thượng cổ. Tiếp đó, trong lúc ở hại ngoại còn trùng hợp kết giao với vị thần này, vì cho hình chiếu của vị thần thời thượng cổ cho nên vị thần này rất nể mặt. Tiếp đó, Vũ tộc tích cực hoạt động liên lạc kết bè với một ít đại tộc của Thạch quốc, theo sau là những náo loạn sắp sửa diễn ra như lần này. Đương nhiên, dòng chính hoàng tộc của Thạch tộc năm xưa cũng sớm có dã tâm, khi được tìm tới thì sảng khoái đáp ứng và trả giá để Thanh Phong rớt đài. Điều bọn kiêng kỵ nhất chính là Chu Yếm, nghe nói nó đã thành thần Nhưng, khi vị thần trong biển này lấy từ trong di tích ra một ít pháp khí Chân Thần thì bọn họ đã đủ sức lực. "Cũng hay đó chứ, ngươi cũng chỉ là một sinh linh cảnh giới Thần Hỏa, ấy vậy mang tới một ít đồ chơi nhỏ thì lại xem như là Chân Thần luôn." Hoàng Kim sư tử lên tiêngs. Nó tìm được một vài món đồ chơi trên người của sinh linh này, tựa như là cốt châm, tử kim quan... những thứ này lại có thể giúp pháp lực cũng như đạo hạnh của người sử dụng càng sâu sắc hơn, là hàng ngon. Tên thần linh thịt đau như cắt nhìn Hoàng Kim sư tử cướp đoạt một cách trắng trợn, thế nhưng hắn lại không dám có chút cử động nhỏ nào. Thạch Hạo nhìn qua một lượt, những thứ này kém xa giáp trụ xanh thẳm, chiến y Trường Sinh. "Cho ngươi một cơ hội, chộp tới đám người của Vũ tộc, ta sẽ tha chết cho ngươi." Đương nhiên không thể thả đi như vậy được, hắn giơ tay vỗ vỗ vài cái lên trên người của tên thần linh này, sau đó nói cho hắn biết đây là bí thuật tỏa hồn, nếu như bỏ chạy thì sớm muộn gì rồi cũng sẽ phát tác. "Dù cho ngươi có chết đi thì thần hồn cũng sẽ vĩnh viễn nằm bên trong thân thể thối rửa này." Thạch Hạo cảnh cáo rồi để hắn đi hoàn thành nhiệm vụ. Vị thần này gật đầu lia lịa và cũng chẳng nhiều lời kéo lấy thân thể tả tơi rời đi, hắn vừa chữa thương vừa đi bắt người. Hắn hoàn toàn sợ hãi, đây tuyệt đối là một tên sát tinh, tu vi không tài nào đoán được, hắn cảm thấy hơn nửa là một vị Chân Thần cao cấp, thậm chí khả năng là Thiên Thần! Thủ phủ Thạch quốc, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, ai nấy đều lộ vẻ kính sợ. Ngay cả những gia tộc đang quỳ rạp dưới đất kia cũng sớm đã sợ hãi tột cùng. Thạch Hạo không hề nói gì, giơ tay chỉ ra trong hư không, từng luồng cầu vòng lao ra tiến vào thể nội của những người đó. Phụt phụt, một đám người đều bị phế đi tu vi trở thành phàm nhân, vốn là trụ cột của bộ tộc thế nhưng ngay trước mắt mọi người lại bị phế bỏ sạch sẽ. "Đã làm sai chuyện thì phải trả cái giá thật lớn." Thạch Hạo nói một vây như thế rồi tất cả những thứ còn lại đều giao cho đám người Thanh Phong cùng Chiến vương. Trước kia, trong mắt mọi người thì Thạch quốc đang lâm vào nguy cơ lớn, hơi một chút sẽ suy sụp thậm chí là diệt quốc. Bởi vì mọi người cảm thấy, dính dáng tới chiến đấu của cấp độ thần linh thì dù là một đại cường quốc cũng không đáng chú ý, có thể sẽ bị thần linh lật đổ. Nhưng hiện tại, những bất ngờ liên tiếp diễn ra. Tiểu Thạch trở về, mạnh tới mức không thể nào tưởng tượng ra được, áp chế thần linh, dõi mắt các tộc Thạch quốc, khi đối mặt với tràng nguy cơ này thì cứ thế quét ngang! "Thanh Phong, những bộ tộc này có một vài kẻ vô ơn bạc nghĩa, ngươi nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó." Thạch Hạo nói. Tất nhiên trong lòng của hắn có giận dữ, năm xưa hắn rất coi trọng những bộ tộc này, dành cho đủ loại chỗ tốt, thế mà lúc này lại làm phản. Những người đứng đầu cuộc tạo phản cũng không thể chạy trốn được, toàn bộ đều bị Thạch Hạo phế bỏ, vĩnh viễn không thể khôi phục. Những người còn lại, có bị chém tu vi, có đưa vào đại lao, ngày đó Thạch quốc xảy ra kịch biệt. Cuộc tai nạn cứ thế bị trấn áp khi tiểu Thạch trở về. Cái gọi là tai nạn, ở ngay trước mặt Thạch Hạo cũng chẳng tính là gì. Hôm nay hắn lựa chọn ra tay cũng sớm có ý định nhổ cỏ tận gốc những bộ tộc kia rồi. Tin tức lan truyền, tứ phương chấn động! Đặc biệt là Thạch quốc, các tộc đều cúi đầu, biên cương khắp nơi đều tỏ rõ lòng thành, muốn đi theo thiếu niên Thạch hoàng. Trong ngày hôm đó thì tên thần linh kia trở lại và mang một ít người theo, đều là người của Vũ tộc thế nhưng đáng tiếc vẫn có một số người không thể bắt được. Vẻ mặt của vị thần này rất nghiêm túc và mang theo một tin tức, hắn lại gặp được hình chiếu của nhân vật thời kỳ thượng cổ của Vũ tộc kia, cho nên mới lo sợ bất an. "Không có gì, nếu như hắn dám xuất hiện thì cứ thông báo cho ta." Thạch Hạo vỗ vỗ bả vai của hắn. Trong khoảng thời gian sau đó, thủ phủ Thạch quốc cực kỳ náo nhiệt, sau khi chuyện tiểu Thạch trở về được chứng thực thì có một ít đại tộc vô cùng phấn chấn. Ngay cả những bách tính bình thường từng gặp qua uy phong của Thạch Hạo trước kia cũng hồ hỡi không thôi. "Báo, Thiên Thiên quận chúa tới chơi!" Vào hôm đó không ngừng có người tới bẩm báo, đều là một ít cố nhân sau khi biết Thạch Hạo hạ giới nên đã tới hoàng đô Thạch quốc này. Cũng trong ngày hôm đó có tin tức xấu truyền tới, phía đông nổi lên mưa lớn tầm tã đồng thơi càng ngày càng lớn, tựa như là nước sông từ trên trời trút xuống! "Hừ, Vũ tộc à, nếu như thần của bọn họ đã hiện ra thì sao không hiện thân đi?" Thạch Hạo nhìn về phía đông đồng thời khóe miệng cười khẩy. Hắn rất muốn nhìn thử, sinh linh rời đi từ thời kỳ thượng cổ kia đang ở nơi nào hạ xuống hình chiếu, nếu chọc giận hắn thì hắn cũng chẳng ngại giết thẳng vào thế giới kia xem thử.