Hoang, hắn không chết?
Cả khu vực ầm ĩ không thôi, đâu đâu cũng là tiếng thảo luận, Thạch Hạo tái hiện đã khiến rất nhiều người thất kinh.
Mọi người quan sát nhìn về màn ánh sáng bên ngoài cơ thể của hắn, đó chính là Động thiên duy nhất, tựa như là một chiếc vòng thần với kích thước cao hơn một người và bao trọn hắn vào bên trong, vạn pháp bất xâm, bất bại bẩm sinh.
"Hắn cũng đã tu ra ba luồng tiên khí, vả lại trên con đường kim thế pháp cũng đi tới tuyến đầu, lúc ở Động thiên cảnh thì đã hoàn toàn khác biệt với cổ nhân, hoàn toàn thoát ly ra khỏi!"
Rất nhiều người với ánh mắt hừng hực kích động không thôi, đối với mọi người thì đây chính là một người dẫn lối, là một người đặt nền móng, cặp mắt của những người đang muốn thoát ly ở Động Thiên cảnh bốc lên ánh sáng xanh lục, rất muốn xông thẳng về trước.
Nhưng bọn họ lại không dám, chỉ sợ sẽ chọc giận thiếu niên này, vạn nhất hắn mà tức giận thì chuyện vui hoá thành buồn ngay.
Về phía mọi người, đây là một truyền kỳ bằng da bằng thịt, nếu như có thể lĩnh giáo Thạch Hạo, nếu như có thể thỉnh cầu người trước mặt hướng dẫn đôi chút thì đó là cơ duyên hiếm thấy cỡ nào chứ.
Ít nhất, ở Động Thiên cảnh thì người này chính là vô địch!
Việc đã tới nước này thì Nguyên Đằng làm sao có thể khiêu chiến được chứ, hiện giờ tâm trạng của hắn chính là hành hương, bởi vì càng đi về trước con đường này thì càng có thể cảm nhận được sự khó khăn của việc thoát ly là như thế nào! Thiếu niên trước mắt này đã tới bước này, thật sự là rất nghịch thiên mà, khiến người khác phải kính nể.
"Ta có thể... đi bên cạnh ngươi được không?"
Nguyên Đằng có chút không được tự nhiên nói, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường này, vô cùng là ngại ngùng.
"Bỏ đi, ngươi cũng có nơi của ngươi, Thánh viện là lựa chọn tốt nhất của ngươi!"
Thạch Hạo nói.
Nguyên Đằng thất vọng, thật sự là hắn rất muốn thỉnh giáo, dù cho có dùng lễ bán sư* thì cũng có thể.
(*): Ý là có thể dùng một nửa lễ nghĩa của việc bái sư.
"Đương nhiên, trong những ngày sắp tới nếu có nghi vấn gì thì có thể lại đây, chúng ta cùng nhau thảo luận."
Thạch Hạo cười nói.
Nguyên Đằng mừng rúm, thảo luận gì chứ, cơ bản hắn chưa hề đạt tới độ cao đó mà là chỉ điểm cho hắn mới đúng, cho nên hắn vô cùng cảm kích và vội vàng thi một đại lễ.
Vào lúc này, khu rừng tùng đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, rất nhiều người đều có thể nghe được lời nói chuyện của hai người và có không ít người lộ vẻ ước ao, ai cũng muốn lĩnh giáo Thạch Hạo cả.
"Ngươi mang nàng rời đi đi, ta không muốn thấy mặt nàng nữa!"
Thạch Hạo chỉ về phía Kim Vân.
Vách đá nứt thành bốn miếng, khoé miệng của Kim Vân ứa máu nằm xụi lơ bên dưới chân núi, muốn khôi phục lại như cũ thì trời mới biết phải đánh đổi cái giá như thế nào, chịu phải Đạo thương thì có thể sẽ bỏ mạng.
Lúc này, thần sắc của nàng vô cùng phức tạp, nếu như biết là Hoang thì nàng chắc chắn sẽ đi đường vòng, dụ dỗ cỡ nào cũng sẽ không động thủ với hắn.
Bởi vì, đây tuyệt đối là một tên sát tinh đã tu ra ba luồng tiên khí, vậy ai có thể tranh hùng? Ngoài ra, hắn đã tu thành Động thiên duy nhất, đây là một hành động vô cùng vĩ đại.
Có thể nói, dù là cổ pháp hay là kim thế pháp, người này đều đã đi tới đỉnh cao nhất!
Giờ nghĩ lại thì đầu óc của Kim Vân như xám xịt, nàng lại dám hò hét chỉ mặt người như này, đúng là chán sống mà.
Lúc này, những người khác cũng có ý nghĩ y như vậy, ai cũng nhìn về phía Kim Vân nên làm nàng đỏ bừng cả mặt, chiến đấu với thiếu niên này chẳng khác nào chê mình sống lâu.
Nguyên Đằng đỡ Kim Vân dậy rồi nhìn về phía Thạch Hạo tỏ ý chào hỏi, trước tiên dẫn Kim Vân rời đi.
Lúc này, nơi đây rất tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người đều quét nhìn hết Thạch Hạo tới Kim Vân, không một ai lên tiếng nói chuyện, việc này làm cho Kim Vân lúng túng vô cùng.
Bỗng nhiên có hai luồng âm thanh phá không lao tới, cương khí chí dương lao vút tựa như là một vầng mặt trời rớt xuống, ngoài ra còn có một hào quang màu xanh lam theo sát bên cạnh.
Là hai bóng người, đều là thanh niên cả.
Một người ở trần, làn da bóng loáng màu đồng, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, mái tóc dài buông xoã, một luồng khí dương cương chí cường lan toả.
"Vương Dương!"
Có người thốt lên, không nghĩ tới vào lúc này hắn lại xuất quan.
Người còn lại thân mặc áo lam, nho nhã và điển trai, khí chất vô cùng xuất chúng mang theo khí thức thần đạo đặc biệt, trong vẻ xuất trần là phong thái khiếp người!
"Lam Mông!"
Có người nói nhỏ đầy vẻ kiêng kỵ, bởi vì người này vô cùng đáng sợ, tu vi cũng chẳng hề kém Vương Dương kia.
Hai người ung dung cất bước, tinh khí thần đều tràn trề tựa như vừa mới xuất quan, tầng ánh sáng thần thánh bao phủ trông rất siêu phàm nhập thánh, khiến người khác phải kính nể.
Vương Dương tập trung vào mũi tên tiên kim, nó đang cắm vào một tảng đá lớn cách Thạch Hạo không xa, ánh hào quang bảy màu lưu chuyển mang theo từng làn tiên vụ đầy thần thánh hoàn mỹ.
Báu vật này dù cho có đứng cách rất xa thì cũng có thể cảm nhận được vẻ khác khác biệt với tất cả những thứ còn lại, ánh hào quang bảy màu toả sáng chập chờn như mộng như ảo.
Dù là đầu mũi hay thân tên đều được chế tạo từ tiên kim, vô cùng rực rỡ!
Trong đôi mắt của Lam Mông đồng dạng loé lên tinh quang, đối mặt với trọng bảo như vầy thì ai chẳng động lòng chứ, thế nhưng bọn họ che giấu rất là tốt.
Hai người nhanh chóng dời mắt khỏi mũi tên tiên kim bảy màu này mà nhìn về phía thanh niên đối diện, tiếp đó lại nhìn về Kim Vân được dìu lên cách đó không xa, lúc này cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ngay cả Kim Vân cũng thất bại, thiếu niên này không đơn giản!
Nơi đây yên tĩnh, đặc biệt hai người vừa mới tới lại càng khiến bầu không khí kỳ dị hơn, trong nhất thời chẳng có chút tiếng động tiếng nói nào.
"Bản lĩnh của các hạ thật là cao, lại có thể đánh bại cả Kim Vân, chẳng lẽ muốn cướp đi mũi tên tiên kim bảy màu này?"
Lam Mông lên tiếng.
Thật sự là hắn rất thèm khát, rất muốn đạt được mũi tên này, đặc biệt là khi nhìn thấy nó đang ghim chặt trên tảng đá lớn kia tựa như là một vật vô chủ, vừa khéo đây lại là lý do để nhảy vào.
Xung quanh, nhiều người đều lộ vẻ khác thường, Lam Mông muốn lấy mũi tên này?
"Đừng có bất kỳ ý đồ nào với nó, bởi vì nó không thuộc về ngươi."
Thạch Hạo hoà nhã trả lời.
"Không thuộc về ta, lẽ nào là của ngươi à, theo như ta nhớ thì đây là binh khí của Kim Vân, tuy rằng hiện giờ nàng đã thất bại thế nhưng cũng không có nghĩa là bị ngươi chiếm lấy!"
Lam Mông nói.
"Đây cũng không phải là của ta, là của Phượng Vũ, giờ chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi."
Thạch Hạo liếc hắn rồi lạnh nhạt nói.
"Phượng Vũ, cô gái tới từ hạ giới kia?"
Lam Mông lộ vẻ khác thường, cũng chẳng thèm để ý tới nàng mà liếc nhìn quan sát thật kỹ Thạch Hạo, nói: "Lẽ nào ngươi cũng tới từ hạ giới và cũng muốn can thiệp giúp nàng?"
Cùng lúc đó thì hắn liền suy nghĩ, trong đám cao thủ mà hắn biết thì không có người này, Thập Quan vương, Trích Tiên thật sự không phải thuộc về Ba ngàn đạo châu, mà Ninh Xuyên cũng chẳng phải có bộ dáng như vầy.
Đơn giản là trừ mấy người đó ra thì hắn cho rằng chẳng còn ai có thể ngăn cản được mình, dù cho người này có mạnh hơn Kim Vân đi chăng nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của hắn, hạ giới không có người nào "khác loại" cả!
"Chính xác, ta tới từ hạ giới, và cũng muốn đòi một câu giải thích cho Phượng Vũ nên mới có cuộc chiến vừa rồi, ngươi có ý kiến gì à?"
Thạch Hạo bình tĩnh đáp.
Hắn đã nhìn ra được, trong ánh mắt của kẻ này loé lên vẻ thèm khát, mơ tưởng tới báu vật này, sẽ không hề có chút lòng thành, thiện ý nào.
"Tới từ hạ giới?"
Lam Mông lắc lắc đầu quan sát hắn, nói: "Người của hạ giới tới đây không hề dễ, ngươi nên quý trọng việc này mới đúng, tội gì phải gây thù chuốc oán chứ."
Thạch Hạo yên lặng, còn phải cần người này lên lớp dạy dỗ nữa ư? Rõ ràng là đang thể hiện vẻ ta đây siêu việt hơn người!
Hắn muốn cười khẩy một cái, kẻ này hoàn toàn không biết tình huống là như thế nào, tưởng hắn là ai? Nếu biết hắn là Hoang và hiểu rõ thân phận của hắn, chắc chắn sẽ không tới nổi này.
Lam Mông nhìn về phía Kim Vân, nói: "Tiểu thư của Kim tộc, ngươi đã chịu thiệt trong tay của hắn à, chúng ta đều là người của cửu Thiên nên chúng ta không thể ngồi yên cho qua được, ta cũng nên đòi một câu giải thích giúp ngươi vậy, thanh binh khí Tiên đạo này tuyệt không thể rơi vào tay của hắn!"
Rõ ràng, hắn vì mũi tên tiên kim bảy màu này nên mới ra tay.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ khác thường, Lam Mông muốn làm gì, muốn đoạt mũi tên này từ trong tay của Hoang? Chán sống rồi!
Mọi người biết hắn rất mạnh thế nhưng mạnh so với ai mới được, quyết không thể là đối thủ của Hoang, dù là kim thế pháp hay là cổ pháp, thiếu niên kia đều là đệ tử xếp hạng đầu trong Thư viện Thiên Thần, là nhân vật không thể chiến thắng!
Kim Vân nghe thế thì mặt chẳng hề cảm xúc, nói: "Tuỳ ngươi thôi, nếu như có thể thắng được hắn thì mũi tên đó sẽ tặng cho ngươi, ta không muốn nữa!"
Rất nhiều người ngạc nhiên, Kim Vân quả thật rất tàn nhẫn mà, chẳng phải là muốn chôn sống Lam Mông hay sao, tuy rằng không có yêu cầu hắn khiêu chiến thế nhưng lời nói đó cũng đại loại như cổ vũ và khích lệ hắn nên làm thế.
Có mấy người biết rõ tình huống muốn lên tiếng nhắc nhỏ Lam Mông, thế nhưng khi thấy bộ dáng của Kim Vân thì lập tức im bặt lại.
Thậm chí, có mấy người rất hưng phấn, rất chờ mong Lam Mông sẽ khiêu chiến Hoang, lúc đó lại có trò hay để mà quan sát nữa!
Bởi vì, bọn họ đều lựa chọn kim thế pháp nên ai cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau cả, tới thời điểm tranh đấu thì chỉ có nhân tài ưu tú nhất mới có thể tiến vào Thánh viện, nếu như Lâm Mông bị thương nặng thì sẽ là cơ hội vô cùng lớn đối với bọn họ.
"Ha ha..."
Lâm Mông nở nụ cười, gật đầu nói: "Đều là người của cửu Thiên cả, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ ra tay giúp đỡ, không cho phép bí bảo này rơi vào tay bọn hạ giới!"
Nghe nói lời này thì vẻ mặt của mọi người vô cùng đặc sắc, mỗi một người đều đang lo lắng suy nghĩ tới kết cục của hắn, thế nhưng cũng không ai lên tiếng nhắc nhở!
KIm Vân tuy ngoài cười thế nhưng trong lòng chẳng cười chút nào gật đầu đáp lại, thế nhưng ít nhiều cũng cảm thấy chút chột dạ rồi len lén nhìn về Thạch Hạo, lúc này vừa khéo hắn cũng liếc nhìn sang nên khiến nàng rùng mình một cái.
"Nguyên Đằng, không phải ta nói rồi à, đạo hữu thuộc cửu Thiên chúng ta bị người bắt nạt, ấy vậy ngươi lại không hề ra tay chút nào, đáng lẽ phải dũng cảm đứng ra bênh vực mới đúng chứ!"
Lam Mông quay về phía Nguyên Đằng rồi nói.
Nguyên Đằng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, hắn cũng chẳng muốn nói chuyện làm gì, Lam Mông chết hay sống cũng không có liên hệ với hắn, hắn cũng không muốn bị quấn vào trong.
"Ngươi cho rằng có thể thắng được ta à, cảm thấy mũi tên này ngoài ngươi ra thì không ai có thể giữ được chứ gì."
Thạch Hạo lên tiếng.
"Ha ha, trên cửu Thiên này, không phải ai cũng có thể ngông cuồng ngang ngược được đâu, ngươi có thể thắng được một hai cao thủ thế nhưng thế gia cổ lão san sát, không phải là nơi ngươi có thể hống hách lộng hành đâu."
Lam Mông lạnh nhạt nói.
"Nói như vậy, ngươi muốn áp chế ta à?"
Thạch Hạo hỏi.
"Chính xác!"
Lam Mông gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Dương, nói: "Đạo huynh, áp trận giúp ta."
Vương Dương gật đầu, nói: "Mũi tên tiên kim không thể để hắn mang đi được, ngươi cứ ra tay đi, ta ở đây canh giữ, hắn mà muốn chạy thì sẽ xuất thủ ngay."
"Nửa người trên ở trần trông tinh lực rất cương mãnh, vốn còn tưởng ngươi là một người thẳng tính, ai dè cũng thèm khát báu vật này, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, chỉ tới thế là cùng. Hai người các ngươi cùng lên đi, ai có thể tạo ra chút thương tổn nào cho ta thì mũi tên tiên kim bảy màu này sẽ là của kẻ đó!"
Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Để ta xử lý ngươi!"
Lam Mông xuất kích, chớp mắt đã tới gần.
Vương Dương cũng phóng ra tinh lực đầy khủng khiếp, bất cứ lúc nào đều có thể xuất kích.
Tất cả mọi người chẳng còn gì để nói, đương nhiên nội tâm rất là hưng phấn, rất muốn nhìn thấy một màn đối chọi này.