Ngao Càn bị thương rồi, là thật không đây? Chuyện này đáng sợ tới mức nào chứ!
Những người nơi này khong quá tin tưởng, nếu như Ngao Càn thất bại thì há chẳng phải nói Hoang tới từ hạ giới này có thực lực bễ nghễ quần hùng trong lĩnh vực Nhân đạo ư?
Chuyện này nhất thời khiến người khó mà tiếp thu được, Ngao Càn có chí hướng khí thôn thiên hạ, vô địch lĩnh vực Nhân đọa, hắn tới từ gia tộc Tiên vương nên có gốc gác đó.
Nhưng, Hoang tới từ một thế giới tả tơi, nơi đó quy tắc đại đạo không hoàn chỉnh hơn nữa sớm đã đi vào thời đại mạt pháp, thế nhưng lại vẫn có thể vô địch, vậy thì khó mà tưởng tượng ra được.
Ầm!
Ngao Càn va một chưởng với Bàn Nghệ rồi nhẹ nhàng lùi về sau, nói: "Nếu như ngươi muốn quyết đấu thì ta cũng không ngại, tìm một địa điểm tốt nhất đi, chiến tới sống còn mới thôi!"
"Giả bộ!"
Bàn Nghệ âm thầm nói thế.
Tiếp đó hắn dừng tay, mặc cho Ngao Càng lạnh lùng đứng đó.
Rất nhiều người thở dài một cái, sợ là Ngao Càn đã bị thương rồi.
Đương nhiên cũng có người tiếc nuối, những người này rất nóng lòng muốn xem rõ ràng, Ngao Càn có bị thương hay không, nếu như là đã tụ huyết thì có trò hay để xem rồi.
Ngao Càn không tiếp tục nói nữa mà xoay người rời đi.
"Hoang, ngươi đoán sai rồi, vừa nãy ta chạm hắn một chưởng thế nhưng cũng không thể ép hắn phun ra ngụm máu bầm kia!"
Bàn Nghệ bí mật truyền âm đầy bất mãn.
Vốn tưởng rằng một chưởng này sẽ khiến đối phương phun máu, nhưng hiệu quả chẳng có gì.
"Hắn đang cố gắng đó, nếu như ngươi xuất thêm vài chưởng và toàn lực xuất thủ thì ta bảo đảm hắn không cách nào che giấu chân tướng đâu."
Ầm!
Đột nhiên, Bàn Nghệ chuyển động, hắn tựa như một con bạo long hình người xông về trước, quá nhanh, lôi đình xuất kích.
"Ngươi dám!"
Ngao Càn vừa giận vừa sợ, hắn biết rõ sự khủng khiếp của Bàn Nghệ đồng thời cũng không nghĩ tới đối phương lại bá đạo như thế, lại dám quấn lấy hắn tới cùng.
Rầm!
Trời long đất lở, Bàn Nghệ xuất lực triển khai đại thần thông.
Phụt!
Ngao Càn phun ra ngụm máu, trợn mắt nói: "Ngươi dám đánh lén ta?!"
Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, bởi vì, tỏng miệng của Ngao Càn thật sự có bọt máu, là bị Bàn Nghệ kích thương ư?
"Ha ha..."
Bàn Nghệ cười to đầy vui sướng, nói: "Ta tin chắc Hoang không có nói sai, ngươi đã bị thương, cố nín nhịn máu tụ không phun ra mà thôi."
Mọi người nghe vậy thì đều chấn kinh!
Có người thiếu chút nữa hét lớn, tin tức này quá kinh người, ngay lúc nãy, ba chiêu phân sinh tử, đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia đã bị thương?
"Ngươi đánh lén ta, còn dám sỉ nhục ta như vậy."
Ngao Càn lạnh giọng nói.
Nói tới đây thì thân thể hắn chấn động, bộ giáp trụ màu vàng nhạt sau lưng giải thể và nơi đó có một chưởng ẩn rất rõ ràng.
Bàn Nghệ lắc đầu, nói: "Tới loại cảnh giới ta ngươi thì ai có thể đánh lén chứ, bỏ đi, ngươi tự hạ thấp mình thì ta cũng không nói nhiều làm gì."
Hắn xoay người rời đi, không có nhiều lời nữa.
Nhưng cũng chính vì như thế nên mới khiến Ngao Càn càng tái mặt hơn, đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Chút nữa ta sẽ chiến một trận chân chính với ngươi, ai mạnh ai yếu, gặp sẽ rõ!"
Hắn xoay người rời đi, nơi đây trở nên yên tĩnh lịa.
Nhất thời, yên tĩnh cực độ, tất cả mọi người đều giật mình và đang tiêu hóa đoạn tin tức vừa nãy.
Đều là những người không tầm thường, đều là các chuyên gia nên có một nửa tin và một nửa không tin, Ngao Càn thua Hoang, ít nhất trong cuộc quyết đấu ba chiêu vừa rồi hắn đã kém một chút.
Đây là tin tức vô cùng chấn động, dù gì cũng là đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia, đánh đâu thắng đó, một đường quét ngang mọi đối thủ, chưa bao giờ bại trận, nhưng hôm nay đã bị Hoang kích thương?
Đại Tu Đà, Yêu Nguyệt công chúa đều xem rõ ràng nên chợt hít vào ngụm khí lạnh, đây chính là Hoang, lúc ở hạ giới đã khuấy mây đảo gió, sau khi tới Tiên vực thì còn có thể bễ nghễ các tộc, hiện giờ lại còn đánh bại cả đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia, quả là ghê gớm!
Những người khác thì không cần bàn tới làm gì, bọn họ đều tới từ các tộc lớn của Tiên vực, xưa nay đều cho rằng tu sĩ của thế giới tàn tạ kia không có tư cách khiêu chiến bọn họ.
Hiện giờ xuất hiện một người tên Hoang, chiến tích đã bày sẵn ra trước mặt đó!
Đương nhiên cũng có một số người không tin Ngao Càn sẽ thất bại mà là do thủ đoạn của Bàn Nghệ, những người này đều mang theo địch ý với Thạch Hạo, chờ sau này không lâu sẽ có cuộc quyết chiến chân chính.
Bàn Đào viên rất lớn và cũng rất đẹp, phiến lá xanh lục lấp lánh, hoa đào màu hồng phấn tung bay, trái cây đỏ mọng ngát hương thơm.
Những tân khách của các khu vực đều khác nhau, có khu vực Chân Tiên, có khu vực cho tu sĩ của lĩnh vực Nhân đạo, và trái cây dâng lên cũng hoàn toàn khác biệt.
Chỗ cao nhất chính là động phủ Tiên vương của Bàn gia, mấy vị Tiên vương đích thân tới, bọn họ rất trầm mặc không nói gì cả, nơi đó khí hỗn độn mông lung bao phủ bóng hinh của bọn họ lại.
Mà trên bàn ngọc thạch phía trước bọn họ được đặt tiên dược bàn đào chân chính.
Trường sinh thụ, bất tử tiên dược bàn đào, cũng chỉ có một gốc cây mẹ mới có thể kết ra trái cây ẩn chứa tinh hoa Tiên đạo nồng đậm như thế, đặc biệt lại được Bàn vương tự mình chăm sóc và trồng trong vùng đất tạo hóa, thành ra ẩn chứa mảnh vỡ đại đạo!
Loại trái cây này cũng chỉ có một quả mà thôi, chỉ cần cho người thường ăn thì đã có thể phi tiên rồi!
"Truyền nhân của tổ tế linh?"
Nhưng vào lúc này chợt có một vị Tiên vương lên tiếng, tựa như là sống ở ngàn tỉ năm về trước lời nói chẳng chút tình cảm nào, cả người cổ điển được hỗn độn che khuất.
Hắn tựa như là một bức tượng đá, tuy rằng lên tiếng thế nhưng lại chẳng có chút sóng lớn gì.
Mấy người khác cũng như thế, tựa như sừng sững ngàn tỉ năm trước, nhận lấy sự cúng bái của thế nhân và hưởng lấy hương hỏa của vô tận kỷ nguyên.
"Năm xưa hai nhà các ngươi đều đã tìm qua cả, tổ tế linh đang niết bàn, nghe nói đã bị các ngươi dùng lôi đình đánh chết, nên lưu lại nhân quả."
Bàn vương lên tiếng.
Lời nói của hắn leng keng chói tai, tuy rằng như hóa thạch thế nhưng ngữ khí lại tựa như đao kiếm cùng ngân, khiến cho người ta cảm thấy sức mạnh đầy mạnh mẽ chấn động lòng người.
"Ngày xưa chỉ là muốn dẫn nó vào trong Tiên vực này thôi, thế nhưng lại xảy ra hiểu nhầm, nó phá tan lôi đình rời đi, quá nửa đã lưu lạc ở vùng đất bị vứt bỏ."
"Vùng đất bị vứt bỏ cũng chính là tòa lao tù kia, Hoang, xuất thân từ nơi đó, xem ra là được tổ tế linh bồi dưỡng thành, chẳng trách."
Có người gật đầu.
Nếu như Thạch Hạo ở đây thì nhất định sẽ khiếp sợ, mấy người này đang nói về bí mật của Liễu Thần, đó chính là vì sao nó lưu lạc ở vị trí của Thạch thôn.
Lôi đình đầy trời đó, pháp tắc vô thượng kia đã dẫn tới thân thể của Liễu Thần bị hủy diệt và chỉ còn lại mỗi rễ tàn, không ngờ lại là do Tiên vương gây nên.
Cũng chính vì như thế nên Liễu Thần mới bắt đầu lại từ đầu.
Từ chết đi sống lại há dễ dàng như thế, Liễu Thần đã phải cái giá cực kỳ lớn, lãng quên đi rất nhiều chuyện đã qua.
"Dẫn Hoang tới đây, ta muốn tìm hiểu tung tích của tổ tế linh."
Một vị Tiên vương lên tiếng.
"Có cố nhân chào hỏi và ta đã đồng ý, bảo vệ hắn không có việc gì."
Bàn vương mặt không hề cảm xúc nói.
Yên lặng một hồi, mấy đại Tiên vương đang suy nghĩ.
Bọn họ chính là tồn tại chí cao, là người thống trị của Tiên vực nên trong nháy mắt đã có thể đoán ra được biến hóa của một ít nhân quả.
"Có tàn hồn chưa tán, và ngươi còn nợ ân tình của người ta?"
Ngao Thịnh Tiên vương hỏi.
"Không thể nói."
"Ngao Thịnh, năm xưa ngươi từng triển khai lôi đình oanh kích tổ tế linh, không bằng hôm nay cũng nên do hậu đại của ngươi đi ước lượng Hoang thì hơn, để dẫn ra người phía sau lưng hắn chứ?"
Một vị Tiên vương lạnh lùng nói.
"Đám người các ngươi chớ có làm bậy!"
Bàn vương trầm giọng nói.
"Tiểu bối luận bàn mà thôi."
Người kia nói.
Nhất thời nơi đây lại yên tĩnh không ai lên tiếng nữa, hỗn độn cuộn trào, bóng người trên mấy bồ đoàn này mơ hồ, tường tồn tuyên cổ, vĩnh hằng bất diệt.
Sau đó không lâu thì Bàn Đào viên chấn động, có Chân Tiên đứng ra hỏi lý do náo loạn vừa rồi.
Sau khi biết được chuyện xảy ra thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, vị Chân Tiên kia dựng lên một tòa đài cao được xây dựng từ nham thạch, thần trụ làm thành lan can và hình thành nên một tòa võ đài.
"Vừa khóe là sự tập hợp của các tuấn tú, để cho các ngươi một cơ hội, lĩnh vực Nhân đọa, long hổ tranh bá, nếu ai chiến thắng khen thưởng một quả Bất tử bàn đào, ăn vào có thể thành tiên ngay!"
Đây là một vị Chân Tiên cổ xưa tự mình lên tiếng, hắn là lão tổ của Bàn gia, địa vị thân phận chỉ đứng sau mỗi Bàn vương.
Tất cả mọi người đều giật mình, tại sao lại ban thưởng Bàn đào bất tử dược chứ?
Làm sao không giật mình chứ, bàn đào này hoàn toàn khác với bất tử dược khác, nghe đâu có thể Bàn vương đã biến thành từ cây đào tiên này, trở thành vị Tiên vương vạn kiếp bất diệt.
Trái cây bàn đào chân chính ẩn chứa mảnh vỡ đại đạo vô thượng, giá trị không tài nào tưởng tượng ra được!
Thậm chí có người suy đoán, quả bàn đào này thực ra là bản thể của Bàn vương kết ra.
Tu sĩ của lĩnh vực Nhân đạo vốn được sắp xếp ở rìa Bàn Đào viên, kết quả nhiện giờ được dẫn vào nơi sâu nhất cùng với khu vực của Chân Tiên.
Võ đài rất lớn tựa như một khu bình nguyên vậy, tiên khí lan tràn, đây chính là đài cao mà Chân Tiên luyện chế nên không cần lo lắng sẽ có người hủy diệt được.
Rất nhiều người đứng ngồi không yên, ồn ào khắp chốn, tu sĩ của lĩnh vực Nhân đạo đều nhanh chóng tụ tập tới.
Không ít người nóng lòng thử thế nhưng lại nhịn xuống, bởi vì Bàn Nghệ Ngao Càn ở đây, còn có mấy vị nhân vật ngút trời cũng đã trình diện, vậy ai có thể là đối thủ?
Ngao Càn xuất hiện, là người đầu tiên lên đài!
Mái tóc của hắn dày mượt, anh tư bộc phát, một thân mặc tỏa tử giáp lưu chuyển hào quang rực rỡ tựa như vương giả nhìn xuống vạn dân, nắm giữ một luồng khí tức của cường giả đầy khiếp người.
Trong cơ thể hắn lan tràn ra từng làn khí hỗn độn, hắn tu chính là Tiên vương kinh, một thân đạo hạnh sớm đã tới cực hạn của lĩnh vực Chí Tôn rồi.
Ngao Càn lên đài khiến cho lòng của nhiều người nguội lạnh, làm sao đi tranh chứ?
"Hoang, có dám đánh một trận?!"
Ngao Càn rống lớn.
Mọi người của Ngao gia đều lộ vẻ kích động, đặc biệt là những người từng đi qua Giới phần đều nắm chặt nắm đấm, hi vọng Ngao Càn xuất thủ và trấn áp Hoang.
"Huynh trưởng của ta ra tay thì ai có thể địch được hứ!"
Ngao Khôn lên tiếng, hắn còn không biết, vị huynh trưởng này trước đây không lâu từng quyết đấu với Hoang và đã kém một chút.
Bởi vì, mấy người của tộc này chỉ vừa mới tới mà thôi.
"Chẳng lẽ lại sợ ngươi chắc!"
Thạch Hạo nhảy lên một cái tựa như chân long ngang trời leo lên đài.
Xa xa, đám Thạch Nghị, tiểu Thiên vương, Lam tiên cũng đã tới và vừa khéo lại thấy cảnh này nên lộ vẻ khiếp sợ.
"Tên khốn này, ta còn cho rằng hắn sẽ chết già ở hạ giới chớ, xem ra bất cứ lúc nào hắn sẽ không tình nguyện làm người bình thường!"
Tiểu Thiên vương khẽ nói.
"Vừa mới tới Tiên vực mà đã gây nên động tĩnh lớn như vầy rồi, không hổ là Hoang từng huyết sát Đế tộc ở Biên hoang!"
Lam tiên than thở.
"Hoang, để cho ngươi mở mang kiến thức về truyền thừa Tiên vương chân chính, hôm nay ta sẽ trấn ngươi ngay trước mặt mọi người!"
Ngao Càn lạnh lùng nói.
"Để cho nguiơ mở mang kiến thức về truyền thừa mà ta tự sáng lập, pháp và đạo cảu ta!"
Lời nói của Thạch Hạo không cao thế nhưng lại khiến mọi người chẳng còn biết nói gì nưnã.
Ngao Càn ngẩn ra rồi cười lạnh, nói: "Ngông cuồng!"
Pháp môn mà tu sĩ hạ giới sáng chế ra? Cũng đòi sánh vai cùng với truyền thừa Tiên vương, bất quá cũng chỉ là lời nói ngông cuồng mà thôi, hắn cơ bản không thèm để tâm tới.
"Ngươi đã một hai lần đi Hư Thần giới, muốn đánh chú ý vào Nhà giam u tối kia, và đã mấy lần bị ta cản trở, hôm nay nết kết thúc thôi."
Thạch Hạo ngưng mắt nhìn hắn.
"Phá hỏng đại sự của ta, hôm nay tuyệt không thể tha thứ!"
Ngao Càn lạnh giọng nói, hắn vài lần phái người đi tới và kết quả đều thất bại thảm thương trở về hoặc là không có tin tức gì cả.
Sắc mặt của Thạch Hạo lạnh lùng chẳng chút thiện cảm gì với người này, quyết định ra tay một cách nhanh nhất.
"Rất nhiều năm trước, tổ tiên của ta cùng với một vị Tiên vương khác từng xuống thế giới tàn tạ của ngươi để bắt lấy tổ tế linh, không nghĩ rằn ngươi là đệ tử của hắn, hôm nay chúng ta cũng gặp mặt!"
Ngao Càn âm thần nói.
"Ngươi nói cái gì?"
Con mắt của Thạch Hạo chợt dựng đứng.
Chuyện này Ngao Càn cũng chỉ vừa mới biết, là chính miệng Chân Tiên của tộc này nói cho hắn và nhắc nhở rằng chỉ thắng cấm bại.
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên sắc bén, liên quan tới lai lịch của Liễu Thần, liên quan tới lý do vì sao năm xưa nó lại gặp phải đại kiếp nạn kia vẫn luôn là một bí ẩn mê hoặc, rốt cuộc cũng đã lộ ra một phần chân tướng rồi.
"Hoang, hôm nay ta sẽ trấn áp ngươi!"
Ngao Càn xuất thủ, bàn tay phát sáng, ánh sáng mãnh liệt, đầu trời đều là hào quang thần thánh, đâu đâu cũng có kinh văn.
Hắn đã động sát ý, sử dụng tới Tiên vương kinh của Ngao gia.
Ngao Thịnh Tiên vương, chữ Thịnh trong đó đại biểu cho quang minh, dồi dào tâm ý, kinh văn của hắn cũng diễn dịch vì đó, óng ánh lóa mắt, quang minh chiếu rọi sơn hà.
"Quang minh kiếm dực, vĩnh viễn gai trì thân ta!"
Ngao Càn quát lớn, cả người hắn dâng lên tiên vụ, mỗi một lỗ chân lông đều phụt ra kiếm khí hóa thành từng chiếc kiếm dực tựa lông chim rồi giết thẳng về phía Thạch Hạo.
Quá khủng khiếp, cả người hắn đều là quang minh kiếm dực, không gì không xuyên thủng, dù cho là giữa sợi tóc cũng là như thế, toàn thân khắp nơi từ trên xuống dưới đều là ánh kiếm đánh giết Thạch Hạo.
"Ầm!"
Thạch Hạo triển khai pháp môn của chính mình, Lấy thân làm chủng, Luân hải phát sáng, nơi bụng hình thành nên Âm Dương đồ khuếch tán bao phủ toàn thân.
Vào lúc này, hắn là vạn pháp bất xâm, thần hoàn che kín thân thể!
Giết!
Hắn hét lên một tiếng, triển khai tứ chi tựa như nối liền với bốn cực thiên địa, khiến càn khôn chấn động, lĩnh vực Nhân đạo có một không hai!
Ầm!
Hai bên va chạm đầy kịch liệt, chém giết lẫn nhau.
Lần này, Ngao Càn đã rút được giáo huấn nên không còn liều chết với Thạch Hạo nữa, cuộc va chạm liều lĩnh lần trước đã khiến hắn thiệt thòi rồi.
Truyền thừa của Ngao Thịnh Tiên vương chú ý tới thiên biến vạn hóa, thần thông vô địch, hắn đương nhiên phải phát huy ra sở trường rồi.
NHưng, Thạch Hạo là loại dễ bị bắt nạt như vậy ư? Đối mặt với quang minh kiếm dực thì hắn sử dụng ngay tới Thảo Tự kiếm quyết, kiếm khí đầy trời phá tan kiếm dự!
"Quang minh vĩnh hằng, chiếu khắp hoàn vũ!"
Ngao Càn rống lớn.
Giây lát đó, trong thiên địa chỉ còn sót lại một vệt ánh sáng đó chính là thần thông cái thế do Ngao Thịnh Tiên vương truyền xuống, dập tắt màn đêm, phá tan hỗn độn, không gì không phá.
"Đế giả vô địch!"
Thời khắc này, Thạch Hạo không có triển khai bảo thuật mà thúc đẩy năm bí cảnh tới của chính mình, từ Luân hải tới Đạo cung rồi tới Tứ cực sau tới Hóa long, cuối cùng là Đăng Tiên đài.
Năm bí cảnh lớn toàn thân của hắn phát sáng, cả người óng ánh, triển khai áo nghĩ đại đạo của chính mình, lập tức cảnh tượng kỳ dị trong đất trời xuất hiện quanh người.
Ví như, chân long vờn quanh, tiên hoàng hí dài, kim liên khắp nơi, Tiên vương ngồi trên chín tầng trời, nhấn chìm toàn bộ nơi này.
Đây không phải là dị tượng tầm thường, không phải là bóng mờ mà là có khả năng phát ra uy lực thông thiên động địa!
Trận chiến này chém giết rất tàn khốc, thế nhưng ai cũng nhìn ra được sự khủng khiếp của Hoang, khi dị tượng vừa ra thì càn khôn rung chuyển, âm thanh kinh văn chấn thế.
Ầm!
Khi chiến đấu tới một ngàn hai trăm chiêu thì Ngao Càn bị dị tượng của Thạch Hạo nện cho ho ra đầy máu, tiếp đó Thạch Hạo nắm quyền ấn nện thẳng lên lồng ngực của hắn.
Phụt!
Trước sau thông suốt, một lỗ máu xuất hiện.
Thạch Hạo một quyền xuyên thẳng qua lồng ngực của Ngao Càn, tắm rửa chân huyết của hậu đại Tiên vương rồi một tay xách Ngao Càn đứng sừng sững giữa sân, như Đế giáng trần.