Chương 1933 : Chúng tiên giáng lâm.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Trăm năm sau Thạch Hạo xuất quan, hắn chuẩn bị liều chết xung kích cảnh giới Tiên vương, hiện giờ hắn có thể chinh chiến với chuẩn Tiên vương, có thể tiêu diệt địch thủ dưới Tiên vương. Thế nhưng, khi đối đầu với Tiên vương thì chắc chắn không đáng chú ý tới! Vì lẽ đó, hắn luôn sầu lo và nhất định phải mạo hiểm một lần, hiện tại không có thời gian để cho hắn tiếp tục tích lũy nữa, yên tĩnh sẽ bị đánh vỡ nay mai mà thôi. Bởi vì, nơi Giới hải đã xảy ra cuộc đại chiến kinh thiên, đã có sinh linh lên bờ và chém giết ở nơi đó! Tất cả cường giả nơi đó đều không cách nào tưởng tượng ra được, đều là những sinh linh ngút trời sống sót trong dòng sông năm tháng, bất luận một ai cũng sẽ kinh sợ cả thiên hạ. Có thể nói, sinh linh trong Giới hải đều là nhân vật chính của từng thời đại, là nhân vật tuyệt đỉnh thật sự đứng trên đầu sóng ngọn gió, nếu không thì dựa vào đâu lại khiến cho Tiên vương, Vương Bất hủ tựa như lâm đại địch chứ?! Sự trở về của những người này đều mang ý nghĩa sẽ diện ra náo động lớn, có sinh linh vẫn là chính mình, có sinh linh sớm đã lạc lối không còn chân ngã, thây đổi thành một người mới! "Gọi mọi người tới!" Sau khi Thạch Hạo xuất quan thì phân phó đạo đồng đi gọi đám người Xích Long, Mục Thanh, Thiên Giác nghĩ tới. Những người thuộc đời của hắn thì cũng chỉ còn sót lại mấy người này mà thôi, và chỉ có số ít như Lôi Linh, Hoàng điệp, Thiên Giác nghĩ mới có thể trở thành cường giả cực đạo, đừng ở hàng ngũ Chí Tôn đỉnh cao. Rất nhiều người đã già yếu trong năm tháng rồi! Đội quân tám trăm con em năm xưa đều không còn, có cũng chỉ là hậu nhân của bọn họ mà thôi! Thạch Hạo liếc mắt nhìn quần sơn phía sau Thiên đình, nơi đó có quá nhiều ngôi mộ, có một ít người từng đi theo hắn rất nhiều năm nhưng cuối cùng cũng không thể nào địch lại năm tháng được. Mục Thanh đã tới, Chu Lâm cũng theo sau, Thiên Giác nghĩ, Lôi linh, Hoàng điệp, Đả Thần Thạch cũng lần lượt xuất hiện. Những người này đều cùng một thời đại, đều là những sinh linh cuối cùng còn sống sót từ thời đại kia. Hỏa Linh Nhi cũng có mặt, những năm gần đây nàng bị cấm túc bên trong Thiên đình nhưng không có ý định chạy trốn gì cả, bên dưới chân nàng có một chú sói con dài chừng nửa thước. Mọi người biết, nhất định sắp có chuyện xảy ra rồi. "Sư phụ, có chuyện gì không thế?" Xích Long hỏi. "Ta nhớ mọi người thôi." Thạch Hạo nói. Hắn suy nghĩ một chút rồi sai người đi ra ngọn núi phía sau Thiên đình và cậy mở một ngôi mộ lớn, nói đó có một khe núi rất đặc biệt được mai táng hai sinh linh. Đó chính là huyệt mai táng rất huyền diệu vốn không thuộc về nơi này, thế nhưng đã được chuyển tới đây từ nơi khác. Sau khi huyệt mai táng này được mở ra thì bên trong truyền tới tiếng kêu kỳ quái tựa như sói tru vậy. "Bà mẹ, lại gặp phải kẻ trộm mộ à, lại dám trộm luôn mộ của tổ tông mà ngươi à, chán sống rồi hả?!" Đó chính là lời nói của Tào Vũ Sinh, hắn tức tới nổ phổi. "Ấy da...'" Tiếp đó truyền tới tiếng chó sủa: "Kẻ nào dám trộm lăng mộ của ta thế hả? Gâu!" Vài tên thiên tướng của Thiên đình không biết nói gì cả, hai vị này vẫn còn sống ư? Lúc đầu đúng là dọa cho bọn họ nhảy dựng lên, và sau khi quan sát kỹ thì phát hiện một người một chó vẫn chưa hề chết đi! "Chúng ta là thần tướng của Thiên đình!" Một người nhanh chóng giải thích, hắn chính là con cháu của đội quân tám trăm con em. Răng rắc! Một tiếng vang lanh lảnh truyền tới, một lão đạo sĩ với bộ bảo y đánh tan thần nguyên đi ra ngoài, hắn chính là Tào Vũ Sinh, rất mập và cũng rất già, tóc đã hoa râm. Phía bên cạnh có một con chó con to chừng lòng bàn tay, bộ lông đỏ bừng già nua, chính là chó con được Vô Chung Tiên vương nuôi dưỡng kia thế nhưng đạo hạnh đã bị phế. Năm đó, một người một chó không cách nào tiến quân lên đỉnh cao nhất cực đạo, thành ra đã bị Thạch Hạo niêm phong lại trong thần nguyên và mai táng ở đây. "Cái gì, Hoang ra lệnh cho các ngươi đi đào mộ của chúng ta?" Tào Vũ Sinh lẩm bẩm, mặc dù không vừa lòng thế nhưng cũng không thể không xuất thế. Nhưng hắn cũng không lo lắng gì cả, Thạch Hạo vẫn còn thì vẫn có thể cấp tốc luyện chế Thần Nguyên dịch và phong ấn hắn lần nữa. "Bảy tám ngàn năm không gặp rồi." Sau khi tiến vào trung ương Thiên cung thì Tào Vũ Sinh cảm thán hơi chút thổn thức, bởi vì người năm đó đã chẳng còn lại mấy ai, hắn biết đều đã từ trần cả rồi. Sau đó, chủ Cấm khu, mấy lão yêu quái xương sọ thủy tinh cũng được mời tới. Tất cả mọi người đều biết, nhất định sẽ có đại sự diễn ra, nếu không Thạch Hạo sẽ không khua chiên giống trống kêu gọi mọi người tới như vầy. "Ta chuẩn bị liều mạng xung kích cảnh giới Tiên vương, hôm nay muốn tề tụ với mọi người một lần." Thạch Hạo nói thẳng, nói cho bọn họ biết sự thật này. Ngoại trừ mấy lão yêu quái như chủ Cấm khu ra thì những người khác đều ngây dại. Thạch Hạo sai người chuẩn bị một chiếc đỉnh tới rồi tự mình động thủ, hắn lấy ra thi thể của một con cổ thú, nhưng chỉ là nửa đoạn mà thôi, bảo quang thần bí không ngừng lưu chuyển. "Đây là chủng tộc gì thế?" Chu Lâm hỏi. "Thời Gian thú, Xích vương!" Thạch Hạo đáp. Bốp bốp, chén rượu trong tay của Tào Vũ Sinh rơi nhào xuống mặt đất, ầm, chó con cũng đá văn một chiếc bàn ngọc thạch, ai nấy đều giật mình. Xích vương là người như thế nào, đó chính là người từng chém giết Tiên vương của cửu Thiên thập Địa, và rồi ngông cuồng ngang ngược luyện hóa tồn tại vô thượng Tiên vương này, nó lại... bị chặt đôi?! "Trùng hợp mà thôi..." Thạch Hạo cười cười rồi giải thích một phen cho bọn họ hiểu. "Quá ngon, chặt giỏi lắm!" Tào Vũ Sinh hét lớn, cho con thì lệ nhòa hú lớn, năm xưa Xích vương đã đại phát thần uy và khiến cho mọi người thuộc đời Tiên cổ khi nghe tới đều phải biến sắc mặt. Đây chính là thần thai, cũng không phải Xích vương đã niết bàn hoàn toàn và Thạch Hạo cũng không biết bên trong huyết nhục đã lột xác này có bao nhiêu tinh hoa, hắn vẫn chưa động tới cho nên hôm nay mới mời mọi người một nữa. Tiếp đó, hắn lấy ra một gốc bảo thụ và hiện ra ở giữa trung tâm cung điện lớn này, đó chính là gốc cây Ngộ Đạo tiên trà, bên trên có hơn hai ngàn tám trăm phiến lá óng ánh rược rỡ. "Ngộ Đạo trà." Chủ Cấm khu kinh ngạc, hắn hóa thành một chàng trai áo trắng ngồi ở nơi này. Đây là thứ tốt, có thể giúp người uống ngộ đạo, kiên cố tu vi và đột phá cảnh giới. "Đây là thứ cần thiết nhất khi ngươi đột phá, cũng không cần phải nghĩ cho chúng ta đâu." Thiên Giác nghĩ nói. "Không sao, đột phá cấp bậc Tiên vương kia thì quá nửa những thứ này không cần dùng tới." Thạch Hạo lắc đầu. Sau đó không lâu thì nơi đây ngào ngạt hương thịt, nước thịt trong đỉnh được hầm chín lan tỏa thần hà bảy màu, khí lành dâng lên, hương thơm mê người vô cùng. Nếu như Xích vương biết thì chắc chắn sẽ tức tới nổ phổi bỏ mạng! Những người này đang nhai đang cắn đang ngấu nghiến thịt của Xích vương. "Không ổn, tinh hoa ẩn chứa trong thứ này quá quái dị, tuy rằng không thể căng nứt ta thế nhưng lại có chút khó chịu, không thể tiếp tục hưởng thụ được nữa." Tào Vũ Sinh là người đầu tiên lên tiếng. Sau đó những người khác bắt đầu cảm ứng và rồi dũng dừng lại. Về phần chủ Cấm khu thì vẫn đang ngồi uống trà chứ chưa hề đả động gì tới thịt của Thời Gian thú. Thạch Hạo không có phát hiện ra, hắn vẫn đang cảm nhận vị thịt và tìm kiếm xem có các loại mảnh vỡ đạo quả của Vương Bất hủ hay không, thế nhưng vẫn chẳng có phát hiện gì. Hỏa Linh Nhi cũng có phần, Thạch Hạo đưa phần thịt tươi ngon nhất tới gần nàng. Cuối cùng, hơn nửa lượng thịt bên trong đỉnh lớn đều bị Thạch Hạo giải quyết sạch, nửa bộ thần thai của Xích vương đều bị Thạch Hạo ăn sạch sẽ. Sau đó mấy người bắt đầu uống trà luận đạo, rất nhiều năm không gặp và hiện giờ cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ, tất nhiên sẽ rất cảm khái và có rất nhiều chuyện muốn nói. "Vù!" Đột nhiên, thiên địa chấn động, Thạch Hạo chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và trong đôi mắt có chùm sáng kinh người lao ra. Hắn biết đã gặp sự cố rồi, có cánh cửa của thế giới lớn mở ra, là loại gợn sóng đầy kịch liệt kia. Trên vòm trời có một cánh cửa được mở và lan tràn tiên quang, khí làn vạn sợi cùng với một đại lộ kim quang được trải rộng mang theo mấy người xuất hiện. Sau đó, cánh cửa kia đóng lại và cứ thế biến mất. "Hoang có còn trên thế gian này hay không, nếu như còn sống, nhanh tới tiếp pháp chỉ!" Có người quát lên chấn động cả cửu Thiên thập Địa này, đây là một vị Chân Tiên bễ nghễ thiên hạ, lạnh lùng nhìn vùng non sông này. Nhất thời, càn khôn yên tĩnh và chỉ còn tiếng nói của hắn quẩn quanh, mà tu sĩ các tộc đều lặng im không ai đáp lại hoặc lên tiếng. Nơi trung ương Thiên cung Thạch Hạo than nhẹ, nói: "Ta cho rằng sẽ là Vương Bất hủ động thủ với ta, không ngờ rằng chỉ là vài tên Chân Tiên muốn xuống tay trước chứ!" Hắn yên lặng ngồi xếp bằng, tiếp tục uống Ngộ Đạo trà. "Sư phụ!" "Thạch Hạo!" Đám người Xích Long, Thiên Giác nghĩ đều lộ vẻ ưu sầu, tại sao nhân mã của Tiên vực lại tới? Lần này hiển nhiên là chẳng có ý tốt đẹp gì, từng luồng khí tức kia quá khủng khiếp. "Lớn mật, nếu như ngụy Thiên đình vân còn thì vì sao không trả lời, dù cho Hoang chưa chết thì các ngươi cũng có thể tới tiếp chỉ thay hắn!" Tên Chân Tiên kia quát lớn. Hắn gọi Thiên đình là ngụy Thiên đình, mang theo tâm ý lạnh lẽo. "Ngươi rất ngóng trông ta chết đi à?" Thạch Hạo dẫn theo đám Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh cùng một đám thần tướng tiến lên trời cao, vẻ mặt lạnh lùng. "Đám Chân Tiên vô liêm sỉ này tới từ đâu thế?" Đả Thần Thạch quát lên. "Ngươi vẫn còn sống à!" Tên Chân Tiên này co rút con ngươi lại, năm đó Tiên từng từng phái một đám thiên tài và có cao thủ Tiên đạo bảo vệ tới đây để tranh cướp vết tích tiên tâm, kết quả toàn bộ thiên tài đều bị Hoang giết chết, ngay cả Chân Tiên cũng có người chết trận. Tất nhiên trong lòng hắn trở nên căng thẳng, sợ Thạch Hạo bất chợt gây khó khăn. "Hoang, ngươi tới tiếp nhận pháp chỉ nào." Tên Chân Tiên này nói, cùng lúc giơ tay và hiện ra một tấm pháp chỉ màu vàng chuẩn bị tuyên độc. Mà phía sau lưng hắn còn có một đám người nữa, bên trong cũng có vài tên Chân Tiên cùng với một sinh linh có khí tức vô cùng khủng khiếp, pháp lực hùng hồn, lại là một tên chuẩn Tiên vương. Việc này khiến Thạch Hạo cau mày, Tiên vực lại có thể đưa cả chuẩn Tiên vương hạ giới, thủ đoạn thật là kinh người. "Là pháp chỉ của vị Tiên vương nào?" Thạch Hạo hỏi. Tên Chân Tiên tay cầm pháp chỉ cười khẩy, nói: "Hoang, ngươi chớ có đề cao chính mình?" Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo tựa như là một tia chớp sắc bén không gì sánh được, lập tức khiến tên Chân Tiên này rùng mình một cái đồng thời không tự chủ rút lui hai bước. "Đây là pháp chỉ của Đà Mục chuẩn Tiên vương, còn không mau tới cung nghênh, quỳ xuống tiếp chỉ!" Hắn khẽ quát. Tiếp đó hắn nhìn về mấy người ở phai sau, đặc biệt vô cùng cung kính với tên chuẩn Tiên vương ở nơi trung tâm, hiển nhiên cái tên được gọi Đà Mục chuẩn Tiên vương chính là người này. Người của Thiên đình đều rất tức giận, những tên khách tới từ Tiên vực này quá ngông cuồng mà, vừa tới liền bắt chủ Thiên đình quỳ xuống tiếp pháp chỉ, khinh người quá đáng. "Ngươi muốn chết à?!" Thạch Hạo chỉ nói vài chữ như thế rồi nhìn về phía tên Chân Tiên đang cầm pháp chỉ nơi tay kia. "Đọc cho hắn nghe!" Đúng lúc này thì cái tên chuẩn Tiên vương Đà Mục đứng cách đó không xa thản nhiên nói, để cho tên Chân Tiên này đọc pháp chỉ. "Hoang, tự ý lập ngụy Thiên đình, nghịch phản Tiên đạo..." Tên Chân Tiên kia to giọng đọc lớn quát mắng Thạch Hạo, ngôn từ nghiêm khắc không ngừng giáng tội hắng, theo như pháp chỉ nói, phải áp giải Thạch Hạo về Tiên vực và chờ thẩm vấn xử phạt. "Hoang, ngươi còn không mau tới tiếp chỉ!" Tên Chân Tiên này quát lớn. Lầnn ày, tuy rằng không bắt Thạch Hạo quỳ xuống thế nhưng dáng vẻ đó vẫn không hề thu lại, vẫn rất lộ liễu và rất tự phụ như trước. Bởi vì, phía sau hắn đang có một tên chuẩn Tiên vương đang đứng, có một đại nhân vật này tọa trấn thì hắn tin chắc rằng, lần này Hoang đã xong, chắc chắn sẽ bị trấn áp cho tới chết. Đáng tiếc hắn lại không biết, chỉ trong mấy ngàn năm gần đây thì tu vi của Hoang đã tiến bộ cực nhanh, đã thành tiên cũng như đi sang dị vực rồi giết luôn chuẩn Vương Bất hủ! Nếu như hắn biết được thì chắc chắn sẽ sợ hãi mà không dám lên tiếng. Hết thảy bởi vì, tốc độ tu hành của hắn quá nhanh, vượt xa dự đoán của những người này, dù cho chỉ mới trôi qua có vài ngàn năm mà thôi. "Muốn chết!" Thạch Hạo chỉ nói hai chữ như thế rồi vung nắm đấm, ầm, đập thẳng về trước. Phụt! Nắm đám to lớn kia tựa như ngọn núi nhỏ nện vào trong hư không, tên Chân Tiên kia muốn tránh né thế nhưng lại bị pháp tắc bao phủ không cách nào chạy thoát được, lập tức nổ tung thành một chùm sương máu ngay tại chỗ. Chỉ một quyền thì tên Chân Tiên này liền mất agj! "Ngươi dám!" Đà Mục chuẩn Tiên vương tức giận, lại dám giết người ngay trước mặt hắn. "Ngươi cũng chỉ là một tên chuẩn Tiên vương mà thôi, dựa vào đâu mà tự phụ như vậy chứ, muốn xét xử cả ta luôn à, bắt ta phải quỳ nhận pháp chỉ luôn à?" Thạch Hạo lạnh giọng nói. Điều khiến cho hắn tức giận nhất chính là, Đà Mục đứng ngay phía sau thì tự mình lên tiếng cũng được, thế nhưng hắn lại để người khác truyền pháp chỉ, làm ra bộ dáng cao cao tại thượng, tựa như khinh thường nhiều lời với hắn vậy. "Ta chính là chuẩn Tiên vương, các ngươi không tiếp chỉ, vậy là muốn chống lại ý chí của Tiên vực?" Đà Mục âm trầm nói. "Chuẩn Tiên vương là cái thá gì chứ, ta cũng không phải chưa từng giết qua!" Thạch Hạo lớn tiếng nói rồi trực tiếp xuất thủ oanh sát về trước. Đồng thời hắn triển khai đại thần thông bao vây lấy hư không này rồi chuyển tới sâu trong vũ trụ, phòng ngừa sẽ hủy đi vạn vật núi sông bên dưới. "Ngươi..." Đà Mục giật nảy mình, hắn cũng không hề lưu ý tới chuyện này thế nhưng lại xảy ra khiến hắn mất mặt. Ba tên Chân Tiên khác thì cũng bị chuyển tới gần, tất cả đều hãi hùng khiếp vía. "Giết!" Thạch Hạo hét lớn. Chuyện tình khiến đám người chấn kinh phát sinh, trong cuộc chém giết kịch liệt này thì Thạch Hạo đã giết chế tên chuẩn Tiên vương Đà Mục này, một quyền đánh xuyên xương trán của hắn, vỡ nát nguyên thần và kết liễu tính mạng của hắn. Phụt! Chuẩn Tiên vương Đà Mục nổ tung, bị Thạch Hạo giết hình thần đều diệt. Những người còn lại đều sợ hãi tới tận linh hồn, Hoang muốn nghịch thiên ư? Mới trôi qua bao nhiêu năm chứ, vậy mà hắn lại có thể giết chết chuẩn Tiên vương luôn?!