Thạch Hạo cảm thấy uể oải cả người, hắn đang chống đỡ kiếp nạn của chính mình, để xung kích cảnh giới Tiên vương, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, mà giờ còn có Ngao Thịnh Tiên vương đang bên cạnh muốn tiêu diệt hắn!
Ứng phó như thế nào đây? Quá gian nan!
Đời này, tuy rằng có ân sư, tuy rằng có bằng hữu cường giả thế nhưng khi đối diện với Tiên vương thì không đáng nhắc tới, dù cho hắn có diệu thủ kinh thiên cũng không thể phá được một ván này!
Trước mắt, nói những chuyện khác đều là vô căn cứ, trước mặt Tiên vương, dù bố trí những gì, dù có thủ đoạn ra làm sao thì cũng không là gì, một chưởng đã có thể đập nát tiêu diệt toàn bộ!
Chênh lệch quá lớn, tới cấp bậc kia thì dù cho ngươi có muôn vàn thần thông, vạn loại thủ đoạn thì chỉ cần một quyền đã có thể oanh diệt, bố trí ra làm sao cũng đều vô dụng!
"Tiền bối, mọi người lùi lại hết đi!"
Thạch Hạo lên tiếng.
Hắn biết, nhóm người chủ Cấm khu muốn liều mạng, vì giúp đỡ hắn hoàn thành, vì muốn tranh thủ chút thời gian thế nhưng như vậy cũng vô dụng.
Hắn chỉ vừa mới bắt đầu độ đại kiếp nạn này mà thôi, cửa ải Tiên vương làm sao dễ dàng đột phá như vậy được chứ, thậm chí, không có ai tới ngăn cản và cho hắn đủ thời gian thì cũng chưa chắc đã thành công!
Quá gian nan!
Thạch Hạo nghĩ tới rất nhiều thứ, một đời này hắn vẫn đang giằng co, quả thật có chút khổ sở, người khác không thể giúp được gì cả, cần phải chính mình vượt qua.
Thạch Hạo hét lớn, hắn không cam lòng, thật sự ngập tràn nỗi tức giận, hắn đã từng rất tự tin, nếu như cho hắn sống ở trong thiên địa bình yên, để cho hắn tiếp tục trưởng thành thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ vô địch thiên hạ.
Tới lúc ấy, hắn sẽ quét ngang chư thiên, giết tới mức trên đời này sẽ không ai dám xưng tôn, giết sạch địch thủ khắp thiên hạ!
Thế nhưng, chung quy lại vẫn không có hoàn cảnh lớn như thế.
Chủ Cấm khu không hề thối lui mà hóa thành một chàng trai mặc áo trắng, phong thần như ngọc, tuyệt đại xuất trần, hắn đứng nơi đó che chắn phía trước bàn tay lớn màu vàng đất mia.
Cũng trong lúc đó, cốt chưởng màu vàng hóa lớn và tiến tới bên cnahj, nó tỏa ra thần uy vô lượng, khí tức khủng khiếp cắt đứt con đường phía trước.
Ngay cả xương sọ thủy tinh, tròng mắt nhỏ máu cũng y như vậy, đứng giữa trời bất cứ lúc nào cũng sẽ chiến một trận.
"Là các ngươi à, năm xưa đều gặp nhau cả, nếu như hoàn hảo như ngày xưa thì có thể ngăn cản được ta, sẽ không có chút ngoài ý muồn nào cỏ, thế nhưng giờ có ý nghĩa à?"
Ngao Thịnh nói.
Lời nói đầy lạnh nhạt, vô tình, tàn khốc không chút tia ấm áp nào cả, tựa như muốn đóng băng toàn bộ vũ trụ.
"Nếu như không có lựa chọn nào vậy thì phát sáng lần cuối thôi!"
Chủ Cấm khu tuy rằng rất nho nhõ thế nhưng tính cách rất cứng rắn, biết rõ sẽ không có kết cục tốt nhưng vẫn muốn chiến!
Hắn đã ngã xuống, hiện giờ cũng chỉ còn lại nửa hộp sọ cùng với chấp niệm, nếu như tiêu tán toàn bộ thì đã làm sao chứ, hắn không hề lưu luyến chút nào cả, đứng nhìn tên đệ tử cuối cùng mà hắn bồi dưỡng được bị người khác ngăn khác, có thể cam tâm ư?
"Ha ha, ha ha..."
Ngao Thịnh cười lớn, vùng vụ trụ này run rẩy theo và sụp đổ bất cứ lúc nào!
Cuối cùng, tiếng cười của hắn đã hóa thành sát ý vô biên, muốn ra tay rồi.
"Đạo hữu, hà tất phải lạnh lùng như thế, sát khí kinh người quá đó."
Bỗng nhiên một tiên môn mở ra và âm thanh của Bàn vương truyền tới.
Mặc dù hắn từng nói ân tình ngày xưa đã trả xong, thế nhưng khi nhìn thấy chủ Cấm khu muốn diệt vong thật sự thì vẫn cảm thấy thổn thức, không thể không ra tay được.
"Bàn vương, sống chết mặc bây đi!"
Ngao Thịnh nói.
"Ta nếu không thì sao?"
Bàn vương hỏi.
"Đạo hữu, vẫn nên qua đây đánh một ván cờ với ta đi!"
Có người lên tiếng.
Nguyên Sơ Tiên vương xuất hiện mang theo một bàn cờ đi tới động phụ của Bàn vương rồi khoanh chân ngồi xuống, ngồi đối diện không cho Bàn vương xuất thủ.
"Hay, hay, hay!"
Âm thanh của Bàn vương trở lạnh.
Hắn muốn xuất thủ thế nhưng Thái Thủy Tiên vương cũng giá lâm đứng trước phủ đệ của hắn, tiếp đó một bàn tay lao tới phía tiên môn.
"Mấy vị đạo hữu, nếu như có giao tình với Bàn vương thì tới đây nói chuyện vài câu chứ?"
Thái Thủy Tiên vương xuất thủ truyền âm về phía đám chủ Cấm khu.
Một bàn tay lớn ngập tràn khí hỗn độn xuất hiện ở cửu Thiên thập Địa và tiến vào trong vùng vũ trụ kia để ngăn cản chủ Cấm khu, xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng cùng tròng mắt nhỏ máu.
Mấy lão quái vật này chẳng biết làm gì hơn, dù cho muốn liều mạng thì cũng không thay đổi được gì cả, hiện giờ không chỉ có mỗi một Tiên vương muốn ra tay, khiến người khác cảm thấy vô lực cực kỳ.
"Hiện tại có thể giết ngươi rồi."
Ngao Thịnh Tiên vương lên tiếng, âm thanh càng thêm cay nghiệt hơn.
"Lão già Ngao Thịnh chết bầm kia, ngon tới đây đi, hôm nay ta sẽ huyết chiến tới cùng với nguiơ!"
Thạch Hạo mang theo cơn tức giận vô biên cùng với chiến ý bất khuất gầm thét lên.
Nếu như có thể sẽ bỏ mạng, vậy thì hắn hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới nữa.
Lúc này, Thạch Hạo rất khốn khổ, một bên đối kháng với sự nghiền ép của quy tắc đại đạo vô tận còn một bên muốn liều mạng với Ngao Thịnh.
"Nếu như để ngươi vượt qua trường tai nạn này, dù cho không phải Tiên vương thì thành tự cũng tương tự với Thập hung, như vậy đủ khả năng khiêu khích, nhưng hiện tại ngươi có năng lực ra tay đó ư?"
Ngao Thịnh lạnh lẽo nói.
Ầm!
Một bàn tay lớn hạ xuống xuống dưới, muốn một chưởng tiêu diệt lây Thạch Hạo.
"Ngươi cho rằng ta không có chút sức lực nào để chống trả ư?"
Thạch Hạo nổi giận, ầm ầm, mái tóc màu đen bắt đầu cháy hừng hực, ký hiệu đại đạo đan diệt, liệt diễm sục sôi, hắn cắn răng nhẫn nhịn cơn đau đớn do xung kích cảnh giới Tiên vương mang lại rồi đánh một quyền về phía trước.
Cơ thể hắn không có vấn đề gì cả vì đã đạt được tới tầng thứ này rồi, chỉ là đạo hạnh còn chưa đủ, nguyên thần còn chưa rèn luyện xong mà thôi.
Ầm!
Con ngươi của Ngao Thịnh Tiên vương sâu thẳm tới mức dọa người, hắn không chỉ vận dụng thân thể của Tiên vương mà còn vận dụng cả đạo hạnh cái thế của mình nghiền ép về phía Thạch Hạo.
Boong!
Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên chấn động cả cửu Thiên thập Địa, một vệt ánh sáng chói lóa đón đỡ lấy bàn tay lớn kia, cùng với Thạch Hạo đánh giết Ngao Thịnh Tiên vương.
Ở một bên, đám người chủ Cấm khu cũng trở nên gấp gáp liều mạng với Thái Thủy Tiên vương, muốn xông qua để giải cứu tên đệ tử của mình đang trong thời khắc nguy nan ấy.
"Hả?"
Thời khắc này rất nhiều người ngạc nhiên, dù cho là Ngao Thịnh Tiên vương cũng nhíu mày nhìn về phía trước.
Ầm!
Nơi đó bùng nổ ra ánh sáng chói lóa, bàn tay của hắn không cách nào tiêu diệt được Thạch Hạo.
Bởi vì, Thạch Hạo đã phát điên và đang liều mạng, cơ thể hắn đã đạt tới tầng thứ này này, mặc cho cả người đều là máu thế nhưng không thể nào bị người khác tiêu diệt một cách tùy ý được.
Đồng thời, còn có một chùm ánh sáng đang phát huy ra tác dụng cực lớn.
Có một cô gái với phong thái tuyệt thế xuất hiện, toàn thân áo trắng như tuyết, trên trán lấp lánh vết ngấn, trước người chính là chùm sáng kia không ngừng vang lên tiếng chuông!
Diệp Khuynh Tiên!
Không ngờ lại là nàng, vả lại còn xuất hiện nữa.
Việc này nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, dù cho bản thân Thạch Hạo thì trong mắt cũng lóe lên ánh sáng, hắn cuối cùng thở dài, nói: "Ngươi mau rời khỏi đây đi, chớ có tham dự vào."
Hắn biết, những người mà hắn từng quen biết có tiến lên cũng vô dụng, đây là sát cơ của Tiên vương, tất cả đều không phải là đối thủ.
"Cũng khá đó chứ, hồn binh khí của Vô Chung Tiên vương lại ở trên thân thể của ngươi, mà ngươi lại hỗn độn một vùng, hư vô mờ ảo không thuộc về vùng thế giới này, không thuộc về thời đại này mới đúng!"
Ngao Thịnh Tiên vương lên tiếng.
Việc này khiến Thạch Hạo giật nảy trong lòng rồi chăm chú nhìn Diệp Khuynh Tiên.
Diệp Khuynh Tiên thở dài nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Ta muốn nhìn thấy dấu chân của ngươi, chứng kiến kỳ tích của ngươi, chỉ là, ta tới quá sớm rồi, chung quay phải rời đi thôi."
"Tới tột cùng ngươi là ai, tới từ nơi nào?"
Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc.
"Ta không thuộc về thời đại này của ngươi, ta muốn nhìn một chuyện sẽ xảy ra trên người của ngươi, chuyện này vô cùng trọng yếu với những người của thời đại ta, nhưng tiếc rằng, ta không thể chờ để thấy được."
Diệp Khuynh Tiên tiếc nuối.
"Người nghịch loạn năm tháng sẽ không có kết quả tốt, không thay đổi được gì cả, chính mình rồi cũng sẽ tiêu vong thôi."
Ngao Thịnh Tiên vương lạnh lùng nói.
"Ngươi..."
Thạch Hạo giật mình nhìn Diệp Khuynh Tiên.
"Không nghiêm trọng như vậy đâu, ta chỉ là một dấu ấn, một vệt trí nhớ, dù cho có tiêu tan thì có làm sao chứ, không sợ!"
Diệp Khuynh Tiên nởi nụ cười có chút tươi tắn thế nhưng cũng mang theo nước mắt, thật sự nàng rất muốn chứng kiến tất cả mọi thứ của Hoang, thế nhưng không thể chờ tới được ngày kia, thời đại này không cho phép, nàng dừng chân ở đây quá dài rồi.
Nàng không phải người của thời đại này, không nên xuất hiện ở trên đời này!
"Người ngăn trở ta, mặc kệ tới từ nơi nào, mặc kệ ngươi là ai, đều phải chết!"
Ngao Thịnh Tiên vương lên tiếng muốn lần nữa xuất thủ.
"Tiên vương ngạo mạn, giao cho ta được, hồn binh khí của Vô Chung Tiên vương có duyên với ta."
Boong, tiếng chuông càng ngân vang hơn, bên trong một cấm khu trên cửu Thiên chợt có cường giả thi pháp, một chiếc chuông lớn xuất hiện và lơ lửng trên không.
Nó không ngừng ngân vang đồng thời phát sinh mưa ánh sáng Tiên đạo đầy rực rỡ như muốn hút khí linh bên trong tay của Diệp Khuynh Tiên vậy.
Chuông lớn kia vốn là binh khí của Vô Chung Tiên vương, hiện giờ thiếu đi khí linh nên được xem là xác chuông mà thôi, nó đã rơi vào trong tay của một cấm địa sinh mệnh nào đó.
Ầm!
Cuộc chiến kinh thiên bùng bát, nhóm chủ Cấm khu, xương sọ thủy tinh... đang ở bên trong bàn tay lớn của Thái Thủy Tiên vương và phát ra hào quang mãnh liệt, bọn họ muốn xé tan tràng vực nơi đó.
Mà bên phía này, cường giả bên trong một cấm địa sinh mệnh nào đó khống chế chuông lớn để cướp lấy khí linh.
Đồng thời, Ngao Thịnh Tiên vương cũng xuất thủ đánh về phía Thạch Hạo, hắn muốn giết chết chỉ trong một chiêu này!
Nơi đây rối loạn vô cùng, quá khủng khiếp.
"Hắn hóa tự tại!"
Thạch Hạo hét lớn, con mắt đỏ ngầu chẳng thèm để ý tới kiếp nạn vượt ải kia nữa, mặc cho từng chùm sáng quy tắc một chém về phía mình.
Còn hắn thì đang liều mạng, muốn ngọc đá cùng vỡ với kẻ địch, bởi vì hắn nhìn thấy được vết rạn nứt chằn chịt như muốn nổ tung bên trên xương sọ của chủ Cấm khu khi bị áp chế tới mức phải hóa về nửa bộ xương sọ.
Hắn cũng nhìn thấy được, khớp xương của cốt chưởng vành óng kia đã gãy vỡ, không thể chống đỡ nổi nữa.
Ngay cả tròng mắt nhỏ máu cùng với xương sọ thủy tinh kia cũng gần như khô cạn huyết dịch, nơi thiên linh cái của xương sọ xuất hiện một cái lỗ như muốn hủy diệt hoàn toàn vậy.
"A..."
Thạch Hạo rống lớn, hắn phát huy ra sức chiến đấu của cấp bậc Thập hung đồng thời cũng đang diễn biến, hắn hóa ra Liễu Thần, hóa ra Côn Bằng, hóa ra Lôi đế, hóa ra Chân hoàng.
Sau đó, những bóng hình này dung hợp làm một và đi vào trong thể nội hắn, hắn gầm thét, con mắt đỏ đậm chém giết Ngao Thịnh Tiên vương, nhằm thẳng về phía Thái Thủy Tiên vương.
Hắn hóa tự tại đại pháp là một môn công pháp kiếm thấy, có thể hóa ra pháp tướng của người khác, thế nhưng tóm lại Thạch Hạo vẫn đang đứng trên bước ngoặc gian nan nhất, đang ngăn cản kiếp nạn Tiên vương vả lại còn muốn liều mạng với Ngao Thịnh Tiên vương, cơ bản là lực bất tòng tâm.
Dù cho hắn hóa ra một ít bóng người thế nhưng, vẫn không cách nào địch lại được!
"Hắn đã đặt chân vào hàng ngũ Thập hung, công pháp mà hắn đang sử dụng cũng rất hoang đường, may là trạng thái hiện giờ không tốt, nếu không e rằng có chút phiền phức."
Có sinh linh bên trong Vẫn Tiên linh lên tiếng.
"Boong!"
Tiếng chuông văng vẳng, Diệp Khuynh Tiên thở dài đồng thời bóng hình của nàng dần dần phai mờ, bởi vì thứ được gọi là khí linh kia đã bị người thu lấy rồi tiến vào trong chuông lớn kia rồi.
Thứ nàng đang dựa vào chính là thần hình Tiên đạo, là hồn binh khí của Vô Chung Tiên vương.
"Người ngăn trở ta, chết!"
Bàn tay lớn của Ngao Thịnh Tiên vương lướt ngang bầu trời và dễ dàng xuyên thủng thân thể của Diệp Khuynh Tiên, lập tức nàng hóa thành mưa ánh sáng và tản đi.
"A, không!"
Thạch Hạo hét lớn.
"Không cần thương tâm đâu, không cần phải đau lòng, ta vốn nên tiêu tán từ lâu, đây cũng không phải là thân thể của ta mà chỉ là một vệt trí nhớ thôi. Ta trong tương lai, hoặc là, sẽ có một ngày còn có thể gặp lại. Âm thanh của Diệp Khuynh Tiên mang theo tiếc nuối, mang theo thất vọng còn có chút sầu nào vang vọng, nàng cứ thế tiêu tan đi. Răng rắc! Đột nhiên, bên người Thạch Hạo có một chiếc nhẫn nổ tung, đó chính là thứ mà đại trưởng lão đưa cho hắn năm xưa. Ầm! Từ bên trong có một bóng hình rất gầy còm lao ra, toàn thân vàng óng mang theo khí thế mênh mông cùng với cặp cánh chim vàng óng sau lưng. Đó là một sinh linh hình người, cánh chim có thể che kín cả bầu trời! Hắn chặn đứng Ngao Thịnh Tiên vương, lời nói khàn khàn, âm thanh trầm thấp, nói: "Giết chết mầm non Tiên vương của cổ giới đồng nguyên cửu Thiên, ngươi cũng dám xuống tay à?"
Đây là một biến cố, tất cả mọi người đều giật nảy mình. Đây là người nào? Chỉ có Thạch Hạo biết, năm xưa khi hắn bước lên con đường Lấy thân làm chủng thì đại trưởng lão đã dẫn hắn tới rất nhiều khu vực tạo hóa để tìm kiếm cơ duyên, sinh linh này đã được đào lên từ bên dưới đống xương khô bên rong một hang cổ nào đó, hắn không thuộc về kỷ nguyên này. Thế nhưng, Thạch Hạo cũng không biết lai lịch của hắn ra làm sao cả. Hắn biết, sinh linh gầy còm này vẫn còn sống thế nhưng cũng không có ý định để hắn ra tay, bởi vì người mà Tiên vương muốn giết thì sẽ không có một ai có thể ngăn cản được. Cũng giống như hắn không muốn nhóm người chủ Cấm khu phải liều mạng như thế, hắn cũng không muốn người này nhúng tay vào, lo lắng uổng mạng cho sinh linh này."Côn Bằng vương ở hai kỷ nguyên trước?"
Ánh mắt của Ngao Thịnh Tiên vương lạnh lẽo, ngay cả hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Thạch Hạo nghe vậy thì giật nảy mình, bóng người vàng óng khô gầy này lại có lai lịch lớn như vậy luôn à, còn mạnh hơn cả côn bằng trong Thập hung?"Ngao Thịnh, ngươi quá lắm rồi đó!"
Côn Bằng vương nói."Ồ, bản vương muốn ra tay thì ai có thể ngăn cản chứ, ai dám quá chứ, không cần nói tới việc ngươi đã chết từ lâu, dù cho còn sống thì cũng không cản được ta!"
Ngao Thịnh Tiên vương cười lạnh đầy bá đạo. Những người khác nghe vậy thì lộ vẻ kinh ngạc, Côn Bằng vương đã gặp nạn rồi? Nhưng, nghe đâu hắn đã chết từ lâu rồi. Côn Bằng vương thở dài một tiếng, hắn không có che giấu gì cả, hắn cũng chỉ là một vệt chấp niệm mà thân thể cũng toàn là vết thương, đã chia năm xẻ bảy từ lâu thế nhưng cưỡng ép ghép lại với nhau mà thôi. Thứ được gọi là chấp niệm, chính là dấu ấn chưa hề tiêu tan nhưng vĩnh viễn không thể thức tỉnh hoàn toàn được, không thể phục sinh trở lại đỉnh cao như trước được."Ngươi chặn đường ta, giết không tha!"
Ngao Thịnh Tiên vương quát lớn, mạnh mẽ bá đạo xuất thủ, ngông cuồng vô song, không ai trong thiên hạ này có thể ngăn cản nổi, như hắn đã nói, dù là Côn Bằng vương thời toàn thịnh có tới cũng không thể ngăn cản hắn được. Ầm! Thân thể của Côn Bằng vương rạn nứt, là vết thương cũ của ngày xưa, hắn không thể tạo nên chân thân hoàn hảo được. Cũng trong lúc đó, một bên khác, đám chủ Cấm khu, cốt chưởng màu vàng cũng đang liều mạng, kết quả tất cả đều phát ra tiếng vang giòn giã rồi vỡ vụn tứ tán khắp nơi."Không!"
Thạch Hạo hét lớn, con mắt đỏ kè. Ầm! Đồng dạng, xương sọ thủy tinh cũng vỡ nát, mà tròng mắt nhỏ máu kia thì đã khô cạn. Không người nào có thể ngăn cản Ngao Thịnh Tiên vương, Thái Thủy Tiên vương được, không thể nào chiến thắng được!"A..."
Thạch Hạo gầm rú khi nhìn thấy Côn Bằng vương giải thể, nhìn thấy củ Cấm khu vỡ nát, nhìn thấy Diệp Khuynh Tiên hóa thành mưa ánh sáng rời đi, hắn tựa như con dã thú trọng thương gầm thét đầy giận dữ. Hắn nổi giận đùng đùng, cảm thấy thể nội đang có một luồng sức mạnh phồn thịnh đang lan tỏa, đang tăng mạnh, đang nổ tung thôi thúc hắn phải tiến hóa về tầng thứ càng cao hơn."Ngăn cản hắn lại, cũng thú vị đó chứ, bùng nổ trong tuyệt cảnh, muốn thành công vượt ải ư?"
Thái Thủy Tiên vương lên tiếng. Thời khắc này, bàn tay lớn của Ngao Thịnh Tiên vương đánh xuống, quyền ấn của Thái Thủy Tiên vương cũng bùm tới, không chỉ vậy, một luồng sức mạnh của Tiên vương khác cũng đang mở rộng, Nguyên Sơ Tiên vương cũng xuất kích, chập ngón tay như kiếm chém tới, tiên quang ngàn tỉ tia! Tộc chủ của Vẫn Tiên lĩnh lạnh lùng quan sát, tiếp đó hắn xuất quan và tay cần lấy một tòa tháp nát, nói: "Đã có nhân quả, vậy thì chấm dứt hoàn toàn trong hôm nay thôi!"
Hắn cũng xuất thủ, không muốn Thạch Hạo thành công và muốn giết chết ngay ngày hôm nay.
Rầm!
Hắn lấy ra một tòa tháp nát trấn áp về phía Thạch Hạo, nó trắng như tuyết, chất liệu tương tự như tiểu Tháp ngày xưa, trên thực tế đây là một phần của tiểu Tháp không hoàn chỉnh kia.
Ầm!
Trời long đất lở!
Thạch Hạo đang trùng kích, đang chống trả, đang liều mạng, thế nhưng người cũng có lúc suy yếu, hắn đang trong quá trình vượt của ải nên không cách nào nghịch thiên được.
Dù sao, hắn còn chưa phải là Tiên vương, hắn đang bị ba đại Tiên vương là Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ hợp lực giết chết và cùng với sự tham dự của chủ nhân Vẫn Tiên lĩnh nữa, vậy làm sao chống lại đây?
Có thể thấy được, một mình Thạch Hạo xuất kích với máu me khắp người, trên xông chín tầng trời dưới lao vực sâu vũ trụ, chém giết kịch liệt, đầy trời đều là máu huyết của hắn.
Đáng tiếc, hắn không thể tránh thoát được.
Bàn tay lớn của ba vị Tiên vương như hình với bóng đánh giết nguyên thần gần như xuất khiếu của hắn, không thể ngăn được.
Còn có một tòa tháp nát đang trấn áp xuống đập cho Thạch Hạo lăn lộn tới mấy vòng, không ngừng ho ra máu tươi.
Thạch Hạo tựa như một con ác điểu gãy cánh rít dài, một người nỗi lực xung kích trong thiên địa, thế nhưng rồi cũng sẽ hết sức lực, bị ba đại Tiên vương đập trúng, bị tháp nát nện trúng.
Cuối cùng, nguyên thần của hắn bị chấn ra ngaoì, thân thể của hắn rất mạnh không kém cảnh giới Tiên vương là mấy nên không có bị hủy diệt, còn nguyên thần thì lại khác.
Phụt!
Ba đại Tiên vương cùng nhau xuất thủ còn có tháp nát hạ xuống tiêu diệt nguyên thần đã ly thể của Thạch Hạo!
Phụt!
Ngày hôm đó, thiên địa toàn là máu, trong vũ trụ nổi lên cơn mưa máu, đó là trời khóc, là đại đạo đang gào thét, là cảnh tượng khác thường sau khi một đời thiên kiêu bỏ mạng.
Chung quy lại, Thạch Hạo không thể vượt qua được tai nạn này.
Thiên địa buồn bã, mươi máu tầm tã.