Cổ thuyền màu đen vô cùng to lớn, bồng bềnh theo gợn sóng của đại dương, có lúc bị sóng lớn đưa lên tận trời xanh thế nhưng không hề bị hủy.
Nên biết, đây chính là giới hải, ngay cả Chân Tiên cũng không thể nào vượt qua một cách thuận lợi được, Thạch Hạo đã tận mắt thấy được, có sinh linh Bất hủ đã chết trong biển, không thể vượt qua.
Mỗi một đóa bọt nước tựa như ẩn chứa một cổ giới tàn tạ!
Thuyền cổ màu đen kia có thể lướt ngang trnê biển mà không hề tổn hại gì, chắc chắn bất phàm.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, Thạch Hạo nhìn nó rất quen mắt!
Cự thuyền dữ tọn khiến người khác cảm thấy bị đè ép, màu đen rợn người, lập tức hắn bừng tỉnh, thứ này quá giống với cổ thuyền màu đen nhuốm máu mà hắn đã nhìn thấy trong hư không trước kia.
"Rất giống nhau, chẳng lẽ đồng nguyên ư?"
Thạch Hạo nghi hoặc.
Vượt qua hư không, điều đáng sợ nhất chính là nhìn thấy cổ thuyền màu đen nhuốm máu, cung điện hỗn loạn... cũng không phải chỉ có một chiếc thuyền cổ? Thạch Hạo ngây người, trong lòng đại loạn.
Chiếc thuyền kia vô cùng đặc thù, chắc hẳn chỉ có một chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm máu đặc thù phiêu dạt không có điểm đến trong hư không.
Thế nhưng, lúc này lại có một chiếc với hình dáng tương tự đang vượt qua giới hải.
"Cũng chẳng phải chỉ có một chiếc!"
Thạch Hạo kinh hãi, bởi vì khi hắn mở thiên nhãn Chí Tôn thì lại bắt gặp thêm một chiếc tàn tạ khác, nó đang bồng bềnh dập dềnh trong vùng biển càng xa xôi hơn nữa.
Chiếc thuyền kia rất lớn tựa như thiên thể, đáng tiếc nó đã bị hủy diệt, thi thoảng có thể thấy được, bên trên chiếc thuyền đó có chở thi hài, là di thể của chí cường giả.
Tại sao lại như thế? Thạch Hạo nhíu mày.
Rất nhanh, hắn nghĩ tới một chuyện.
"Có sinh linh sống sót từ trong biển trở về!"
Thạch Hạo ý thức được, ngoại trừ chủ Cấm khu ra thì còn có sinh linh khác sống sót trở về, chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm máu trong hư không kia quá nửa chính là 'xe kéo' của nó.
Niên đại nào, sinh linh ra sao? Không biết được!
Trong sóng biển chập trùng và qua nhiều năm như vậy thì Thạch Hạo đã tận mắt thấy được một ít sinh linh diệt vong trong biển.
Cẩn thận nhẩm đếm thì sinh linh sống sót không nhiều, khó có thể vượt biển, tuyệt đại đa số đều là thi hài, chủng tộc khác biệt, có hình người và cũng có những sinh vật mà chưa từng nghe thấy qua.
Ví như sinh vật hắn vừa thấy kia, đầu lâu là sư tử vàng đầy uy nghiêm, tựa như đế vương quân lâm thiên hạ, thế mà thân thể lại là của rồng cùng với chân dài như nhện.
"Hả?"
Nửa năm sau Thạch Hạo lại có phát hiện mới, hắn nhìn thấy được một ngôi mộ lớn đang bồng bềnh như ẩn như hiệntrong biển.
Sao lại thế? Thạch Hạo hoàn toàn sợ hãi, ngôi mộ cổ kia rất quen mắt, nó bồng bềnh từ từ trôi dạt tới nơi đây.
Điều khiển mộ lớn vượt giới hải, là muốn lên bờ bên này!?
Rõ ràng, tốc độ của ngôi mộ lớn kia nhanh hơn những sinh linh khác, có thể tiếp cận bờ bên này sớm hơn cũng không biết chừng.
"Rất giống với mộ tiên bên trên Ác Ma đảo của Ba ngàn châu?"
Thạch Hạo ngây người.
Hắn quan sát thật kỹ và vững tin mình không có nhìn lầm, ngoại trừ không có tổ phụ cùng A Man ra thì hoàn toàn giống nhau như đúc.
Nên biết, hắn đi qua đó không chỉ có một lần nên có ấn tượng cực kỳ sâu với mộ tiên, dấu ấn in hằn sâu trong não hải, hiện giờ lại có thể thấy ở trong giới hải.
"Lẽ nào là mộ tiên, hình thái của nó lại đại biểu cho một sinh linh, hoặc là tượng trưng của một bộ tộc nào đó?"
Thạch Hạo nhíu mày, hắn nghĩ tới khả năng này.
Tiếp đó hắn quay về phía đại dương mênh mông và nhìn thấy một sinh vật khổng lồ hình người đang đứng sừng sững bất động bên trên một hòn đảo, thứ này đại biểu cho gì.
Hắn quay đều nhìn về một phía khác, có sinh linh vô thượng đang cầm lấy một chiếc đèn lồng lui tới trong biển, là tượng trưng cho vị cường giả nào đây?
Quan sát hơn mười năm, Thạch Hạo cũng đang tiếp nhận sự rèn luyện của sức mạnh giới hải.
Bởi vì, bên trong vùng hiển này có những gợn sóng lan tỏa, nó vô hình người bình thường không cách nào trông thấy được, thế nhưng người có cảnh giới như Thạch Hạo thì có thể cảm nhận được, tựa như thần quang quét tới vậy.
Tuy rằng hắn đang ngồi xếp bằng và không hề có chút động tác nào, chỉ là dõi mắt nhìn vào đại dương nhưng thực ra là đang chống lại những thứ này, thừa nhận lấy áp lực to lớn.
Ngồi xếp bằng trong thời gian dài nơi này mà vẫn có thể sống sót thì đã xem như là một loại mài giũa rồi!
Thạch Hạo nhìn thấy giới hải khiến tâm thần hắn bị xung kích, chẳng lẽ có một vài người tính sổ muốn vượt biển tới đây?
Đúng rồi, hắn chợt tỉnh ngộ, đây là giới hải, liền cái tên cũng đã ẩn chứa chân nghĩa rồi, lẽ ra nên như vậy mới đúng!
Từng kỷ nguyên qua đi, không cùng thuộc về một thời đại, sinh linh vô thượng quan sát sông dài năm tháng đều sẽ hiện thân, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến!
Chỉ là, ai có thể qua đây được hay không mà thôi?
Mà năm xưa vì sao bọn họ lại tiến vào trong biển này, đổ xô nhau tới đây, biết rõ sẽ cửu tử nhất sinh mà vẫn muốn như thế, sau đó sẽ đạt được thứ gì?
Từ xưa tới nay, có cường giả Tiên đạo muốn đi vào và hiện giờ lại có sinh linh muốn vượt biển lại đây!
Thạch Hạo cứ thế im lặng ngồi xếp bằng quan sát biển rộng, nhìn chăm chú sóng biển và đảo mắt đã được ba mươi năm, trong lúc này hắn đã tận mắt thấy được, một số ít sinh linh vượt biển đã bị diệt trong biển này.
Hắn nhìn thấy sự ra đi của cường giả Bất hủ, khi tiến vào trong biển rộng này thì chẳng hề khác gì phàm nhân cả, không cách nào phi hành được.
Thạch Hạo chú ý tới, mộ tiên cũng không có bị đánh chìm mà vẫn từ từ bồng bềnh lại đây.
Hắn vô cùng ngờ vực, giới hải này mênh mông cỡ nào chứ, đã nhiều năm trôi qua rồi mà một ít sinh linh còn sống kia vẫn cách bờ quá xa xôi.
"Có một số cách nhau như cổ giới này với cổ giới khác, và cũng có một số cách nhau cả một hai kỷ nguyên..."
Thạch Hạo khẽ nói.
Biển rộng vô lượng, sóng nổi chập trùng thế nhưng đều bị bờ đê ngăn cách, vùng biển này không cách nào vượt qua được.
Ba mươi năm qua đi, Thạch Hạo đã tiến thêm một bước nữa, đang hapá thu 'hơi nước' trong biển, dùng nó vây lấy bản thân để tiến hành gột rửa, dùng phương pháp này để tu đạo.
Quả nhiên hữu hiệu thế nhưng lại rất tàn khốc.
Thạch Hạo đã biết, vì sao những Bất hủ, Chân tiên trong quá trình vượt biển thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bỏ mạng.
Thứ hắn trải qua cũng chỉ là 'hơi nước' mà đã mấy lần bỏ mạng, nó làm tan rã hình thể, luyện hóa đi nguyên thần, muốn nung hình với thần vào trong đạo tắc thiên địa này.
Giới hải quả nhiên không tầm thường!
Nó làm tan rã hình cùng thần của sinh linh, hóa bọn họ thành quy tắc, tinh khí, khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.
Thạch Hạo thở dài một cái, đã mấy lần bản thân hắn thiếu chút nữa đã hủy diệt thế nhưng đều gắng gượng vượt qua, hắn ý thức được giới hải này đáng sợ tới cỡ nào, quả thực đây chính là nơi tốt nhất để đánh bóng vô địch thân.
Tiền đề là, phải sống sót, đừng cho chôn mình ở đây.
Thạch Hạo đứng dậy, ba mươi năm trôi qua hắn muốn đi xem đám Mục Thanh, Thiên Giác nghĩ ra sao rồi.
Đã ba mươi năm, bản thân hắn cũng có thu hoạch không hề nhỏ, ít nhất thân thể đã vững chắc như tiên kim, nguyên thần càng ngày càng bóng loáng tựa như bất hủ, là do sự gột rửa tạo thành.
Đạo hạnh chưa biến, không thể phá thành tiên!
Việc này làm cho Thạch Hạo tiếc nuối thở dài, thế nhưng rất nhanh trở nên thoải mái, hắn mưới bao nhiêu tuổi, tu đạo bao nhiêu năm chứ? Nói tóm lại thời gian vẫn quá ít.
Giữa cửu Thiên thập Địa này chưa ba giờ có sinh linh trong vòng trăm năm trở thành Chí Tôn, vậy thì càng không thể xuất hiện Chân Tiên có tuổi tác thấp hơn được.
Vực sâu lôi điện, sấm vang chớp giật, rồng ngâm hổ gầm, vô cùng phi phàm.
Thạch Hạo ngẩn người khi đứng nơi đây, bên trong biển sấm kia có mấy con chân long đang bay lượn chém giết lẫn nhau đầy khốc liệt.
Hắn yên lặng nhìn, ba con lôi linh đang chiến đấu với Xích Long.
Việc này khiến hắn khá là giật mình, lôi linh đã tiến hóa vô cùng mãnh liệt, có hình dáng của long, trông rất là to lớn.
"Không đúng, chỉ là biến ảo ra mà thôi, cũng không phải là chân thân."
Thạch Hạo lẩm bẩm, nếu như lôi linh to lớn như vậy thì sẽ khủng khiếp tới mức nào chứ?
Thứ này chỉ to bằng cánh tay mà đã mạnh mẽ phi thường tồi!
Quả nhiên, vèo vèo vèo, nó lao vút tới gần Thạch Hạo, ba con lôi linh hóa ra bản thể dài hơn một thước, cả người lóng lánh hàn quang xuất hiện cạnh Thạch Hạo.
"Ba bọn mày đã đạt được chỗ tốt không hề nhỏ hơ."
Thạch Hạo cảm thán, chỉ ba mươi năm mà lôi linh đã lớn thêm một khoảng, quả nhiên đã đạt được tạo hóa.
"Nếu như liều mạng chém giết thì ta một tay cũng có thể bóp chết chúng nó!"
Xích Long nói.
"Cảnh giới của ngươi cao hơn chúng thì tất nhiên sẽ làm được rồi."
Thạch Hạo gõ đầu hắn một cái.
"Sau này còn có thể mạnh mẽ hơn nữa, hai năm trước ba con lôi linh này đã nuốt gọn cả một tòa lôi trì á."
Mục Thanh lên tiếng đầy ước ao, ở đây ai đã đạt được chỗ tốt nhiều nhất? Đương nhiên là lôi linh rồi!
Tòa lôi trì kia đã được lượm từ gần đó, cũng không biết được lưu lại từ thời đại nào và cũng chẳng phải là những tia chớp đang bồng bềnh nơi kia.
Bên dưới đáy của vực sâu lôi điện, thi thoảng sẽ phát hiện được lôi kiếp dịch ở những chỗ trũng.
Chúng nuốt lấy lôi điện và còn ăn cả lô itrì!
Sau khi nếm trải thứ ngon ngọt thì bọn chúng còn tiến công sang những lôi trì khác, có một số lôi trì vô cùng bất phàm, mang theo tiên khí cùng với mưa ánh sáng thành tiên tung tóe, tùy ý ra tay cung đã tạo nên những tai nạn to lớn rồi!
Lần đó, mọi người bắt giữ lấy một tòa lôi trì, thế nhưng tiên khí lan tỏa và thiếu chút nữa đã diệt sạch toàn quân.
Cách đó không xa, hồ điệp đập bộ cánh vàng, lôi điện mênh mông, cảnh tượng kinh người!
Sức chiến đấu hiện tại của con bướm này rất kinh gnười, mặc dù nhìn thì trông xinh đẹp và yếu đuối thế nhưng lúc đập cánh sẽ tựa thế bẻ cành khô, trải qua sự gột rửa của vực sâu lôi điện thì càng ngày càng khủng khiếp.
Một bên khác, Thiên Giác nghĩ ngồi xếp bằng ngay ngắn thôn thổ Lôi Kiếp dịch, tắm rửa trong biển sét, nó đang ngộ đạo mặc cho lôi điện bổ trúng thân thể.
Rất nhiều ánh điện và Lôi Kiếp dịch bị hắn hấp thu.
Tình huống gì thế này? Thạch Hạo kinh ngạc.
"Giống như ta vậy á, sinh ra vốn đã kém cỏi thế nhưng lúc này đã được bù đắp rồi!"
Xích Long nói.
Đời sau của Thập dung, như Thiên Giác nghĩ, Xích Long... Năm xưa thiếu chút nữa đã không thể nào ấp nở ra và chết trong túi trứng, bởi vì lúc ở bên trong thì đã bị làm hại rồi.
Có thể nói, bọn họ vẫn tính là may mắn, đã được bậc cha chú dùng pháp lực to lớn bổ sung tinh nguyên nên mới còn sống và thuận lợi xuất thế.
Hiện giờ, ở ngay nơi này bọn họ đã tìm được thời cơ để bổ tung bản nguyên vốn có.
Lôi hải này rất đặc thù, có khí tức hủy diệt và hung hăn thế nhưng bên trong lại ẩn chứa khí thái sơ có thể chữa trị toàn bộ thương thế bẩn sinh của bọn họ.
Một bên khác, Tào Vũ Sinh lúc ngây ngốc lúc điên cuồng, hắn ngồi bên trong vực sâu lôi điện và tay cầm một mảnh vỡ nát của lôi trì.
Đó là thứ ở dưới đáy của lôi trì và bị hắn nắm chặt trong tay nghiên cứu, ánh mắt khi thì điên cuồng lúc thì ngây dại, tâm tình chập trùng kịch liệt.
"Lôi trì này trời sinh ẩn chứa trận pháp đó, quả thật rất muốn nhìn thấu toàn bộ, quá nửa sẽ tìm được bí mật sinh tử, áo nghĩa trường sinh!"
Hắn kỳ dị hét lớn.
Thạch Hạo kinh ngạc, đó là mảnh vỡ còn sót lại khi lôi linh ăn lôi trì, hắn cũng lại gần xem xét thì quả nhiên có hoa văn đại đạo, là phù văn trận pháp trời sinh.
"Sinh khí tập hợp lại và nằm giữa sự hủy diệt trong lôi kiếp thì sẽ rèn luyện ra áo nghĩa sinh tử, tích tụ tinh hoa và hình thành nên Lôi Kiếp dịch."
Tào Vũ Sinh lầm bầm.
Thạch Hạo tiến vào vực sâu lôi điện, dùng hành động thực tế để trải nghiệm, cuối cùng hắn tiếp nhận sát phạt của tia chớp, tắm rửa trong vô tận ánh chớp và đoạt lấy một tòa lôi trì.
Đây cũng là tu hành, tuy rằng đau khổ thế nhưng chỗ tốt rất nhiều, hắn đang luyện thể!
Sau cùng, Thạch Hạo uống một ít Lôi Kiếp dịch rồi mới đưa lôi trì cho ba con lôi linh kia, tiếp đó hắn rời đi một mình tu hành.