Những lời nói này rất nhẹ nhàng phát ra từ miệng của một vị tàn tiên, đây là khinh bỉ một cách trần trụi, càng là đả kích đầy vô tình.
Tất cả mọi người ở nơi này đều ngây người, kết thúc như vậy ư?
Còn tưởng rằng sẽ có một cuộc đại chiến tuyệt thế, sẽ là sự va chạm giữa tàn tiên và Ngũ Hành sơn, chỉ trong chốc lát mà lại kết thúc rồi.
Hoang, hắn sẽ như thế nào?
Tất cả mọi người giật mình nhìn về giữa trời, ai cũng không hieuẻ cả.
Bởi vì, rất nhiều người chưa từng nghe qua Chiết Tiên chú nên không biết nó là thứ gì, sẽ tạo thành hậu quả tàn nhẫn và đáng sợ như thế nào.
"Chiết Tiên chú, từ cổ chí kim, người có cơ hội ăn phải chú này không nhiều lắm."
Các đó không xa, pháp chỉ đứng song song với cổ việt phát sáng, từng diểm phù văn sáng lên và truyền ra âm thanh củ vị tàn tiên khác, hắn đang lên tiếng.
"Từ lúc này trở đi, trên thế gian sẽ không còn Hoang nữa, hắn đã xong, đời này đã bị hủy sạch sẽ, đạo cơ phế bỏ, mấy tháng sau sẽ hoàn toàn trở thành phàm nhân!' Ông lão của Tiên điện cười ha hả nói. Tiếng cười của hắn rất cao tựa như tiếng sấm đinh tai nhức óc, hắn đang vui sướng, tàn tiên xuất thế thì ai có thể chống lại chứ?"Chiết Tiên chú, dù cho là Chân Tiên trúng phải cũng phải trở thành phàm nhân, khống chi là người!"
Rốt cuộc thì mọi người cũng hiểu ra kết quả sau này sẽ như thế nào, từng người đều chấn kinh, Hoang đã bị phế bỏ, sắp sửa trở thành một kẻ phàm nhân rồi. Chuyện này... khiến tất cả mọi người kinh sợ rồi yên lặng một hồi, đây tuyệt đối là sự trừng phạt vô cùng tàn khốc, nó còn đáng sợ hơn cả việc giết chết haong. Hiện giờ, người nào không biết hắn có thiên tư ngút trời, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã là tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất rồi, có thể quét ngang đương đại, ngay cả nhân vật lão làng cũng chẳng có mấy ai có thể chống đỡ được. Hắn đã đánh tan thần thoại, sửa lại hàng loạt kỷ lục, không có bất cứ tu sĩ cảnh giới Độn Nhất nào có thể trẻ hơn hắn. Một nhân vật ngút trời như vậy, không có giết hắn mà lại phế bỏ đi đạo hạnh của hắn, khiến hắn trầm luân bên trong đại thế này, thưởng thức đắng cay cùng dằn vặt, chuyện này tàn nhẫn biết dường nào!"Không, con trai của ta!"
Thạch Tử Lăng hét lớn, con mắt đỏ bừng vọt tới."Con ngoan của mẹ!"
Tần Di Ninh tóc tai bù xù vọt thẳng lên trời cao, trong mắt ngập tràn lệ nóng. Bọn họ ôm chầm lấy Thạch Hạo, nội tâm đầy nôn nóng và sợ hãi cùng với vô tận căm phẫn, vận mệnh của đứa con trưởng này thăng trầm biết bao, phải trải qua những việc đau đớn hết lần này tới lần khác, cuối cùng lại rơi vào trong thiên địa này ư?"Ta liều mạng với ngươi!"
Thạch Tử Lăng hét lớn, hai mắt đỏ bừng muốn giết về trước, muốn liều mạng với tàn tiên. Ầm! Thạch Hạo kéo hắn lại, cắn chặt môi dưới nói; "Đừng vậy mà!"
Hắn nói ba chữ đơn giản chứ không muốn nhiều lời, không muốn nhìn thấy người thân bị Tiên điện giết chết. Hắn có thể liều mạng với Tiên điện thế nhưng tuyệt không thể để ba mẹ rơi vào tình thế nguy cấp ấy, do đó không muốn uổng mạng."Người trẻ tuổi, ngươi cố gắng lo cho bản thân đi, thế giới lớn như vậy nên sẽ không thể ngăn cản được bước chân của ngươi, nhưng luôn có những quy tắc cần tuân thủ."
Pháp chỉ đang phát sáng kia truyền tới âm thanh, tiếp đó là nó cùng cổ việt vút lên trời cao, tiên vụ đi kèm xé rách đại vũ trụ và biến mất tăm. Lời nói bình thản gần như là hờ hững, thế nhưng khi vào trong tai Thạch gia thì lại vô cùng chói tai, đó là sự thể hiện cay nghiệt cũng như vô tình cùng sỉ nhục. Rõ ràng là tàn tiên tiến đánh và chủ động hạ sát thủ, thế nhưng về sau lại nói ra những lời không biết trời cao đất rộng như vầy với Thạch Hạo. Việc này làm sao không khiến Thạch gia tức giận chứ? Chỉ vì đó là tàn tiên, cao cao tại thượng, có thể trấn áp tất cả nên có thể tùy ý phán tội chết. Thế nhưng, có thể làm sao chứ? Tần Di Ninh muốn lao tới thế nhưng cũng bị Thạch Hạo nắm chặt cánh tay, tàn tiên của Tiên điện vẫn còn, làm như vậy chẳng khác nào con thiêu thân lao vào biển lửa cả!"Người trẻ tuổi, tự lo liệu lấy."
Vị tàn tiên ngồi trong chiến xa màu bạc kia cũng nói thế, hắn lặp lại lần nữa thì càng thêm chói tai hơn, khiến người khác cảm thấy là sự trào phúng to lớn. Ầm ầm! Lúc Bát Thất Thiên mã đứng thẳng người, giẫm nát trời cao thì những chòm sao vực ngoại cũng rung lên bần bật. Hắn phải rời đi rồi, chuẩn bị trở về lại Tiên điện. Nhưng, trước khi rời đi thì hắn tập trung vào thanh kiếm thai Đại La trong tay của Thạch Hạo cùng với Chiến kỳ thiết huyết đang trôi nổi bên cạnh hắn. Một vệt tiên quang lao tới hòng cướp đi hai thứ này. Ầm! Một lát sau, Ngũ Hành sơn chuyển động giáng lâm từ trên trười xuống và chặn ngay chính giữa, ngăn cách liên hệ giữa hắn cùng Thạch Hạo đồng thời phát ra âm thanh to lớn."Sớm đã có ước hẹn, ngươi chỉ tung một đòn, vậy còn chưa đủ à?!"
Lời nói vô cùng lạnh lẽo và âm trầm."Ha ha ha..."
Bát Thất Thiên mã kéo lấy chiến xa màu bạc rời đi, hóa thành lôi điện xé rách càn khôn và biến mất từ đó."Kỳ tài ngút trời? Hiện giờ đã trở thành rác rưởi mà thôi!"
Ông lão của Tiên điện cười ha hả, hắn cũng xoay người rời đi."Khinh người quá đáng, các người quá khinh người mà!' Tần Di Ninh khóc lớn, nàng đau đớn thay cho con trai mình, kết cục này nàng không cách nào tiếp thu được.
Ầm!
Khi biết tàn tiên rời đi thì nơi đây bắt đầu sôi trào.
Mọi người không tài nào tin vào mắt mình được, Hoang đã bị phế!
Xoẹt!
Ngũ Hành sơn phát sáng tiến vào nơi sâu trong Tần tộc, cứ thế biến mất.
"Haizzz!"
Tần Trường Sinh tiến tới và thở dài một hơi, nhìn Thạch Hạo với thần sắc phức tạp, hắn không ngờ rằng sẽ có kết cục như vầy.
"Ca ca!"
Tần Hạo hét lớn đỡ lấy Thạch Hạo.
"Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì thế này, thế gian này không còn Hoang nữa, hắn đã bị Chân Tiên chém bay đạo hạnh và trở thành một phàm nhân thật thụ, cũng không còn là thần nhân ngút trời nữa."
"Quá kinh người, dù gì cũng là Hoang đó, đã đánh tan hàng loạt kỷ lục, ạo nên thần thoại trong lịch sử tu luyện của kỷ nguyên này, kết quả lại rơi vào kết cục thê thảm như vầy!"
"Hắn mới trở về từ Biên hoang và đã đánh bại các Đế tộc dị vực, quét ngang tất cả địch thủ, chiến tích huy hoàng, áo gấm về làng, nhưng ai ngờ được lại thê thảm như vầy chứ."
Nơi đây như vỡ tổ, tiếng người huyên náo.
Mọi người nghị luận sôi nổi, ai nấy đều lớn tiếng bàn luận, chủ yếu việc này quá khủng khiếp.
Có mấy người thương tiếc cho Thạch Hạo, đây chính là nhân tài dưới chiến trường, bị người của giới này phế bỏ toàn bộ.
Hắn chém giết đẫm máu ở Biên hoang, lập xuống chiến công hiển hách, phàm là những người tham chiến, phàm là những chủng tộc từng đi qua Đế quan đều hiểu rõ về những thứ này.
Nhưng, hiện tại hắn lại trở thành anh hùng cùng đường, lưu lạc tới một bước này!
Không ít người tức giận cảm thán cho hắn, quá bất công, tuy rằng e ngại tàn tiên thế nhưng nội tâm cũng đang hò hét rằng, ông trời quá bất công.
"Tàn tiên, hắn cũng không hề dám tới Biên hoang tham chiến, có ý do gì mà phải kính hắn chứ, quá đáng ghét!' Có người nói nhỏ. Thế nhưng, người bạn bên cạnh kéo kéo cánh tay nhắc nhở chớ nói lung tung, dù sao thì Hoang cũng là minh chứng sống, đứng sai đội ngũ, rất có thể sẽ gây ra đại họa. Mấy người vô cùng đồng tình với Thạch Hạo, kết cục như vầy quá tàn nhẫn, không công bằng với hắn. Đương nhiên, cũng có người nở nụ cười tươi đầy cao hứng, vô cùng hưng phấn. Ví như đám người của Ma Quỳ viên, Thiên quốc, Minh thổ, khi nhìn thấy kết quả này thì mỗi người đều lộ ý cười nhàn nhạt, tựa như đã xóa được lo lắng trong lòng của bọn họ."Ha ha, Hoang, rốt cuộc thì ngươi cũng đã bị phế bỏ rồi, cũng có ngày hôm nay ư?!"
Rốt cuộc cũng có người cười lớn, nhẫn tâm như ở nơi không người hét lớn."Từ đây không còn Hoang nữa, chỉ có một tên nhân tộc người phàm mà thôi!"
Mấy người bình luận, tất cả đều là những tu sĩ các tộc mang theo lễ trọng muốn tiếp cận Hoang nên mới tới đây."Ba... chúng ta sẽ như thế nào đây?"
Thiếu nữ áo xanh chần chờ hỏi."Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại, cho rằng việc thông gia với Thạch tộc là sự thật à? Hiện giờ hắn đã bị phế bỏ, không cách nào uy hiếp được chúng ta nữa!"
Có giáo chủ nói thế.