Chương 1828 : Vương thập.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Vương thập tới, vóc người tầm trung, khuôn mặt thanh tú rất đẹp trai, trẻ tuổi giàu sức sống. Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhã nhặn thế nhưng không một ai dám ngây thơ nhận hắn là người hiền lành, bởi vì đây là một con hung long đang ngủ đông. Ai cũng biết hắn mạnh mẽ không gì sánh được, bên trong cơ thể lấp lánh này có sức mạnh đầy bùng nổ, có thể sánh vai với chân long cùng cấp. Nếu nhìn kỹ thì da dẻ của hắn trơn bóng, săn chắc và căng cứng, là do đã rèn thể tới hóa cảnh đỉnh cao tạo thành, hơn phân nửa người này đã là thân thể kim cương bất hoại rồi. "Quả nhiên, Vương gia rất bất phàm!" Có người thầm than. Từ sau khi nhìn thấy Vương thập thì ngay cả những cao thủ chân chính cũng sinh ra cảm giác sợ hãi, tựa như là bị một con hung long hình người nhìn chằm chằm. Người bình thường không cách nào cảm nhận được, chỉ có thể nhận thấy hắn rất nhã nhặn hòa ái, tựa như là một thiếu niên chưa trải sự đời, không có chút uy hiếp gì. Nhưng, người có đạo hạnh càng cao thâm thì sẽ càng kinh ngạc, thể nội của hắn đang ngủ đông sức mạnh khủng khiếp, một khi bộc phát thì sẽ rung chuyển đất trời, vô số ngôi sao rơi rớt. Thạch Hạo cũng ở đây, đã đăng lâm lên Tu Di sơn đổ nát này và đang âm thầm gật đầu, Vương thập này thật không đơn giản, là một nhân vật lợi hại. Mơ hồ có thể cảm nhận được, trong cơ thể hắn có phù quang đại đạo hàm chứa sức mạnh kinh người, trời sinh đã hòa hợp với đạo, được xem là con cưng của trời. Vương thập rất giống Vương Trường Sinh, đều mi thanh mục tú, trông rất là đẹp trai đồng thời thiên phú siêu tuyệt, kỷ nguyên này không có mấy ai có thể so với hắn. "Các vị đạo hữu khách khí quá, không cần phải đa lễ." Vương thập mỉm cười, thấy rất nhiều người tới chào đón thì hắn liên tục chắp tay chào đáp. Sau người hắn có Vương Hi đi sau, vẫn là dáng ngọc yêu kiều, dung mạo tuyệt thế, thế nhưng khi đi bên cạnh Vương thập thì hiển nhiên phong thái sẽ bị giảm xuống không ít, lu mờ hơn trước đây nhiều. Nàng có dung mạo hơn người, có thể gọi là chim sa cá lặn, dung mạo nguyệt then hoa nhường, thế nhưng hiện tại thế cuộc trong thiên hạ đã chuyển biến xấu, nhân tâm bất ổn, đều nghĩ tới tiền đồ của từng người, thiên tài sẽ mang ý nghĩa huy hoàng trong tương lai, dù cho là mỹ nhân tuyệt ssắc như thế này cũng không cách nào so với việc lôi kéo sự chú ý của Vương thập. Tiếng đàn du dương của Yêu Nguyệt công chúa dần dần ngừng lại thế nhưng bách điểu không tán, chim thần vẫn vờn quanh bên người như trước. Vương thập vỗ tay thở dài nói: "Giai điệu tựa như tiên khúc xa xăm, quẩn quanh bên tai, xúc động đạo tâm, tài đánh đàn của Yêu Nguyệt công chúa thật là hơn người." Những người khác cũng ngay tức khắc hùa theo, đều khen ngợi tài đàn ca của Yêu Nguyệt công chúa kinh thế. "Xin chào mấy vị đạo huynh." Tiếp đó, Vương thập nhìn về đám Thập Quan vương, Trích tiên cách đó không xa rồi ôm quyền chào hỏi, mang theo nụ cười tươi rói cùng với lễ nghi chu toàn. Là một người khéo léo, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Thạch Hạo, bản thân của Vương thập đã rất mạnh rồi nhưng sau khi tới nơi đây vẫn khiến người người cảm thấy như gió xuân ấm áp, không đơn giản. Đồng thời, Vương thập đã trở thành một tâm điểm, chỉ đơn giản như vậy liền gây nên sự chú ý của tất cả mọi người, rất nhiều người vây quanh hắn. "Đại Tu Đà đạo huynh, từng nghĩ sẽ tới khu vực nào của Tiên vực chưa?" Vương thập ngồi xuống rồi bắt chuyện với Đại Tu Đà cách đó không xa. Mọi người đều biết, theo một ý nghĩa nào đó thì lần tụ hợp này chính là lời chào tạm biệt cuối cùng, mọi người sẽ có chọn lựa riêng cho bản thân, có người sẽ tiến vào Tiên vực lại có người cũng chỉ đành lòng lưu lại. "Còn chưa xác định." Đại Tu Đà đáp ngắn gọn rồi thở dài. Hắn nhìn về khu cổ địa này, núi vỡ hùng vĩ nơi đây chính là cái nôi của dòng dõi Cổ tăng, nếu như không bị hủy thì chắc chắn sẽ là thánh địa lý tưởng của hắn. Vương thập cười ha hả, tiếp đó nhìn về phía Thập Quan vương, nói: "Với thiên tư của huynh thì tin chắc bất luận ở phương nào Tiên vực đều sẽ óng ánh một đời." Lời này rất khách sáo, đánh giá cực cao thế nhưng ai cũng biết chẳng hề phóng đại gì cả, với thiên tư cùng thực lực của Thập Quan vương thì đi tới đâu cũng nhất định sẽ chói lóa. Ba mươi năm trôi qua, và hiện giờ hắn đã tu luyện tới một bước nào rồi? Thập Quan vương bình tĩnh, đáp: "Thực ra ta muốn luận bàn một hồi với ngươi." Lời này vừa ra lập tức gợi nên chấn động tiếp là kinh sợ, Thập Quan vương muốn đánh một trận với Vương thập? Việc này khiến mọi người như vừa cắn kẹo, hưng phấn và kích động. Đó là nhân vật như thế nào mà lại có thể chân chính chiến một trận! Cuối cùng Thạch Hạo cũng xem như đã hiểu Vương thập không đơn giản tới cỡ nào, ngay cả Thập Quan vương mà cũng muốn quyết đấu với hắn, tất nhiên sẽ lộ ra vẻ siêu phàm nhập thánh của Vương thập. Nếu không, thiên tài bình thường làm sao lọt vào pháp nhãn của Thập Quan vương chứ? Vương thập rất khiêm tốn thến hưng không hề khiếp nhược, nói: "Đạo huynh để mắt ta quá, thế nhưng, ta cũng rất muốn trao đổi tâm đắc tu luyện với huynh." "Chọn ngày không bằng gặp ngày, khong bằng ngay hôm nay luộ đi, ngươi ta chiến một trận chứ?" Thập Quan vương lên tiếng, con mắt sáng rực tựa như hai vầng thái dương. Việc này gợi nên vẻ rối loạn, hai cường giả muốn quyết chiến ngay hôm nay ư, sao không khiến người chấn kinh chứ. "Hôm nay thì thôi vậy, chỉ nên uống rượ ngồi đàm đạo, nói về những tiền đồ của huynh ta, không nên động thủ thì hơn." Vương thập lắc đầu. Tiếp đó hắn lại bổ sung, trong vẻ nhã nhặn lộ rõ vẻ ngông cuồng, nói: "Trước lúc huynh ta rời đi, trước khi tiến vào Tiên vực thì sẽ triển khai một trận chiến ngay trên cửu Thiên này được chứ?" "Được!" Thập Quan vương nghe thế thì liền đồng ý. "Đối thủ khó cầu, ta rất chờ mong!" Vương thập cười ha hả. Xa xa, Thái Âm ngọc thỏ thầm than, kéo lấy chiếc lỗ tai dài của 'chó thỏ', tâm tràn thiếu kiên nhẫn, chút tiếc nuối, nói: "Thiếu đi một người, nếu không, với thiên tư của hắn thì làm gì tới phiên Vương thập càn rối chứ?" Người đứng gần đó nghe vậy thì đều lộ vẻ khác thường, có người không hiểu. Đã qua ba mươi năm, có một số người cùng một số chuyện đã sớm phai mờ trong ký ức của nhiều người rồi. Đương nhiên cũng có người hiểu rõ, đoán được nàng đang nhắc tới ai. Năm đó cuộc đại chiến Biên hoang, thế hệ tuổi trẻ ai là người xuất nhiều lực nhất? Chính xác, là người đã bị phế kia, đã từng tự tay đánh chết mấy tên sinh linh Đế tộc. Trận chiến đó, có thể nói hắn là thần dũng vô địch! Dù sao, ngay cả Thập Quan vương, Trùng đồng... cũng phai mờ ảm đạm, chiến công kém xa với hắn. "Trích tiên huynh có phong thái tuyệt thế, tựa như là nhân vật Tiên đạo chuyển sinh, ta vẫn rất ngóng mong sẽ có một ngày được luận bàn với huynh." Vương thập lên tiếng nhìn chằm chằm Trích tiên không rời. Trích tiên nở nụ cười nhẹ nhàng lộ ra hàm răng trắng bóng, nói; "Có thể, luôn sẵn sàng tiếp đón!" Trước kia thì mọi người luôn cảm thấy Vương thập rất nhã nhặn, là người hiền lành thế nhưng lúc này thì những người có đạo hạnh không đủ mạnh thì đã ý thức được, sự tự tin cùng với độ ngông cuồng của Vương thập luôn luôn bằng nhau. Bởi vì, là đang khiêu chiến, ước chiến liên tiếp hai trận, tương lai không xa sẽ diễn ra hai cuộc quyết chiến với hai đại cao thủ trẻ tuổi. Hắn đang cười, vẫn nhã nhặn như trước thế nhưng trong mắt mọi người thì tựa như là con hung thú đang ngủ động và dần dần lộ ra răng nanh sắc bén của mình. Vào lúc này thì có người chạy tới. "Kim Triển tới rồi." Rất nhiều người nhìn thấy Kim Triển, hắn anh tư bộc phát, tu vi càng ngày càng mạnh mẽ, tinh khí cả người như cầu vòng không cách nào che giấu được. "Năm đó, đây cũng là một vị mãnh nhân đó, từng tham dự qua cuộc đại chiến Biên hoang, tuy rằng trở về trong bộ dáng sắp chết thế nhưng nghe nói nhân họa đắc phúc, đạo hạnh tăng vọt." Có người đang bàn luận nhìn về phía Kim Triển rồi lại nhìn về phía Vương hi. "Hai vị này đã kết thành đạo lữ ư?" Có người lộ vẻ kỳ dị nghĩ tới chuyện năm xưa, Kim gia và Vương gia muốn thông gia với nhau thế nhưng sau đó lại trì hoãn lại. "Vào lúc đó, Vương gia tựa như có chút hối hận, bọn họ từng có cơ hội biến Hoang thành người của mình, nên biết, khi đó Hoang có chút quan hệ với Vương Hi..." Có người thì thầm nghị luận. "Ồ, năm đó Vương gia một mực áp chế Hoang nên đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lần còn muốn thu hắn làm đầy tớ, đâu đó sau này chắc chắn đã hối hận muốn chết luôn á!" Hoang, một cái tên cửu viễn, sau khi bị tàn tiên phế bỏ thì dần dần không ai nhắc lại nữa, nhưng hôm nay và ngay dưới tình cảnh này thì mọi người lại nghĩ tới. "Ngậm miệng, ta không muốn ai nhắc tới cái tên đó!' Đột nhiên Kim Triển quát lớn, lạnh lùng quét nhìn về mấy người đang thì thầm kia. Bầu không khí trở nên khó tả, những người kia ngậm miệng chẳng nói lời nào."Sao thế, nói tới tên của huynh đệ Hoang ta thì không được à, cái tên Kim Triển ngươi thì là cái thá gì chứ, bá đạo thế luôn à, vậy thì ta càng nhắc tới đó, làm sao hả?" Đúng lúc này một thiếu niên tóc vàng đăng lâm lên Tu Di sơn vỡ vụn. Hắn rất chắc chắn tựa như được đúc từ kim loại, trời sinh có một luồng lực cảm nào đó, mái tóc vàng đầy đầu tung bay, con ngươi bắn ra tia điện sắc bén. Có người nhận ra, hắn chính là Thiên Giác nghĩ, là một cao thủ rất kinh khủng, được mệnh danh người có sức lực đỉnh cao dưới Chí Tôn!"Ha ha, Kim gia tựa như đã xảy ra chút chuyện thì phải, thành ra Kim Triển đạo hữu đang rất nôn nóng à?" Ma nữ lên tiếng, nàng có nước da trắng mịn, con ngươi như nước mùa thu, nghiêng nước nghiêng thành, nói: "Nếu như có Hoang ở đây, Kim đạo hữu còn dám nói thế không?" "Có gì mà không dám? Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn không thể tới đây được Ta nghĩ hiện giờ hắn đã gần đất xa trời dưới hạ giới rồi, mất đi đọa hạnh thì chẳng khác người phàm là mấy, bụi về bụi, đất về đất, nhất định sẽ biến mất thôi." Kim Triển nói."Nghe chư vị nhắc tới người ngày xưa, thật sự quá đáng tiếc, ta không có duyên nhìn thấy rồi." Vương thập lên tiếng. Lúc này, đám người Thác Cổ Ngự Long, Thái Âm ngọc thỏ, hai người còn may mắn sống sót trong Vệ gia Tứ hoàng, chủ nhân của Ngũ Linh chiến xa Tề Hoành... ngẫn ngơ xuất thần, ai cũng đều nhớ tới vị cố nhân kia. Đã từng quét ngang thế hệ trẻ tuổi, liên tiếp hạ gục cường giả Đế tộc ở Biên hoang, nhưng lại quá đáng tiếc, Hoang, từ biệt năm xưa và cũng không có cơ hội gặp lại lần nữa. Đám người Đại Tu Đà, tiểu Thiên vương, Thích Cố đạo nhân cũng cảm khái không thôi, cảm thấy Hoang bị phế, lu mờ tất cả thật sự quá đáng tiếc. Dù cho là Vương Hi của Vương gia cũng biến đổi sắc mặt, năm xưa đã xảy ra quá nhiều chuyện mà."Nguyệt Thiền tiên tử, hoặc cũng chính là Thanh Y tiên tử, nghe nói năm xưa ngươi có giao tình không nhỏ với Hoang, theo ngươi nếu như hắn còn sống, không hề xảy ra bất trắc gì, vậy thì sẽ mạnh ra sao?" Vương thập cười hỏi. Mọi người đều biến sắc mặt, ví như đám người Thiên Giác nghĩ, Trường Cung diễn, bởi vì bọn họ đều biết năm xưa giữa Thanh Y và Thạch Hạo đã xảy ra chuyện gì, là Vương thập đang khiêu khích ư? Mà lại, sau khi Nguyệt Thiền cùng Thanh Y dung hợp thì rất khó nói rõ được, hiện giờ nàng có còn thiên hướng về Hoang hay không, dù sao năm xưa Nguyệt Thiền luôn đối đầu với Hoang, Vương thập lại hỏi câu này là tiện thể thăm dò luôn ư? Đám người đều nhìn về phía tiên tử của Bổ Thiên giáo. Cô gái với áo trắng như tuýet, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Vương thập, nói: "Hắn nếu còn sống, mạnh hơn ngươi nhiều!" Chỉ đơn giản như thế khiến sắc mặt của Vương thập cứng đờ, hắn không nghĩ tới vị tiên tử của Bổ Thiên giáo này lại nói thẳng một câu như thế."Phải vậy không, thật hi vọng hắn còn sống, và một ngày nào đó sẽ xuất hiện trước mặt ta." Vương thập bình tĩnh nói.