Cánh cửa Tiên vực tỏa ra ánh sáng lung linh, đó là một cánh cửa kim loại nằm trong hư không, chia cắt hai giới.
Chỉ có thể nói, thế giới kia quá mạnh mẽ, có người đại pháp lực vô thượng liên tủ đúc nên cánh cửa này, có thể cắt đứt cây cầu thiên địa, nếu như không mở ra thì bất luận người nào cũng không thể tiến vào được.
Từng đội nhân mã tiến vào trong, nói tóm lại, những người này vừa tiến vào trong thì cảm giác đã trút đi được gánh nặng, bọn họ không phải là người bị bỏ rơi, có thể trở về.
Gần đây có rất nhiều người chết, chém giết với sinh linh hắc ám và nhiễm phải vật chất hắc ám rất nồng đậm, đời này kiếp này đều không thể trở về được thành ra đã xảy ra bạo loạn và bị trấn áp đầy vô tình.
Trong đó, có một nhóm người đã nương nhờ vào Cấm khu sinh linh trên cửu Thiên.
Lần xuất chinh này cứ thế kết thúc như vậy, nói tóm lại, tay trắng trở về, thời đại mạt pháp sắp sửa kéo tới nên bọn họ phải trở về.
Chó con đã tới, nó hóa thành một con mèo nhỏ màu vàng nằm trong lòng một thiếu nữ, cặp mắt híp lại nhìn về phía thiên địa nơi xa xa.
Trong mắt nó có thất vọng, có tiếc nuối, nó từngn ói, dù cho có chết thì cũng phải mai táng trên mảnh đất này, hiện giờ nó chuẩn bị rời đi.
Long Huyết thần miêu chân chính đã bị nó trấn áp và thế chỗ, nó muốn theo con gái của một đại nhân vật nào đó tiến vào trong Tiên vực để tìm dấu chân của Vô Cung.
Thạch Hạo cũng tới thế nhưng chó con sớm đã tiến vào trong từ lâu, đã thành công tiến vào trong Tiên vực!
Thạch Hạo đứng nơi xa lẳng lặng ngóng nhìn, cánh cửa kim loại kia rất vững chắc, hắn có thể cảm nhận được, nó ngưng tụ dấu vết không chỉ của mỗi một vị Tiên vương, không một sinh linh nào của giới này có thể đánh xuyên được!
Hắn từng cùng Tam Tạng và Thần Minh đi qua Tiên vực, khi đó đã thông qua một cánh cửa đá để tiến vào chứ cũng khong phải là cánh cửa đá này.
Nhìn đám người lần lượt rời đi hắn chỉ biết thở dài, nên đi con đường nào đây, hắn sẽ đi vào Tiên vực ư? Nơi đó có phải đang có người đang chờ hắn tự đâm đầu vào đầm lầy?
Thạch Hạo xoay người, dứt khoát và kiên quyết hướng về nơi xa.
Hắn muốn làm một chút gì đó để tiễn đưa những vị cố nhân này, có vài người vẫn còn ở đây, vẫn còn chưa đi, vẫn chưa đặt chân tới Tiên vực, một đại thế giới thần thánh mà mọi tu sĩ đều ngóng trông mê say.
Cửu Thiên thập Địa, trong ba mươi năm qua đã có một nửa ranh giới bị vật chất hắc ám tập kích và trở thành một vùng đất mà sinh linh bình thường không cách nào đặt chân vào được.
Nhưng hiện giờ khói đen đã tản đi, sinh vật thần bí chân chính sau lưng nó đang rút lui.
Trước khi tu sĩ Tiên vực cùng sinh linh hắc ám rời đi thì chính là cảnh tượng hỗn loạn, không thể yên bình được.
Đặc biệt sau này, thi thoảng sẽ có sinh vật kỳ dị xuất hiện và triển khai cuộc chém giết, có cường giả tới từ hắc ám đang tìm kiếm lấy những thứ cần thiết trước khi rời đi.
Ngoài ra cũng có người của Tiên vực bị ruồng bỏ cùng với một ít nhân vật Tiên vực bụng dạ khó lường cũng đang âm thầm hành động tàn sát một vài đạo thống, mục đích chính là tìm lấy các thiên tài địa bảo.
Thế lực khắp nơi muốn rời đi nên không hề an phận gì cả, ai cũng muốn trước khi rời đi phải vơ vét một phát.
"Phụt!"
Một chiếc đầu lâu văng lên, người kia mang theo vẻ không cam lòng cùng nổi khiếp sợ.
Bởi vì, hắn là một tên chuẩn Chí Tôn, sắp sửa thành đạo thế nhưng lại bị một người trẻ tuổi chém chết.
Vẻ mặt của Thạch Hạo chẳng hề cảm xúc gì cả, lúc làm chuyện này thì tâm lạnh như thiết, trên đường đi hắn không chỉ chém giết có một nhóm nhân mã này, những người này đều là cường giả hắc ám và cũng có tu sĩ của Tiên vực.
"Đám châu châu các ngươi, trước khi rời đi còn muốn cướp sạch sẽ luôn à? Thiên địa này đã bị cách ngươi đánh tới mức thiếu khuyết, dẫn tới thời đại mạt pháp mới tới sớm như vậy!"
Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Chính vì hoàn cảnh như thế này nên cửu Thiên thập Địa vô cùng náo loạn mà trước nay chưa hề diễn ra, lòng người bàng hoàng, rất nhiều đạo thống đứng ngồi không yên.
Trên thực tế, tới giờ phút này thì những cao tầng của Tiên vực đề xuất đóng lại một giới này, những thống lĩnh mạnh mẽ kia đều mắt nhắm mắt mở mặc cho những chuyện kia phát sinh, chỉ hy vọng có thể trở về thuận lợi mà thôi.
Bên trên có yêu cầu, mỗi ngày chỉ có một lượng nhân mã cố định mới có thể tiến vào, bởi vì, phòng người sinh linh hắc ám sẽ phản công lần cuối cùng.
"Ta Vương gia rốt cuộc cũng sắp rời khỏi rồi, nhưng mà đại ca, ngũ đệ, bát đệ đều rơi vào trong tay Hoang cả, hiện giờ hắn đang ở đâu, tìm không thấy được!"
"Dù thế nào cũng phải tìm cho ra, giết cho bằng được!"
Mấy con rồng của Vương gia đang bàn luận thương thảo.
Trải qua cuộc giao thiệp của Vương Trường Sinh cùng với việc tới lui với một ít cường giả của Tiên vực thì bọn họ cũng đã đổi lấy được cơ hội, có thể cả giáo tiến vào Tiên vực.
Bình Loạn quyết, dù là đạo thống cao cấp nhất của Tiên vực cũng thèm khát hết sức kinh người.
"Hắn sống không được đâu!"
"Hi vọng phụ thân có thể bắt được hắn, tự tay giết chết hắn chứ không phải mượn tay người khác."
Sắc mặt của mấy con rồng Vương gia lạnh lùng mang theo sát ý, việc khiến bọn họ tiếc nuối chính là, hiện tại Vương Trường Sinh rất là bân jrộn, đang giao thiệp với vài người của Tiên vực.
"Huynh đệ chúng ta đi cùng nhau, có trân pháp thể nội gia trì thì hẳn có thể giết chết được hắn, hơn nữa hiện tại thần công của lão Cửu đã đại thành, đã là cao thủ tuyệt thế, tỷ lệ thành công cũng khá lớn!"
Thời khắc Vương gia đang thương nghị thì những tộc khác cũng tương tự như thế.
Có người hưng phấn, có người kích động và cũng có một số người buồn bã.
Gia tộc trường sinh gần như đều có phương pháp cả, đều đã tìm được tư cách để tiến vào Tiên vực.
"Hoang, đáng tiếc thật, ta không thể giết được ngươi, hận này không cách nào tiêu tán được, đây quả là sự tiếc nuối cả nhân sinh mà!"
Bên trong Kim gia, Kim thái quân rít gào, gương mặt của bà méo mó mang theo đại hận.
Lần trước Thạch Hạo truy sát bà, giết thẳng vào Kim gia, thiếu chút nữa đã khiến bà gặp bất trắc, đây là một nỗi nhục cực độ, đường đường là Kim gia trường sinh, được mệnh danh là một tỏng những gia tộc mạnh mẽ nhất của kỷ nguyên này mà lại bị một tên tiểu bối quấy phá tới mức gà chó không yên.
Thạch Hạo một mình yên lặng đi tới, bất giác đã tới bên ngoài Bổ Thiên đạo, đó là một khu tịnh thổ thần thánh được đặt ngang hàng với gia tộc trường sinh, xem như là một đạo thống trường tồn bất diệt.
"Tại hạ Hồng Chân, ngưỡng mộ Nguyệt Thiền tiên tử của Bổ Thiện đạo nên đặc biệt tới bái phỏng, xin được gặp mặt."
Thạch Hạo nhìn thấy được cảnh này, đó là một thanh niên trẻ tuổi thân mặc áo trắng dẫn theo vài người đứng ngoài sơn môn của Bổ Thiên đạo, hắn muốn gặp thánh nữ của giáo này.
"Tới để gặp Thanh Y ư?"
Thạch Hạo khẽ nói chứ không có tới gần, trên thực tế lúc vừa mới xuất hiện ở phụ cận, hắn là một người cực kỳ mạnh mẽ, thần giác vượt xa những Chí Tôn bình thường nên đã cảm ứng được có người đang đợi ở bên ngoài.
Có người đang ôm cây đợi thỏ, là muốn chờ hắn tới cửa để phục kích ư?
Dù cho là Chí Tôn thì cũng rất khó có cảm ứng vi diệu như kia, bởi vì, ẩn náu quá tốt.
Tên Hồng Chân này là kẻ nào, có quan hệ với cường giả đang ẩn núp kia hay không?
Thạch Hạo thầm than, thân là tu sĩ, vô luận là ở đâu thì cũng sẽ hòa vào trong chốn giang hồ, tuy có mừng vui nhưng cũng sẽ xuyên hành bên trong sinh tử hiểm ác.
Mạt pháp tới, thế lực lớn khắp nơi đều phải rời đi thì những người này còn nhớ nhung hắn làm gì nữa chứ?
"Hồng Chân ngưỡng mộ Nguyệt Thiền tiên tử của Bổ Thiên đạo, cố ý tới đây để gặp mặt."
Người áo trắng kia lần nữa lên tiếng.
Mọi người bên cạnh hắn đều rất mạnh, lúc này tản ra từng làn khí tức đại đạo.
Nơi sơn môn có người đi tới, cũng là áo trắng, thanh lệ như tiên.
"Bộ tộc ta nguyện ý dẫn toàn bộ nhân mã Bổ Thiên đạo tiến vào Tiên vực."
Người thanh niên áo trắng Hồng Chân lên tiếng.
"Vì sao lại bố trí nhân mã bên ngoài Bổ Thiên đạo ta?"
Thanh Y lên tiếng, nàng cùng với mấy nhân vật trọng yếu đều đi ra.
"Nghe nói có một tên tu sĩ Nhân tộc tên là Hoang rất hung cuồng, ta lo lắng hắn làm loạn nên muốn bắt giết hắn ở đây."
Hồng Chân mỉm cười đáp.
Xa xa, hai mắt của Thạch Hạo trở nên thâm thúy, thì ra nơi đây là do chính gia tộc của tên Hồng Chân này bố trí, vài người trước khi rời đi cũng không muốn an phận à?
Hắn ý thức được, quá nửa là Hồng gia Tiên vực từng bị chó con thu phục, lão tổ của tộc này là nhân sủng của nó.
Hơn hai tháng trước lúc hắn bắt Vương đại thì từng có người của Hồng gia đứng ra, và bị chó con dọa nạt nơm nớp lo sợ, quỳ rạp xuống đất.
Hiện giờ, tộc này đã tỉnh ngộ và không hề sợ gì nữa, vả lại còn tới đây để phục kích hắn nữa chớ.
Thạch Hạo yên lặng như một cây sen, hai chân đứng trong hư không nhìn về trước.
"Ngươi đi đi."
Thanh Y lên tiếng.
"Công tử xin mời về cho, giáo ta đã có con đường khác, ít ngày nữa cả giáo sẽ di chuyển rồi."
Một ông lão cũng lên tiếng.
"Ồ, có phải thế hay không, còn có đạo thống khác của Tiên vực đã đạt được thỏa thuận cùng các ngươi à, thế nhưng ta tới đây cũng không chỉ hoàn toàn là vì Nguyệt Thiền tiên tử, mục đích chính là bắt Hoang."
Chàng trai mặc áo trắng Hồng Chân thản nhiên nói, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt chợt lạnh xuống.
"Ba tên Chí Tôn, cam lòng xuất ra vốn liếng như vầy luôn à, thế nhưng không có Tiên mà cũng muốn phục kích ta à?"
Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn yên lặng rút ra kiếm thai rồi đột nhiên từ tĩnh chuyển động, phút chốc tựa như sao chổi va chạm mặt đất, nhanh tới mức mọi người không cách nào phản ứng kịp.
Một chiêu kiếm ngang trời!
Hàn quang soi sáng cả cửu Thiên.
Phụt!
Kiếm khí phá nát càn khôn, Hồng Chân chưa kịp phản ứng thì mi tâm đã dính chiêu, vết máu loang lổ, hai mắt trợn tròn ngã ngửa ra sau, phơi thây nơi đó.
Có Chí Tôn đang ẩn núp phục kích Hoang, thế nhưng, lúc này không cách nào làm ra bất kỳ phản ứng gì.
Không một ai ngờ tới, ngay tích tắc này Hoang đã tới!