Chương 1868 : Năm đại Chí Tôn.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Bỗng nhiên sắc mặt Thạch Hạo khẽ biến, nói: "Ồ, có chút kỳ quái, toàn bộ lùi lại đi, nơi đây có bố trí một trường chém giết với ta, để ta một mình xông vào thử!" "Sao thế?" Thiên Giác nghĩ hỏi, hắn muốn cùng lên giúp đỡ. "Không sao, hôm nay ta sẽ phá tan nơi này, yêu ma quỷ quái cũng không thể làm gì!" Thạch Hạo nói. Ầm! Một lát sau, hắn đấm ra một quyền khiến một nửa phủ đệ của Kim gia nổ tung, dù cho vô số đại trận thì cũng không bảo vệ nổi, không hề có chút tác dụng nào và toàn bộ đều giải thể. Đất đá tung nát mây, hàng loạt ký hiệu trên mặt đất sáng rực và hưng hực bốc cháy. Thạch Hạo kiểm soát rất đúng mực, toàn bộ khí tức đều tập trung hết lên vào 'nơi cần thiết' chứ không hề ảnh hưởng tới những người phía sau. Nếu không, khí tức Chí Tôn tùy ý lan tỏa thì bao gồm đội quân tám trăm con em của Thạch thôn cũng chịu không nổi, dù cho những người đứng xem chiến cũng sẽ gặp phải tai ương, ít nhất phải tê liệt trên mặt đất. "Đại huynh, xong rồi thì cứ nhường phần chúng đệ nhé!" "Lúc này chúng đệ đều cần rèn luyện cả, dùng huyết chiến để kiểm nghiệm thành quả tu hành trong nhiều năm qua, phải giữ Kim gia lại cho chúng đệ đó!" Đám người Thạch Chung, Chu Lâm gọi lớn sợ Thạch Hạo nhất thời hưng phấn mà thanh tẩy toàn bộ nơi đây. Còn nửa tòa phủ đệ còn lại có tàn trận Tiên đạo phát sáng và rung động ầm ầm, phù văn dày đặc chặn lại uy thế của cú đấm vừa rồi. Thế nhưng, phủ đệ nơi sâu trong Kim gia hiển nhiên cũng không thể kiên trì lâu dài, bởi vì, chúng đang rạn nứt và vang lên nhưng tiếng răng rắc gần như giải thể. Làm sao có khả năng chứ? Rất nhiều người sởn cả tóc gáy, phủ đệ nơi sâu trong Kim gia là tàn trận Tiên đạo thế mà lại không thể ngăn cản được một quyền của Hoang. Một bóng hình tuổi già sức yếu xuất hiện, là Kim thái quân! Da dẻ nhăn nheo, nhiều năm đã trôi qua và bà vẫn còn sống trong thời đại mạt pháp này thế nhưng đã thật sự già nua rồi! Rất rõ ràng, gốc gác của thế gia trường sinh quá kinh người, có vật chất bất tử, có các loại thần dược nên mới có thể kéo dài sinh mệnh cho bà chứ không chết già. Nhưng, năm tháng vẫn lưu lại những vết tích khó có thể tiêu diệt được trên người bà, khiến dáng vẻ của bà càng già nua hơn, không còn khỏe khoắn như ngày xưa nữa. Kim thái quân chống lấy một cây quải trượng đầu rồng với ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, bà hận Thạch Hạo thấu xương thấu tủy, chính người trẻ tuổi này đã ra tay ngăn chặn nên mới khiến Kim gia tao ngộ tai bay vạ gió, không cách nào tiến vào Tiên vực được. Ở lại thế gian này thì chắc chắn sẽ phải thụt lùi, sẽ thối rửa, ít nhất bà không thể kiên trì lâu hơn được nữa, là Chí Tôn sinh ra ở kỷ nguyên này thế nhưng lại phải kết thúc trong sự thê lương như thế, bà không cam lòng! Làm sao có thể né tránh việc chết già chứ? Bà muốn vào Tiên vực! Nhưng, tên sát tinh hôm nay lại tới, e rằng dù cho muốn chết già cũng hơi khó rồi. "Cuối cùng thì ngươi đã tới!" Kim thái quân nghiến răng nghiến lợi nói, ước ao có thể dùng ánh mắt giết chết Thạch Hạo, đáng tiếc bà lại làm không được. "Không giết bà ta thật sự không yên tâm, những anh linh chết trận ở Biên hoang sẽ rất bất an, không cách nào trầm miên được!" Thạch Hạo lạnh lùng nói. "Chỉ là một tên tiểu bối, năm xưa như con giun con dế tiện tay là ta đây có thể bóp chết, thật đáng tiếc mà. Ta quá nhân từ, càng cho ngươi cơ hội thì càng khiến ngươi trưởng thành đắc thế rồi!" Kim thái quân vô cùng căm hận, bà thật sự hối hận, nếu như trước kia bất chấp mọi hậu quả để giết Hoang thì sẽ không có những việc của ngày hôm nay. Nhưng ai ngờ tới Hoang sẽ trưởng thành tới một bước này, ít nhất năm đó bà không bao giờ nghĩ rằng chỉ trong vòng mấy trăm năm thì Hoang có thể trở thành Chí Tôn, bà có rất nhiều thời gian để giải quyết hậu hoạn này. "Không ngờ bà lại có quyết tâm như thế này, vậy vì sao không dùng để giết địch ở Biên hoang đi?" Thạch Hạo cười nhạo rồi nghĩ tới chuyện xưa, hắn khẽ thở dài: "Ta nhớ được, lúc ở Biên hoang thì bà chẳng hề mang lại chút tác dụng gì cả, từng giết qua một tên Chí Tôn dị vực à?" "Ngươi..." Nét mặt già nua của Kim thái quan trở nên đỏ bừng, nổi giận đùng đùng. Nghĩ lại, có một việc lớn bà từng làm ở Biên hoang, đó chính là giao Hoang cho dị vực. "Bà già chết bầm này, năm xưa công lao thì chưa lập mà còn lên ngăn cản, hại cho chúng ta bị thương vong, thật sự rất muốn xẻo da róc thịt của mụ già này mà!" Thiên Giác nghĩ quát lớn ở phái sau. Tu sĩ các tộc các giáo đứng ở nơi xa đều hãi hùng khiếp vía, cái tên cùng đời với Hoang không ngờ gan lại to bằng trời, lại dám quở trách Kim thái quân. Nhưng nghĩ lại thì đó cũng là niên đại hoàng kim, sự hồi quang phản chiếu trước khi mạt pháp tới thì thật sự đã xuất hiện một nhóm lớn thiên tài, đáng tiếc tấ cả đều tới dị vực cả rồi. "Ta giết chết các ngươi!" Kim thái quân gào thét. Trong phút chốc bà vung tới một bàn tay khô quắc như que củi, tuy rằng tinh lực không dồi dào thế nhưng sự chấn động đã khiến cho những ngôi sao ngoài vực ngoại phải rung lên bần bật. Xung quanh Thiên Giác nghĩ chợt im lặng xuất hiện năm lên lão binh bảo vệ nơi này. "Không cần để ý tới ta làm gì, bảo vệ bọn họ được, chớ có bị đám đồng lão mà lão già Kim gia kia đánh lén đó!" Thiên Giác nghĩ nhắc nhở và nói với năm lão binh bảo vệ mọi người. Năm người này đều có lai lịch bất phàm, là các lão binh từng trải qua những cuộc huyết chiến tàn khốc hơn kỷ nguyên trước, vì để 'sống sót' nên đã tự luyện bản thân thành con rối bảo vệ Thiên Giác nghĩ. "Ầm!" Thạch Hạo chuyển động, làm sao có khả năng mặc cho Kim thái quân hạ sát thủ chứ. "Kim thái quân, làm càn!" Thạch Hạo chỉ nói vài chữ đồng thời đập tan phủ đệ Kim gia và một chưởng khác đón đỡ lấy Kim thái quân. Kim thái quân biến sắc không dám đỡ trực diện, năm đó cũng từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của kẻ này, mặc cho lúc đó bản thân bà đang rất hoảng loạn không có ứng chiến gì. Hiện giờ đã nhiều năm trôi qua và Thạch Hạo sớm đã giải quyết được mầm họa của bản thân, trở thành người vô địch trong Chí Tôn! Kim thái quân có thể cảm giác được loại áp lực này, chỉ có Vương Trường Sinh, đại trưởng lão lúc ở trạng thái đỉnh cao thì mới như thế này. Bà cảm thấy, khả năng Hoang còn hung cuồng hơn cả hai người kia nữa. Ầm! Bà thu hồi bàn tay lớn khô quắc của mình lại rồi xoay chuyển quất quải trượng đầu rồng về phía trước. Đầy trời là những mảnh vụn kim loại, cây quải trượng trợn lẫn rất nhiều thiên tài địa bảo cứ thế bị Thạch Hạo đánh nổ ngay tại chỗ. Kim thái quan rút lui về sâu trong đại trận. "Ầm!" Thạch Hạo tiến vào tựa như đi trên đất bằng dạo chơi, hắn đấm ra một quyền mặc cho tàn trận Tiên đạo là phòng ngự tuyệt thế cũng bị đánh nổ tung, đánh ra một con đường an toàn. Phù văn trên mặt đất trở nên lờ mờ rồi nổ tung, là đại trận đang giải thể. Trong trận chợt có sinh linh gào thét, là sinh linh đã được trận pháp dựng dục ra và điều khiển tàn trận, thế nhưng hiện tại cũng không thể làm gì được Thạch Hạo. Ngày xưa hắn từng cùng chó đen điên cuồng chạy trốn thì mới thoát khỏi sự cắn giết của trận pháp này, hôm nay hắn đã không còn sợ nữa! Tự nghĩ ra một hệ thống mới, pháp môn thích hợp nhất cho bản thân mình, Hoang của hiện giờ đã đạt tới điểm cao nhất Nhân đạo, là ở đỉnh cực đạo, đây là trạng thái vô địch trong trần thế! "Giết!" Đột nhiên, Kim thái quân quay đầu giết ngược trở lại, tay cầm một thanh tàn kiếm xanh mướt mang theo khí tức đáng sợ đánh giết Thạch Hạo. Lại là tiên khí bị hao tổn! Hiển nhiên bà ta đang liều mạng, hiện giờ tinh lực không đủ nên dùng pháp khí Tiên đạo để bù đắp. Thạch Hạo không hề sợ hãi, chỉ là tàn khí mà thôi, nếu như hắn tình nguyện thì có thể dùng kiếm thai Đại La chém bay! Hắn chỉ nắm pháp ấn giết thẳng tới! Xoẹt! Bỗng nhiên có một tia ánh đen nổ tung và xuất hiện phía sau ót của Thạch Hạo, một chiếc móng vuốt sói to lớn bất chợt tập kích tới hòng giết chết Thạch Hạo. Đó là một con sói khổng lồ, giữa móng vuốt có rất nhiều ngôi sao vờn quanh, khí tức đầy khủng khiếp, toàn thân nó đen thui và ở cảnh giới Chí Tôn! Cũng trong lúc đó giữa bầu trời chợt xuất hiện cuồng phong thét gào, một con chim đại bàng màu đen giang rộng cặp cánh cực tốc vồ giết xuống hòng mổ nát thiên linh cái của Thạch Hạo. Lại thêm một tên Chí Tôn to lớn khổng lồ nữa, nó mang theo khí tức của thuộc tính hắc ám. "Kim gia, các ngươi dù chết cũng không hết tội, tới hiện tại mà vẫn còn cấu kết với sinh linh hắc ám, chết cũng không hối cải mà!" Mục Thanh đứng phía sau quát lớn. Ánh mắt của Thiên Giác nghĩ lại càng lạnh lẽo hơn, ngay cả hắn cũng ngoài ý muốn, Kim gia quyết tâm hoàn toàn dấn thân vào hắc ám ư? "Người sắp chết tới nơi thì quan tâm chó gì hắc ám với quang minh, giết!" Kim thái quân quát. Boong! Thạch Hạo giơ tay ngăn lại móng vuốt lớn của con sói lớn kia rồi há miệng hét lên một tiếng, lập tức kiếm khí dâng trào tựa như dải ngân hà va chạm với thiên bằng màu đen giữa không trung kia, tiếp đó tay nắm pháp ấn đánh về thanh kiếm trong tay của Kim thái quân. Tam đại Chí Tôn xuất thủ mai phục giết chết Hoang, việc này gợi nên chấn động kinh thiên, tất cả mọi người đều giật nảy mình. "Xoẹt!" Đột nhiên, tử khí ngập tràn và một vệt kim quang xuất hiện đâm thẳng về phía sau lưng của Thạch Hạo, Chí Tôn thứ tư xuất thủ! "Minh thổ còn có Chí Tôn nữa à, thật sự nằm ngoài dự liệu của ta đó!" Thạch Hạo thầm than. Đó là một lão thi da bọc xương tựa như bộ xương khô vậy, cả thân thể lan tỏa hào quang vàng nhạt, hốc mắt hãm sâu ở phía sau đánh lén hòng giết chết Thạch Hạo. "Chủ nhân của Minh thổ đã rời đi, không ngờ rằng lại tiến vào Kim gia và chờ đợi phục kích chúng ta ở đây, hiện giờ thì ngon rồi, một tên cũng chạy không thoát!" Thạch Chung hét lớn. Ầm ầm! Thiên địa nổ tung, một bàn tay lớn cầm chủy thủ tiên kim hư không đột ngột xuất hiện đâm về đầu lâu của Thạch Hạo, lại thêm một vị Chí Tôn xuất hiện phục kích Hoang! Mọi người kinh ngạc tới ngây dại, ở thời mạt pháp này lại còn có nhiều Chí Tôn như thế? "Phong tổ!" Có người kinh ngạc thốt lên khi nhận ra thân phận của hắn. Việc đã tới nước này thì tất cả đều chấn kinh, năm đại cao thủ, năm đại Chí Tôn đồng thời săn bắn Hoang, phục kích hắn ngay nơi đây, phải đánh gục hắn cho bằng được. Trong đó, có hai sinh linh là Chí Tôn hắc ám. Kim thái quân, Thiên Lang đại tôn, Đại Bằng hắc ám, ông lão của Minh thổ, Phong tổ, năm đại cao thủ này đồng thời xuát kích, bỏ đi tôn nghiêm của Chí Tôn để cùng nhau liên thủ giết một người. Ầm ầm ầm! Thạch Hạo đấm ra một quyền đỡ lấy chủy thủ hư không tiên kim, tiếng vang điếc tai, hắn có khí phách vô địch đánh đâu thắng đó. Chỉ một mình hắn lại có thể lấy cứng đối cứng với năm đại Chí Tôn. Là một hồi đại chiến tuyệt thế, Hoang, mạnh mẽ tới mức khiến người người khiếp sợ, nghẹn họng trừng mắt. Bởi vì, trong trận chiến này Thạch Hạo dũng mãnh không gì sánh bằng, ầm, một quyền đánh lui Phong tổ liên đới tới chủy thủ tiên kim hư không thiếu chút nữa bị bẻ gẫy. Boong! Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo xoay người đón lấy Chí Tôn Thiên Lang, nắm quyền ấn chấn nổ tung móng vuốt lớn đó, máu tươi đầm đìa. Phụt! Kim thái quân ho ra đầy máu, bị hào quang vạn trượng phát sinh từ cả người Thạch Hạo xung kích, tàn kiếm Tiên đạo của bà cũng bị quất tới mức thiếu chút nữa đã tuột khỏi tay. Thạch Hạo đánh đâu thắng đó, ngạo thị năm đại Chí Tôn, có tư thế vô địch! Răng rắc! Lại là một quyền, Thạch Hạo va chạm với bộ xương khô của Minh thổ và chấn nổ tung một cánh tay bằng xương kia. Tiếng chim bằng kêu thảm khiếp người. Phụt, mưa máu bay khắp nơi, Thạch Hạo gắng gượng xé rách một chiếc cánh của Thiên Bằng hắc ám. Hắn là chiến ma hay là chiến tiên? Không ai địch nổi! Mọi người chấn động không thôi! Hoang chỉ một người giao thủ với năm đại Chí Tôn, vả lại không hề sợ hãi và chiếm lấy thượng phong, quả thật là thần uy cái thế!