Chương 1793 : Khó giải.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Thạch Hạo trợn tròn con mắt rồi lần nữa nhìn về phía chín con long cốt kia, chúng đang kéo lấy một chiếc quan tài đồng và bồng bềnh gần khu vực hắc ám kia rồi đi xa. "Đuổi!" Hắn chỉ nói đúng một chữ rồi nhanh chóng đuổi theo, làm sao chúng lại tới đây và tới đây để làm gì? Nhưng mà, chín con long cốt kia quá nhanh, kéo lấy quan tài đồng tiến vào trong bóng đêm, mơ hồ hắn nghe được từng hồi rồng ngâm vang vọng. Thạch Hạo thở dài dừng lại ở khu vực ngoại vi hắc ám rồi lẳng lặng đứng nhìn, hắn không có đuổi vào trong, bởi vì sớm đã nghe thấy bên trong là tuyệt địa. Bất kỳ sinh linh nào đi vào thì cho tới hiện tại cũng không hề sống sót đi ra! Vì sao quan tài đồng cùng long cốt kia lại xuất hiện ở đây? Hắn cân nhắc một hồi, chúng nó tiến vào sâu như thế thì sẽ làm gì? "Đây là chất liệu gì thế này?" Thạch Hạo nhíu mày nhìn về phía trước, nơi đó đen kịt một vùng, đưa tay không thấy được năm ngón. Giữa trời nắng chang chang thế nhưng không cách nào lọt vào được ánh sáng, dường như là vực sâu địa ngục nuốt chửng ánh sáng, biên giới khu vực hắc ám có khói đen bốc lên tựa như sóng đen vậy. "Khí tức không rõ!" Ở đây Thạch Hạo cảm nhận được hương vị quen thuộc, có chút giống với khói đen đã hạ xuống từ trên bầu trời trước kia đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính biến mất, thế nhưng nó lại nồng đậm hơn. "Ăn mòn Linh giới rồi ăn mòn ra tận thế giới hiện thực, bá đạo như vậy..." Thạch Hạo chần chờ một rồi, hắn muốn chạm vào chúng để tự thân cảm nhận ra sao. Thế nhưng hắn cũng không có làm bừa, dù cho rất có tự tin thế nhưng khi đối mặt với vật chất hắc ám này thì hắn buộc phải cẩn thận, bởi vì không một ai ở Ba ngàn châu khi bị khói đen này chạm vào còn sống cả. Bao gồm những lão giáo chủ với tuổi tác lâu đời. Vùng đất của mười lăm châu, đó là ranh giới rộng lớn cỡ nào, tất nhiên sẽ có một ít đại giáo thế nhưng lại không kịp rút lui, cứ thế bị nuốt gọn và diệt sạch! Thạch Hạo chụp lấy một con độc mãng gần đó rồi ném vào trong, nhìn kỹ thì chỉ trong tích tắc một con độc mạng to như thùng nước chợt cứng đờ, im lặng phơi thây nơi ấy. Thi thể không hề tổn hại, không giống như bị bảo thuật cắn giết nên, việc này khiến Thạch Hạo nhíu chặt lông mày, con độc mãng này chết quá kỳ lạ. Hắn lùi về sau rồi vẫy vẫy tay, vận dụng bí thuật thu hồi thi thể của con mãng xà kia ra ngoài, muốn kiểm tra trong khoảng cách gần xem sao. Thế nhưng, khói đen bóc lên và một luồng khí tức khủng khiếp ập tới, Thạch Hạo quyết đoán thối lui, hắn cảm nhận được uy hiếp sinh tử. "Khó dây dưa thật đó!" Sau khi khói đen rút về thì hắn lần nữa động thủ giam cầm hoàn toàn độc mãng kéo về trước mặt, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thân thể của nó thì khiến hắn càng mê hoặc hơn. Không hề giống như bị sát phạt một cách nhanh chóng, nguyên thần của nó bị đánh tan, giết chết hoàn toàn. "Xoẹt!" Thạch Hạo giơ tay và Thảo Tự kiếm quyết được phát động, một luồng kiếm khí nao ra chặt đứt độc mãng này, hắn phát hiện huyết dịch trong cơ thể của mãng xà đã thay đổi màu sắc. Màu đen! Từ đỏ hóa đen, u ám đầy tử khí, không hề có chút linh tính gì như trước đây. Ngoài ra, không còn thấy bất cứ điểm khác biệt nào cả. Khi một luồng khói đen từ trong thân thể của mãng xà lao về phía hắn thì Thạch Hạo vung chưởng đánh tới, khiến nó tán loạn thành từng tia. Thế nhưng nói lại bám dai như đỉa, luồng khí đen bị phân tán kia lần nữa nhào về Thạch Hạo như muốn quấn chặt lấy hắn. Thạch Hạo phát động bảo thuật Lôi Đế, bằng vào pháp quyết dương cương bá đạo thanh tẩy loại vật chất hắc ám này, nhất thời sấm vang chớp giật không ngừng trút xuống. Từng tia khói đen kia bị đánh tan và không còn xuất hiện nữa, dường như đã bị lọc sạch vậy. Nhưng, sắc mặt của Thạch Hạo chẳng hề vui mừng chút nào, đây cũng chỉ là một tia khói đen từ vật chất hắc ám kia lan ra mà đã như thế rồi, vậy thì đại dương màu đen mênh mông bao la phía trước kia sẽ phải đối kháng ra sao đây? Nên biết, hiện giờ nó đã lan tràn tới địa phận mười lăm châu rồi! Nhiều vật chất hắc ám như thế thì ai có thể chống lại? Nếu như chạm phải thì chắc chắn sẽ chết. Sau đó không lâu Thạch Hạo lại bắt tới một con bò sát độc khác, đây là một con hung thú đầy hiếu chiến và hung ác, cũng là một mối họa cho cả khu vực, từng nuốt chửng cả một bộ lạc của Nhân tộc. Nếu dựa theo cách phân chia cấp bậc bình thường thì nó đã là cảnh giới Chân Thần! "Gào, thả ta ra!" Nó gầm thét, mặc dù là hung thú thế nhưng sớm đã mở ra linh trí, nó không ngừng giãy giụa vì linh cảm điều không ổn. Thạch Hạo lạnh lùng ném nó vào trong làn khói đen. Kết quả làm người khác giật nảy mình, như trước kia nó chẳng hề có chút sức lực phản kháng nào cả, vừa mới rơi vào trong bóng tối thì đã y chang như độc mãng. Thạch Hạo dùng bí thuật lôi nó ra khỏi hắc ám đó và phát hiện nguyên nhân cái chết cũng như thế, nguyên thần tán loạn, huyết dịch trong cơ thể cũng biến thành màu xám bạc. "Không cách nào chống trả, cứ như vầy thì Ba ngàn châu sẽ chìm trong hắc ám mất." Thạch Hạo sầu lo vô cùng. Hắn nghĩ tới hàng loạt khả năng nhưng nhận thấy đều vô dụng cả, nhiều vật chất hắc ám như vầy thì đủ để ăn mòn Ba ngàn châu cùng cửu Thiên, cơ bản không cách nào hóa giải được. "Khó giải thật!" Thạch Hạo thở dài không ngừng. Boong! Tiếng vang lanh lảnh phát ra, nơi sâu nhất trong hắc ám vang lên khiến Thạch Hạo kinh ngạc, sau đó hắn nhìn thấy được chín con long cốt đang kéo quan tài đồng kia chợt bay ra. Tiếp đó, hắn nhìn thấy có không ít mũi tên sắt loang lổ gỉ sét cùng lao ra và có một vài mũi bắn lên trên quan tài đồng, phát ra âm thanh lanh lảnh. Thạch Hạo giật nảy mình, bên trong đại dương màu đen đầy tử khí kia lại có sinh linh? Hắn ngưng thần đề phòng thế nhưng lại không hề nhìn thấy có người nào đuổi ra cả. Về phần quan tài đồng thì được long cốt kéo bay về phương xa. Thạch Hạo hơi do dự thế nhưng nhanh chóng đuổi theo. Tốc độ của long cốt kia quá nhanh, xé rách hư không tựa như tia chớp, nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng. "Ở nơi nào?!" Sinh linh vạn dặm tử địa phía trước đều đào tẩu sạch, mà có đúng một phương hư không chợt bất ổn, cũng không phải do những tu sĩ khác lưu lại mà chính do long cốt cùng quan tài đồng kia. Không lâu sau thì Thạch Hạo phát hiện được đầu mối, hài cốt của chín con rồng cùng chiếc quan tài đồng kia đã hạ xuống một hẻm núi lớn, nằm ngổn ngang im ắng nơi đó. "Nó có thể tiến vào trong hắc ám thế nhưng bản thân lại chẳng hề hấn gì." Thạch Hạo đi quanh nó một vòng. "Ầm ầm!" Thạch Hạo xuất thủ, nhấc bổng chín con rồng cùng với quan tài đồng kia lên, trước kia thì hắn cảm thấy nó vô cùng nặng nề thế nhưng hiện tại đã không có vấn đề gì nữa rồi. hắn cảm thấy, chiếc quan tài đồng này không cách nào nhìn thấu được, bên trong ẩn chứa bí mật to lớn. Hắn muốn thu vào trong pháp khí không gian thế nhưng lại nhận thấy không cách nào làm được. "Tao muốn đưa chúng mày xuống hạ giới rồi từ từ nghiên cứu." Thạch Hạo lẩm bẩm, ánh mắt chói lọi. Nhưng, hiện tại hắn còn chưa muốn rời khỏi nơi này nên thả quan tài đồng xuống và bố trí pháp trận che lấp tất cả, tiêu trừ đi khí tức của long cốt cùng quan tài đồng, phòng ngừa bị người phát hiện và mang đi. Thạch Hạo lần nữa tiến tới biên giới của khu vực hắc ám, hắn muốn thăm dò thật cẩn thận xem có thể phát hiện được gì mới hay không. Sau khi nghĩ ngợi đôi lát thì Thạch Hạo bắt ra ba giọt máu tiến vào trong hắc ám đó, kết quả giọt máu đỏ tươi chớp mắt đã thành đen. "Kinh khủng!" Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc. Sau cùng hắn bắt đầu mạo hiểm, giơ tay rồi bắt lấy một tia khói đen từ xa, muốn dùng bản thân để thử nghiệm, nhìn xem thử vật chất hắc ám này mạnh tới mức nào. Kết quả khiến hắn đổ mồ hôi hột, dù là một tia thế nhưng vô cùng khủng khiếp, có quan hệ với đại dương màu đen kia, chớp mắt xâm nhập vào trong thân thể thì chợt trở nên mãnh liệt, dường như sóng lớn gió to cuộn trào. Keeng! Rơi vào thời khắc sống còn Thạch Hạo liền phát động Thảo Tự kiếm quyết chém ra một kiếm ngăn cản lại vật chất hắc ám kia, tiếp đó là nhanh chóng thối lui mới tránh né được một kiếp nên không có bị đại dương màu đen nhấn chìm. Thật sự quá khó giải, vật chất kia không thể để dính phải được, dù cho Thạch Hạo đang ở cảnh giới Độn Nhất thì cũng cảm thấy đau đầu và phiền phức, chớ đừng nói chi là những sinh linh khác. Có thể thấy được, ngoại trừ một ít người ở cửu Thiên thập Địa ra thì những sinh linh khác một khi bị dính phải thì sẽ tử vong ngay tức khắc, không có bất cứ bất ngờ gì. "Thật sự đã trở thành một tai họa diệt thế mà!" Thạch Hạo than thở, hắn đau đầu vô cùng vì không biết phải làm sao cả. Cũng may là, trong hai ngày này vật chất hắc ám chợt yên tĩnh, không có tiếp tục lan tràn khắp nơi mà chỉ luẩn quẩn bên trong phạm vi mười lăm châu mà thôi. Đột nhiên Thạch Hạo biến mất tại nơi này, bởi vì hắn cảm nhận được điểm dị thường, có sinh linh đang tới gần. Quả nhiên, không bao lâu thì giữa bauà trời chợt có vài luồng cầu vong hóa thành bóng đen đáp xuống đất, tất cả đều được chiến bào rộng thùng thình bao phủ để không bị lộ chân thân. "Có nhìn lầm không thế?" "Không đâu, nữa nãy trên không trung ta đã dùng thần kính để tra xét thì mơ hồ có thể thấy được một chiếc quan tài được bị bạch cốt lôi đi, từng qua lại gần đây." Những người này trao đổi vất nhau rất nhỏ. Thạch Hạo đứng xa xa chợt kinh ngạc, một trong số người này tay cầm bí bảo và mơ hồ có thể thấy được chín con rồng đang kéo lấy quan tài đồng. Mấy người bọn họ tìm kiếm xung quanh thế nhưng không có thu hoạch gì cả. "Trước tiên không cần phải lo những thứ này làm gì, thời gian ước định với sinh linh trong hắc ám kia sắp tới rồi đó." Một người nói. Tiếp đó bọn họ bay lên trời cao, vong quanh biên giới khu vực hắc ám rồi mới hướng về nơi xa. Trong lòng Thạch Hạo chợt đập loạn, bên trong khói đen kia có sinh linh thật à? Có liên hệ với người bên cửu Thiên thập Địa này! Bọn họ muốn gặp nhau, vậy sẽ nói tới chuyện gì? Thần sắc của hắn trở nên nghiêm túc, việc này có quan hệ vô cùng lớn, cần phải tìm hiểu thật rõ ràng.