Chương 1792 : Lại lên thượng giới.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Rốt cuộc cũng đã có thể xuất sư, Thạch Hạo thở dài một cái, lúc quay đầu lại thì phía sau đã là hoang lương, Vũ Trụ hồ khô cạn, nhà lá biến mất. Trên đất là xương sọ trắng bóng như tuyết nằm yên lặng nơi đo. Tuy rằng không phải lần đầu trải qua thế nhưng Thạch Hạo vẫn luôn cảm thấy quái dị, giây lát trước còn gió xuân ôn hòa, phiêu dạt hương thơm của Trường Sinh dược, bên trên các ngọn thần sơn đều là điện thờ kim loại nguy nga rộng rãi. Nhưng trong nháy mắt tất cả đã thành không, chỉ còn lại phế tích, trong đống tro tàn này thì mơ hồ có thể thấy được ngói vụn gạch nát tựa như bằng kim loại, nếu không sẽ không thể tồn tại tới hiện giờ. Đã từng rực rỡ chiếu sáng cả nhân gian, như mặt trời ban trưa, thế nhưng quay đầu cũng chỉ có thể nằm trong lòng đất. Thạch Hạo than nhẹ, không có cường giả vĩnh hằng, cũng không có truyền thừa bất hủ, về sau cũng sẽ có một ngày xuống dốc không phanh, bụi quy bụi đất về đất. Thịnh cực tất suy! Trăng có lúc tròn lúc khuyết, đều sẽ luân phiên thay đổi. Huy hoàng thời Tiên cổ nhưng cũng sẽ tới điểm kết thúc. Thời đại Đế cũng chết, chói mắt, vô thượng, không thể so bì, nhưng cuối cùng cũng đều trở thành truyền thuyết cả. "Ta hi vọng mình sẽ không bao giờ trụy lạc." Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn không muốn giống như những Tiên vương kia, như chủ Cấm khu này, óng ánh hơn nửa thế nhưng sau đó lại lạnh lẽo thê lương như pháo hoa. Chỉ là, trên đời này ai có thể làm như vậy được? Trường tồn cùng cổ kim, chung sống năm tháng với thiên địa. Hoặc là, An Lan, Du Đà, Xích vương được xem như là những người chiến thắng, là nhất thời hay là vĩnh cữu? Tiên vực thần bí từ xưa nay, không thể nào dò xét được, nghe nói bên trong có một vài đạo thống cổ xưa có thể hiểu biết về rất nhiều kỷ nguyên trước đây, những sinh linh cấp bậc Thủy tổ kia không biết có tính là vĩnh hằng bất diệt hay không? Tiên vực, có sinh linh sống từ thời đại Đế cũng chết tới giờ hay không? Khó mà xác định được. Thạch Hạo rời đi nơi này, lần lượt trải qua những cơn đau đớn của Chiết Tiên chú và thành công chịu đựng được và còn học được truyền thừa của Hỗn Thế ma viên, sức chiến đấu của hắn đã tăng mạnh! Sau khi trở lại Thạch thôn thì Thạch Hạo bắt gặp Chu Yếm Bóng Lông, thấy nó đang vò đầu bứt tai đăm chiêu tìm hiểu đại pháp Lục đạo luân hồi. "Có muốn học một môn truyền thừa chí cao mà không có bất cứ môn nào phù hợp hơn với mày hay không?" Thạch Hạo mỉm cười, hắn cảm thấy Chu Yếm rất thích hợp với Bát Cửu thiên công. Môn truyền thừa này vốn là cùng chung tổ tiên của Chu Yếm và Hỗn Thế ma viên khai sáng, được mệnh danh là pháp môn cái thế! "Muốn chứ, pháp môn nào thích hợp nhất với ta thế?" Chu Yếm la hét. "Có Bát quyền của đại Huyền Vũ vương chí thần chí thánh hay không vậy, ta cũng muốn học!" Rùa đen Tam Hắc cách đó không xa trường cái cổ lên nói. "Cút sang một bên!" Bóng Lông đá văng đầu nó sang một bên. Không thể không nói, loại pháp môn này chuyên chuẩn bị cho dòng dõi Chu Yếm, nó học cực nhanh, bên trong đại hoang có thể thấy được một con bạo viên màu vàng đang đứng sừng sững ngửa mặt lên trời rít gào. Vốn là, trong tình huống bình thường Bóng Lông có thân thể không cao, nhưng hiện tại không tự chủ và không có triển khai pháp tướng thiên địa thì tựa như quỳ lạy thiên địa vậy. Bát Cửu thiên công vừa ra chiến ý của nó đã ngút trời, bộ lông vàng óng tung bay, mắt vàng chói lửa phóng ra ánh sáng tựa như thiên kiếm xé rách trời cao, sương khói xông tận sao trời. Mấy ngày tiếp theo, hắn đang diễn dịch bảo thuật Chân Hoàng, đốc thúc Xích Long học cho thông suốt mới thôi, chờ nó sau này sử dụng tới đại thuật vô địch long phượng hợp kích! Xích Long rất chăm chỉ, tựa như thiên phượng dục hỏa trọng sinh, lúc thì rồng ngâm lúc này bóng phượng trùng điệp đốt cháy vực ngoại sáng rực, ánh lửa hừng hực, cảnh tượng kinh người. Thạch Hạo dừng chân vài ngày và không ngừng dốc lòng chỉ điểm việc tu hành cho bọn nhỏ, nhìn thấy mọi người đều mạnh mẽ như rồng như hổ, hơn xa bậc cha chú khiến hắn vô cùng cao hứng. Đám 'mầm non' mang về từ Biên hoang càng không cần phải nói làm gì, đều mạnh mẽ hơn những tinh anh mà gia tộc Trường Sinh chú tâm bồi dưỡng! Những cơn đau đớn tận cùng sinh tử đã khiến đám trẻ nhỏ này hiểu được đạo lý, chỉ có trở nên mạnh mẽ thì mới có thể thay đổi được vận mệnh, vả lại bọn chúng là đời sau của bảy vương, bên trong thể nội ẩn chứa dòng máu mạnh mẽ tuyệt đỉnh. Thạch Hạo tin chắc, sẽ có một ngày chúng sẽ là một nhón mạnh mẽ nhất đi bên cạnh hắn. "Huynh phải cẩn thận đó." Vân Hi tới từ biệt, trong cặp mắt to tròn xinh đẹp ẩn chứa vẻ ưu lo, sợ hắn sẽ xảy ra bất trắc ở thượng giới. Gần đây Thạch Hạo bận rộn tu hành nên có chút lạnh nhạt với viên minh châu của Thiên Nhân tộc này, thế nhưng không còn cách nào cả, thời gian của hắn vô cùng cấp bách. "Nàng cũng bảo trọng đó!" Thạch Hạo chân thành nói. Nhưng hành vi của hắn lại chẳng chân thành chút nào, hắn dùng sức kéo Vân Hi lại rồi ôm một cái thật chặt thật lâu khiến Vân Hi ngẩn ngơ tiếp là dùng sức đẩy hắn ra. "Chẳng phải đang biểu lộ chân tình đó sao." Thạch Hạo cười to. Cuối cùng, hắn ra đi. Thạch Hạo muốn lên thượng giới nhìn xem thử, sau nhiều ngày không có mặt và hàng loạt dấu hiệu cho thấy, thượng giới vô cùng bất an, tràn ngập tính bất ngờ. Hắn cũng không biết hắc ám đã tràn vào mà chỉ biết, có một ít con đường cổ thần bí như muốn hiện ra, một ít cường giả cổ đại không biết thuộc về năm tháng nào muốn trở về. Hắn có chút bất an, tổ phụ của hắn cùng với A Man đang ở nơi Mộ tiên, nơi đó có một con đường không biết nối liền với nơi nào, có nhân vật ra sao muốn từ nơi đâu trở về. Đại thế bập bềnh, con đường kia đã tồn tại không chỉ một kỷ nguyên này! Thạch Hạo tới Thiên vực, vượt qua vùng Cấm khu hoang vu kia, muốn từ nơi này để tới thượng giới. Con đường bằng cầu thang rất hoang vắng, từng khối đá tảng bồng bềnh nơi đó, Thạch Hạo bước lên con đường cổ kính thần bí này hướng về nơi chưa biết. Hai tháng trước hắn đã hạ xuống nơi này, từ Thập tự âm dương địa về lại hạ giới. Con đường này rất nguy hiểm, cần phải chịu lấy áp lực cực lớn, người bình thường cơ bản không cách nào cất bước được, hơi một tí sẽ tan xương nát thịt, dù cho mạnh mẽ như Thạch Hạo thì xương cốt cả người đều vang lên cót két. Đây là con đường vượt qua cực cảnh, bất kỳ sinh linh nào chỉ cần đi tới đây thì sẽ thừa nhận áp lực khủng khiếp còn cao hơn cả cảnh giới của bản thân mình. Tràng vực vô hình như đại dương như muốn nghiền nát sinh linh cất bước bên trong! Ầm! Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng thành công, đi rất lâu và nhìn thấy được Thập tự âm dương địa. Đó là một cánh cửa, chớp mắt đẩy mạnh ra thì dị tượng hiện lên, hai con sông giao nhau, khí hỗn độn mờ ảo, thời gian như rơi vào vĩnh hằng. Thái âm cùng Thái dương đồng thời xuất hiện và vị trí giao nhau có cất giấu cánh cửa kia! Xoẹt! Thạch Hạo vọt ra, trên người mang theo vết máu, nơi khóe miệng có màu đỏ sẫm chảy ra, hắn đã bị thương, sinh linh có thể bước lên trên con đường này cũng chẳng có mấy ai cả! Ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy, hắn tin tưởng, con đường này đủ an toàn, có thể ngăn cản thiên quân vạn mã. "Ta lại trở lại rồi." Thạch Hạo thở dài. Ly biệt không bao lâu thế nhưng có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn bị tàn tiên của Tiên điện phế bỏ ép phải lùi về hạ giới, rất nhiều người ở thượng giới này đều cho rằng hắn đã phai mờ rồi. "Sớm muộn gì cũng sẽ đánh thẳng vào trong Tiên điện!" "Ta hiện tại chính là Hỗn Thế ma viên!" Thạch Hạo lên tiếng, lần này hắn cũng không dự định bại lộ chân thân mình, dù sao tàn tiên vẫn còn đó mà hắn vẫn chưa tiến vào cấp bậc kia. Biết điều ngủ đông lùi về hạ giới, cũng may vẫn không sao. Đùng đùng, tiếng nổ vang tựa như đang rang đậu vậy, thân hình của Thạch Hạo biến đổi hóa thành một đại hán vạm vỡ khôi ngô cao tới một trượng. Sau khi hắn nắm giữa Bát Cửu thiên công thì đã vận dụng Bảy mươi hai biến tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, hắn hóa thành một người khác. Thạch Hạo nhanh chóng rời đi nơi này, đây là phế tích, là khu vực hoang vu ít dấu chân người nên không ai chú ý cả. Hắn tựa như tia chớp, cặp cánh phượng hoàng mờ nhạt phía sau vỗ mạnh khiến tốc độ của hắn vượt qua lẽ thường, trực tiếp lao nhanh về trước, mục tiêu chính là Ngũ Hành châu. Hắn đăng lâm lên Ác Ma đảo, dọc theo dòng sông vắt ngang trong hư không kia để tiến về trước, trên đường đi Thạch Hạo không ngừng cau mày, bởi vì sức mạnh nguyền rủa mãnh liệt hơn trước đây rất nhiều. Tới phần cuối thì có một ngôi mộ lớn chắn ngang nơi đó. "Tại sao lại như thế?" Thạch Hạo kinh hãi, bởi vì ngôi mộ này cao to hơn trước kia nhiều, nó chọc thẳng tận mây xanh, vượt qua cả ma sơn của thời kỳ thái cổ. Đi tới nơi này thì nguyền rủa nồng nặc tới mức trở thành những gợn sóng hữu hình, tựa như thiên kiếm chém tới vậy. Leng keng, cơ thể của Thạch Hạo văng tung tóe tia lửa, thần hồn cũng đang rung chuyển, sức mạnh nguyền rủa đang ăn mòn tới tận xương và lọt thẳng vào trong hồn pháp, lực sát thương hơn trước tới mấy lần. Hắn nhìn thấy được tổ phụ của mình và cũng nhìn thấy được A Man đang ngồi bên trên ngôi mộ kia, bọn họ vẫn như trước kia, không có gì thay đổi cả, cũng chẳng có chút nguy hiểm nào, vẫn đang lột xác. Hai người đều nhắm chặt mắt, rơi vào cảnh ngộ đạo sâu nhất. Thạch Hạo không có quấy rầy gì cả mà thử nghiệm tiến vào trong mộ lớn kia, cũng kêu gọi lão già kỳ lạ kia ra, đó là do thịt nát biến thành, là một cường giả được sinh ra ở vùng đất nguyền rủa này. "Ngươi... lại tới nữa hả." Lão gì kia tựa như ác quỷ vậy, da bọc xương, thiếu sức sống, sau khi thấy Thạch Hạo thì vô cùng kinh hãi. Thạch Hạo với lão tiến vào trong ngôi mộ, tận mắt quan sát con đường kia và cảm thấy vô cùng lo lắng, sức mạnh nguyền rủa chính là từ con đường kia tràn ra ngoài. "Sắp rồi, sinh linh phía bên kia như muốn quân lâm tới đây rồi." Lão quỷ nói. Thạch Hạo liếc mắt nhìn lão rồi hỏi tình hình cụ thể ở nơi này. "Cứ yên tâm đi, ông nội của ngươi cùng với cô gái kia không có việc gì cả, càng ngày càng cường tráng, đặc biệt sau là cô gái được gọi là A Man kia, ta rất muốn nàng sẽ trở thành người được chọn." Lão quỷ với vẻ mặt phức tạp nói. Con đường kia bị cánh cửa chặn đứng thế nhưng lại có thể cảm nhận được một phần khí tức đầy đáng sợ, tựa như là mãnh thú hồng hoang thời tiền sử có thể lao ra bất cứ lúc nào, không thể chống lại được. "Lại vị cường giả ra sao?" Thạch Hạo đang suy tư. Có cường giả vô thượng ở rất nhiều kỷ nguyên trước đây đã bị phân thành sáu lhúc và bị phong ấn lần lượt bên trong Trường Sinh dược, cùng trôi dạt với đại thế này. Người kia sẽ xuất hiện ư? Hay là nói, sinh linh xem chân hoàng như là đám gà con sẽ xuất hiện ư?... Thạch Hạo rời đi, rất nhanh sau đó hắn chợt chấn kinh! Bởi vì hắn nghe được tin tức về hắc ám vừa tràn vào, toàn bộ thế giới phảng phất bị một vùng tăm tối bịt kín. Linh giới bị ăn mòn hóa thành hắc ám đồng thời thế giới tinh thần này bị đánh tan và từ từ thẩm thấu vào trong thế giới hiện thực, ngăn ngắn mấy ngày mà mười lăm châu đã hóa thành tử địa! Tin tức này quá kinh người, sau khi Thạch Hạo nghe được thì trợn tròn mắt, đây là chuyện đáng sợ tới dường nào chứ? Có bao nhiêu sinh linh sẽ mất mạng vì chuyện này đây? Thảm họa xưa nay chưa hề có, ít nhất ở kỷ nguyên này chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua. Thạch Hạo rục rịch thân thể chạy về nơi đó, thế nhưng càng tới gần vùng đất hắc ám thì người càng thưa thớt, sinh vật có thể chạy trốn thì đều chạy trốn cả, không đi sẽ chết! Tử địa ngàn tỉ dặm, hắc ám bao trùm. Thạch Hạo kinh sợ, thảm kịch này ghê rợn tới cỡ nào đây? "Hả?" Hắn thất kinh, đó là gì? Thứ này nhìn quen quen mắt. Chín con rồng đang kéo lấy một quan tài đồng xuất hiện ở nơi này, Thạch Hạo chấn kinh trong lòng, không ngờ lại có thể bắt gặp chúng ở đây!