Chương 1692 : Đoàn tụ

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:18

"Bên dưới Minh thổ có một bộ xác ướp cổ với niên đại cổ xưa, không thuộc về kỷ nguyên này, tuy rằng không có dấu hiệu nào cho thấy nó có thể sống lại, thế nhưng theo như một ít tin tức thì nó nằm bên trong một quan tài vô cùng quý báu, dùng để thờ cúng." Tần Trường Sinh lại nhắc tới Minh thổ, báo cho hắn biết, những chỗ này tuy rằng chưa chắc đã có Chí Tôn thế nhưng lại có sự yêu tà, nếu như chọc bọn chúng cuống lên thì cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. "Táng sĩ!?" Thạch Hạo rùng mình. Lúc ở Biên hoang thì hắn cũng đã biết được, từng có Táng sĩ tới Ba ngàn châu và thân nhập vào Minh thổ, Hắc Ám Thần tử mà ngày xưa hắn đối đầu cũng rất có lai lịch. Hai bên tán dóc cũng rất ăn ý với nhau, cũng không có phát sinh chuyện phật lòng hay là đối kháng gì cả. Thạch Hạo cân nhắc quá, hiện tại hắn biết được những tin tức này thì lại càng cảm thấy hứng thú hơn với Vương Trường Sinh, hoặc nói là có chút kiêng kỵ. Bởi vì, người này quá thần bí! Đây là mãnh nhân dám chống chọi với Mạnh Thiên Chính, không ngờ lại có bí mật như thế, tới cùng có lai lịch ra sao? "Xung quanh đứa trẻ trắng như tuyết kia có những mảng da khô bằng chất sừng, còn có móng tay màu đen bong tróc ra, đều là của hắn ư?" Thạch Hạo cảm thấy quá kỳ dị. Đã phát sinh những gì trên người Vường Trường Sinh? Đồng thời, hắn từng nghĩ tới một khả năng, ai cũng nói Vương Trường Sinh đã sống sang đời thứ hai, sự hiếm thấy này cũng là bởi vì biến cố bên trong khu thịt nát kia gây nên ư? "Con rất lo lắng cho Tần Hạo, khúc tiên cốt bên trong cơ thể nó sẽ không có vấn đề gì chứ?" Cuối cùng Thạch Hạo lộ ra vẻ nghiêm túc hỏi dò Tần Trường Sinh, sợ tương lai sau này sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đó "Ta cũng chỉ muốn hoàn thành cho nó mà thôi, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, nếu như có chuyện không rõ nào đó thì cũng sẽ sinh ở trên người của ta, chứ không phải ở trên người của người khác." Tần Trường SInh thở dài. Hắn có tên là Bất Lão Thiên tôn, từ cổ chí kim dung mạo của hắn chưa từng thay đổi, vẫn trẻ tuổi như thế. Chỉ vì, lần ngủ say mười vạn năm đó đối với hắn chỉ như cái chớp mắt, cơ bản chẳng hề có cảm giác gì cả, sau khi mở mắt lần nữa thì đã là thương hải tang điền. Sau lần đó, bề ngoài chưa từng thay đổi gì cả. "Ông là người đã trải qua những chuyện đó, vậy thể nội có dị thường gì thế, một chút cũng không phát hiện ra ư?" Thạch Hạo hỏi dò. "Tra xét không ra, hết thảy đều rất bình thường, cho tới hiện tại cũng chẳng hề có kết quả gì." Tần Trường Sinh nói. Thế nhưng, hắn biết biết, mười vạn năm kia chắc chắn đã phát sinh một chút chuyện trên người của hắn, dưới tình huồng bình thường thì đáng ra trên thân thể hắn sẽ xuất hiện những dấu ấn sinh mệnh của năm tháng mới đúng. Nhưng, vô tri vô giác mười vạn năm đó, trên người hắn không hề có chút vết tích năm tháng nào cả, tựa như chỉ vừa chợp mắt ngủ một giấc vậy. "Ta nghĩ, thể nội có chút thay đổi thế nhưng đây cũng chỉ là trực giác mà thôi, chứ không thể nào chứng thực được." Tần Trường Sinh nói. Thạch Hạo cũng không nói gì nữa, một hung nhân có uy danh động cả Ba ngàn châu lại có một mặt như vầy, cảm thấy ngủ một giấc mà đã có thể thay đổi quỹ tích nhân sinh rồi. Đương nhiên, tin tức này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ có vô số người ước ao. Cũng không cần tu hành gì cả, vừa mới ngủ mà đã có thể nghịch thiên rồi! Người bình người nếu biết Tần Trường Sinh quật khởi ra làm sao thì nhất định sẽ phát ngốc. "Con tới nơi này, chủ yếu là muốn gặp ba mẹ, cùng với thằng em mình nữa!" Thạch Hạo lên tiếng. Từ biệt ba mẹ quá nhiều năm nên trong lòng hắn luôn mang theo lo lắng, mặc dù biết bọn họ ở đây sẽ an toàn hơn rất nhiều so với chém giết ở Biên hoang, thế nhưng dù sao cũng xa cách nhiều năm rồi nên cực kỳ nhung nhớ. Cho tới Tần Hạo, chia tách cũng không tính là quá lâu, nhưng dù sao cũng từng cùng nhau lên cửu Thiên. Tần Hạo cũng từng đi Biên hoang, thế nhưng không được bao lâu thì đã bị đưa đi cùng với một ít thiêu niên còn non nót khác, được nhận định là hạt giống nên đã rời đi Đế quan hòng ngừa vạn nhất. Chỉ vì, Tần Hạo còn quá non nớt và lại được nhận định có căn cơ rất tốt, nếu như chết ở Biên hoang thì quá đáng tiếc, nên đã trở thành một trong những hạt giống để đưa đi và trở về sớm hơn dự tính. "Bọn chúng đều tốt cả, phụ thân của ngươi cũng đang ở đây." Tần Trường Sinh nói. Thạch Hạo thở dài yên lòng. Thế nhưng, rất nhanh trong mắt hắn bắn ra tinh quang, nói: "Con còn muốn yêu cầu một người từ phía các ông nữa!" "Ai?" "A Man." Thạch Hạo nói. Ký thức thời còn trẻ thơ vẫn còn giữ tới giờ, sau khi hắn mất đi Chí Tôn cốt thì có một cô bé luôn chăm sóc cho hắn. Khi nghĩ lại, nếu không phải có bé gái ngoan ngoãn hiểu chuyện kia thì nói không chừng hắn đã chết rồi. Thạch Hạo lúc ấy thật sự rất đáng thương, tinh lực toàn thân khô kiệt, ngay cả thần trí cũng mơ hồ, ký ức hỗn loạn gần như quên sạch. Mà bé gái kia lại luôn bên cạnh chăm lo khóc lóc dặn dò, nói với hắn rằng, là Chí Tôn trời sinh, nhất định phải nhớ mình là ai và cũng đường quên cô bé là A Man. Sau đó Thạch Hạo bị đưa tới Thạch thôn, và bé gái ấy cũng không gặp từ đó nữa. "A Man và ông nội của con cùng nhau tới thượng giới này, các ông từng thúc ép ông nội và cũng từng cưỡng ép lưu nàng lại, làm khó dễ àng!" Vẻ mặt Thạch Hạo chẳng lành. "Ngươi nên biết, bất kỳ một gia tộc lớn nào đó đều có người này người kia, ngoài cửa sổ có ánh nắng tươi mát, có hương hoa thơm ngát, thế nhưng khả năng sẽ có muỗi." Tần Trường Sinh nói. Đồng thời hắn nói thêm nữa, năm đó sau khi hắn biết được những đau khổ mà Thập Ngũ gia đã trải qua cùng với chuyện Thạch Tử Lăng tức giận làm nên chuyện thì hắn đã xử lý đám người kia rồi. "Còn A Man đâu?" Thạch Hạo hỏi ngược, vẻ mặt bất thiện như trước. Hắn từng nghe chính tổ phụ mình nói về thiên tư xuất chúng của A Man, và từng bị Tần gia mạnh mẽ cưỡng ép thu làm đệ tử. Năm đó, Thạch Hạo không chỉ một lần muốn tới giải cứu A Man, đối với hắn, đây là người trọng yếu nhất khi hắn còn bé. Lúc hắn mất đi Chí Tôn cốt thì mọi người đều xem thường hắn, lúc không một ai ở bên cạnh thì chỉ có mỗi tiểu nha đầu thiện lượng kia chăm sóc hắn, khóc lóc nhắc nhở hắn là ai, đừng có quên mọi chuyện. "Nó không có việc gì cả, thiên tư rất cao, rất cơ linh nên đã sớm chạy trốn rồi, mà sau khi ta xử lý mấy người kia xong thì nó càng an toàn hơn nữa. Sau đó, nó còn trở về và sống chung một đoạn thời gian với mẹ của ngươi. Cuối cùng, ông nội ngươi tới và dẫn nó đi." Tần Trường Sinh nói. Cuối cùng thì Thạch Hạo cũng xem như yên tâm, nhiều năm qua hắn luôn lo lắng, sợ A Man bị người hại chết. Hắn biết, ba mẹ ở nơi đây dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không tới nỗi nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng thiếu nữ kia thì lại khó nói... "Ba, mẹ!" Sau đó không lâu thì Thạch Hạo gặp được Thạch Tử Lăng cùng Tần Di Ninh. lúc này lớn tiếng gọi. "Hài tử!" Tần Di Ninh ban đầu sững người, sau đó là nhanh chóng gọt đi nước mắt chạy nhanh tới. Thạch Tử Lăng cũng rưng rưng mắt hổ tới gần ôm chặt lấy đứa con trưởng của chính mình, sở dĩ hắn trở về là cũng bởi vì biết được, hai đứa con trai của mình rất có thể sẽ tới đây. Ân oán giữa hắn cùng nhóm người Tần gia sớm đã được giải quyết, bởi vì mấy người có liên quan đã bị Tần Trường Sinh xóa sổ, biến mất trên thế gian này. "Hài tử, đúng là con rồi, chưa gì mà đã nhiều năm trôi qua, mẹ cho rằng sẽ không còn gặp lại con nữa chứ!" Tần Di Ninh nghẹn ngào ôm chặt lấy Thạch Hạo, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đây là biểu lộ của sự chân thành, nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Thạch Hạo, ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều. Đặc biệt là, Tần Hạo trở về trước và đã nói về sự tích cũng như những gì đã trải qua của vị huynh trưởng cho hai người nghe, lúc ấy đã khiến nàng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. "Hài tử, chém giết ở Biên hoang chắc ăn nhiều cực khổ lắm phải không, là dùng mạng để đánh đổi mà." Tần Di Ninh gào thét ôm chặt lấy hắn chẳng hề buông tay, chỉ lo sợ rằng trong nháy mắt buông lơi sẽ không còn gặp lại được nữa. Thạch Tử Lăng vừa thương cảm lại vừa cao hứng, bởi vì, hắn đã biết tới chiến tích của Thạch Hạo, một người đại chiến với các lộ cao thủ trẻ tuổi của dị vực, quét ngang quần địch, chuyện này tựa như thần thoại vậy! Dưới góc nhìn của bọn họ, con trai trưởng đã bước lên một con đường mà ngay hắn cũng không thể nào tưởng tượng ra được, tương lai nhất định sẽ là thần thoại bất bại! Bọn họ khóc lóc cười nói, có quá nhiều chuyện không thể nào nói hết được, đây nhất định sẽ là một đêm đoàn viên nhộn nhịp. Tần Hạo cũng tới và ở bên cạnh, hắn rất buồn phiền vì bị đưa đi khỏi Đế quan quá sớm, bỏ qua trận chiến cuối cùng, không thể nhìn thấy được cuộc đại chiến tuyệt thế kia. Hắn thông qua Tần Trường Sinh nên đã hiểu được vị huynh trưởng của mình, đã đánh giết từng tên Đế tộc một cách nghịch thiên, thậm chí còn có cử động hăm dọa cao hơn nữa. Tuy rằng vẫn không phục, vẫn muốn vượt qua vị huynh trưởng này thế nhưng Tần Hạo hiện giờ chỉ có thể thở dài, hắn hiểu rõ, người huynh trưởng này có vẻ như đã giết nên chiến tích chói mắt nhất kỷ nguyên này, rất khó để sánh vai. Ít nhất, cao thủ cảnh giới Độn Nhất trẻ như vầy, đã có người đạt được? Kỷ nguyên này cũng chỉ có một người như hắn mà thôi! Trong hai ngày sau đó đều là Thạch Hạo kể chuyện của mình, bởi vì ba mẹ muốn hắn kể rõ những chuyện đã trải qua, mừng rỡ cho hắn, lo lắng cho hắn. Trong quá trình này, Tần Di Ninh khi thì hài lòng kích động thán phục vì đột phá kinh người của con trai mình, khi thì thương tâm rơi lệ vì con đường gian nan huy hoàng đầy kiếp nạn của Thạch Hạo. "Cha mẹ, sau khi ông nội rời khỏi nơi này thì đã đưa A Man đi đâu thế ạ?" Thạch Hạo hỏi tới vấn đề này, bởi vì hắn đã đoàn tụ với ba mẹ hai ngày rồi nên nhất định phải tìm được hai người này, tóm lại cũng còn chút sự không yên. Khi nhắc tới vấn đề này, rõ ràng, hai vợ chồng đề lộ vẻ mặt cứng đờ "Sao thế, phát sinh chuyện gì thế ạ?" Thạch Hạo cau mày, trong lòng liền cuống lên. "Con biết, ông nội của con từng tiến vào Ác Ma đảo và từng chiếm được chân huyết của Ma tôn, những năm gần đây đã có chút chuyện phát sinh trên người của ông, vì thế A Man đã từng lén lút chạy tới Ác Ma đảo để tìm hiểu, kết quả cũng gặp phải một ít điều quái lạ, sau cùng, hẳn là hai người họ lại đi Ác Ma đảo nữa rồi." "Cái gì?" Thạch Hạo khiếp sợ, trong lòng không thể bình tĩnh được, hắn nhất định phải tới đó. Hắn hiểu rõ nơi đó hơn bất cứ người nào, nơi sâu trong Ác Ma đảo đáng sợ tới dường nào. Năm xưa, ngay cả hắn khi ở nơi đó cũng đã trúng nguyền rủa, cửu tử nhất sinh. Mấu chốt nhất chính là, nơi sâu nhất trong Ác ma đảo có một ngôi mộ lớn, không biết là của Ma tôn hay là của Tiên, quá kỳ lạ! Thạch Tử Lăng thở dài, hắn từng lo lắng và vô cùng sầu lo chạy về nơi đó, kết quả hắn và Tần Di Ninh thiếu chút nữa đã bỏ mạng, mang theo nguyền rủa trở lại và cuối cùng được Tần Trường Sinh ra tay mới giữ được mạng sống. "Con muốn đi Ác Ma đảo!" Thạch Hạo nói. "Con cũng muốn đi, cứu lấy ông nội!" Tần Hạo nói, sau khi hắn trở lại thì cũng không biết những chuyện này, hiện giờ muốn cùng Thạch Hạo tới đó. Thạch Hạo lắc đầu không muốn để cho hắn mạo hiểm, bởi vì chỗ đó quá kỳ dị, có một vài thứ kỳ lạ. Kỷ nguyên này, trước Mạnh Thiên Chính có tổng cộng ba người tiếp cận thành Tiên, hoặc có thể tính là đã thành Tiên thế nhưng đã phải nuốt hận, phân biệt là Diệp Thiên Vũ, Mô Vô Đạo, Ma tôn! Lần này, Thạch Hạo muốn tới nơi đây để tìm hiểu ngọn nguồn. Sau khi thực lực mạnh mẽ thì hắn cảm thấy mình có thể tới đó, và muốn làm rõ mọi chuyện.