Thành trì được xây dựng nên từ xương cốt của tiên dân, tập hợp tới cả hàng tỷ sinh linh mới có thể tạo thành tạo nên được một vùng đất đỏ rộng tới mười vạn dặm thuộc biên cương của Đại Xích Thiên này, sinh cơ đều bị diệt sạch, không một ai sống sót, thê thảm tới cỡ nào chứ?
Vì vậy, tất cả tu sĩ đi tới đây đều tức giận vô cùng, máu huyết trong người đều sục sôi, đều muốn báo thù!
Một chữ "Giết", nói rõ ý muốn trong lòng của tất cả mọi người, thời khắc này cũng không biết có bao nhiêu thuyền cổ phát ra ánh sáng, hàng loạt ký hiệu hừng hực dựng thẳng.
Đây là phù văn vạn tộc, là áo nghĩa của hết thảy những chủng tộc mạnh mẽ cùng nhau bộc phát, cộng đồng thảo phạt phế tích kia, muốn tiêu diệt địch thủ.
Dù biết rằng nơi đó tồn tại sinh linh của dị vực, rất có thể sẽ tiến vào một khu vực không cách nào tưởng tượng nổi, một khu vực cao cao tại thượng, thế nhưng mọi người cũng không hề khuất phục, muốn chống lại tới cùng!
Ầm!
Ngọn lửa hừng hực sục sôi, thần quang cuồn cuộn, sát khí xộc thẳng lên tận trời, ký hiệu của các tộc tập hợp lại và sản sinh ra lực cộng hưởng vô cùng đáng sợ, hình thành nên kinh văn vô thượng.
Nguồn sức mạnh này vô cùng khủng khiếp, làm cho tất cả mọi người chấn kinh trong lòng.
Trước đó bọn họ cũng chưa từng biết qua, sau khi phù văn vạn tộc dung hợp với nhau thì sẽ tạo nên sức mạnh to lớn như vầy!
Chỉ có Đại trưởng lão, Thánh viện, Tiên viện cùng với những nhân vật thuộc cấp độ hóa thạch sống của thế gia Trường Sinh thì mới hiểu được, trước kia từng nghe qua và từng đoán được, trong sách cổ cũng có nhắc đôi ba dòng nên có chút manh mối, hiện giờ đã được chứng thực.
"Tốt, chính là như thế!"
Một ông lão hét lớn.
Phù văn vạn tộc cộng hưởng sản sinh ra sức mạnh cái thế không cách nào tưởng tượng nổi, toàn bộ đè ép về phía phế tích, chúng sôi trào mãnh liệt như muốn khai thiên tích địa vậy!
Răng rắc!
Hư không nổ tung, hỗn độn cuồn cuộn, tia chớp đen ngòm xèn xẹt, biên cương đang mở rộng, đang từ từ lớn hơn, tựa như đang tái tạo lại giới này, lần nữa được khai thiên!
Cảnh tượng như vầy thật sự rất đáng sợ, sau cùng còn xuất hiện cả bóng mờ luân hồi làm người khó mà tin được!
"Thì ra phù văn của chúng ta lại mạnh như thế, áo nghĩa của vạn tộc có thể cộng hưởng lẫn nhau, hiện giờ tụ hợp lại như thế liền sản sinh ra thần uy cái thế!"
Có người mừng rỡ hét lớn.
"Thật là đáng sợ mà, quá tốt, tiêu diệt đám dị vực!"
Mấy người hét lớn, kích động lẫn hưng phấn.
Thiên địa chấn động, rất nhiều ngôi sao lớn run rẩy.
Trong lúc mọi người đều mang theo vẻ ước ao ngập tràn sự chờ mong thì từ bên trong thông đạo đen ngòm nằm bên dưới Hùng quan đã sụp đổ kia chợt truyền ra một âm thanh đầy lạnh lùng cùng vô tình.
"Yếu kém thì chỉ có thể yếu kém, dù nỗ lực thế nào, dù giãy giụa ra sao đều không thể thay đổi được hiện thực, quá yếu."
Thanh âm rất lạnh lùng và cũng không quá lớn, tựa như là chẳng thèm đếm xỉa tới thế nhưng đối với tất cả mọi người nơi này, đây là một loại khinh bỉ, căn bản là xem thường.
Trong ánh mắt của mọi người lộ vẻ kinh sợ, bên trong vực sâu đen ngòm dưới phế tích lao lên một bàn tay lớn đen thui như mực, nó mang theo một chút vảy giáp và đánh thẳng lên trên phù văn đang ép xuống kia.
"Phụt!"
Chỉ một trảo mà đã có thể đánh tan hơn vạn loại ký hiệu đang cộng hưởng che kín bầu trời bên trên, chúng hóa thành sơn hải và lại như là lũ quét điên cuồng trào dâng.
Chuyện này thật đáng sợ, các tộc hợp lực thế nhưng lại bị một bàn tay lớn xuyên thủng, đây là một nguồn sức mạnh tới cỡ nào chứ, rung động tận thần hồn của tất cả mọi người!
Như vầy thì còn chiến đấu làm sao được nữa?
Làm sao đi chống lại chứ?
Bàn tay lớn màu đen đánh sụp càn khôn, đánh tan mây xanh, xé rách phù văn của vạn tộc và cũng đánh vỡ tan mấy ngôi sao đang lơ lửng trên vòm trời, toàn bộ rơi lả tả xuống mặt đất!
Đây là một hình ảnh đáng sợ tới mức nào chứ?
Thời khắc này, tất cả mọi người đều mờ mịt, căn bản không thể nào tiếp thu sự thật này, không thể nào tin tưởng được.
Trong nhất thời, rất nhiều người sắc mặt đều tái nhợt, thiếu đi màu máu, vẻ hào hùng trước đây không lâu, chiến ý vừa mới dâng trào đã bị một trảo này đánh tan toàn bộ.
Loại tồn tại như vầy, làm sao có thể đánh được? Cơ bản không hề cùng chung một cấp độ!
Mặc cho có rất nhiều cao thủ của vạn tộc đều tới thế nhưng dù có có nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, tuyệt đối không thể nào chống lại được.
Điều này khiến người khác cay đắng, càng khiến người ta tuyệt vọng!
Ồ ạt xuất quân tiến tới, kết quả lại như thế, toàn bộ đều phí công, khi đối mặt với dị vực thì sức mạnh của bọn họ đều quá yếu đuối, không đủ để đánh nhau một trận!
Không hề có đả kích nào nghiêm trọng hơn thế này, làm cho rất nhiều người mất đi hẳn niềm tin.
Nhất thời đoàn người đều dao động, như vầy thì có thể tiếp tục chống cự nữa ư, còn muốn chiến đấu nữa sao? Nếu cứ tiếp tục lao tới thì chỉ có thể uổng mạng, sẽ là một cuộc tàn sát!
Nơi đây yên tĩnh, lại không hề có người nói chuyện.
Cảnh tượng như thế này rất kỳ lạ, vốn là nhân số đông đảo của vạn tộc, tiếng kêu giết rầm trời, thế nhưng dưới một trảo đầy to lớn kia thì khiến cho cả thiên địa đều yên tĩnh.
Bầu không khí thật đáng sợ!
"Thật là làm người khác thất vọng mà, đời sau không bằng đời trước, các ngươi quá yếu, dù một đòn mà đỡ cũng không nổi, còn không bằng sinh linh của Tiên cổ."
Từ bên trong phế tích truyền ra lời nói như thế.
Âm thanh không lớn cũng chẳng hề hùng hồn, có cũng chỉ là bình thản, lạnh lùng, nhưng cũng chính vì như thế mới khiến người khác cảm thấy chênh lệch càng lớn hơn, không cách nào đuổi kịp.
Hiện trường không một ai phản bác cả, cảm giác đầy bi ai, trong lòng bọn họ có căm hận, có cừu oán thế nhưng lại vô lực để đối kháng, vĩnh viễn không phải là đối thủ.
"Người của trên một kỷ nguyên trước, những tên được gọi là tiên dân kia hẳn là tổ tiên của các ngươi phải không, bọn họ tự nhận mình rất mạnh mẽ, không hề chịu khuất phục, muốn huyết chiến tới cùng với chúng ta, nhưng kết quả ra sao? Toàn bộ đều bị giết sạch! Cái gọi là Chân Tiên, cái gọi là cao thủ vô địch, còn không phải đều nằm rạp ở dưới chân của ta, phơi thây trước mặt ta, rượu mời thì không muốn mà cứ muốn uống rượu phạt, quả đúng là như thế! Mà các ngươi là đời sau của bọn chúng, huyết thống được truyền lưu tới tận hiện tại, cũng coi như là cha truyền con nối, đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ, biết chúng ta lần nữa giáng lâm mà cũng dám nghênh chiến. Các ngươi, điếc không sợ súng à?!"
Những lời nói thẳng thừng này, là đang làm nhục và cũng mang theo vẻ hùng hồn chấn động cả Đại Xích Thiên, truyền khắp tứ hải, khiến cho sinh linh của giới này đều run rẩy, tâm thần chấn kinh.
Hơn nữa, mấy câu cuối cùng kia chợt bị hét lớn ra ngoài, quát mắng sinh linh giới này không biết trời cao đất rộng, điếc không sợ súng, hoàn toàn là dùng dáng vẻ bề trên, từ trên cao nhìn xuống, xem thường tất cả mọi người thuộc giới này.
Chỉ một đối thủ mà đã muốn hủy đi niềm tin của quần hùng!
Chuyện này thật đáng sợ, hắn dùng sức một người để uy hiếp, dùng thực lực để nói đạo lý, sinh linh của thế giới một bờ khác tuyệt đối không thể chống đỡ được, người của giới này cách biệt quá xa.
Đáp lại như thế nào, đối kháng ra làm sao?
Lửa giận của mọi người xâm chiếm toàn bộ thân thể, ai cũng muốn hét thật lớn, ai cũng muốn chửi bới thật đã thế nhưng hết thảy cũng đều chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vì, nếu như đấu không lại thì dù có kêu gào như thế cũng chỉ là chuyện cười!
Lúc này, vẻ ủ rũ thất bại lan tràn, mỗi người đều trầm mặc, niềm tin không còn kiên định như trước nữa.
"Tĩnh tâm!"
Đúng lúc này thì một luồng sấm sét nổ ầm và vang vọng bên tai của tất cả mọi người, lập tức toàn bộ bị đánh thức và phục hồi lại tinh thần.
Dù là Đại trưởng lão cũng trở nên nghiêm túc, hắn đứng ở trong hư không, chiếc áo bào phần phật trong gió, hét lớn: "Có gì mà phải ủ rũ hả, chỉ vừa mới giao thủ mà đã nản lòng? Nếu mà các ngươi biết lần giao thủ vừa rồi là với ai, là đang quyết đấu với kẻ nào thì chắc chắn sẽ không buồn bã như vầy. Hắn chính là sinh linh Bất hủ, là cường giả sống sót từ hơn kỷ nguyên trước tới giờ, đã tham dự qua cuộc chiến đấu của đời trước!"
Lời nói của Đại trưởng lão tựa như sóng lớn bao phủ cả thiên địa, đánh thức mọi người.
"Chỉ vừa mới bắt đầu thì đã có Bất Hủ xuất thủ, mục đích là muốn đả kích chúng ta, việc này nói rõ vấn đề gì? Bọn họ đã chột dạ, cũng không hề nắm chắc, cho nên mới phải làm như thế!"
Đại trưởng lão quát lớn.
Một vài ông lão của Thánh Viện, Tiên viện, thế gia Trường Sinh dồn dập rời khỏi hàng, đồng thời cũng có người lớn tiếng nói.
"Giống như suy đoán trước kia của chúng ta, bức tường của hai giới làm sao có thể bị phá dễ dàng như vậy chứ, nếu như có thể bình định giới ta dễ dàng thì thân là Bất Hủ còn cần phí lời với chúng ta ư, đã sớm ra tay đại khai sát giới rồi."
"Chính xác, lần xuất thủ vừa rồi chúng ta đã triển khai phù văn vạn tộc, có thể giao thủ không hề yếu hơn so với người từ hơn một kỷ nguyên trước, có thể nói là thế hòa!"
Liên tiếp có mấy ông lão bổ sung, lớn giọng nói.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, tiếp đó như hiểu rõ được rất nhiều chuyện.
"Đám thấp kém, là đang tự cổ vũ bản thân ư, khá đó chứ."
Từ trong vực sâu bên dưới phế tích truyền tới lời nói lạnh lẽo.
"Kỳ thực, ngươi rất là chột dạ, bởi vì tạm thời các ngươi không thể nào qua đây được cho nên vừa mới bắt đầu đã phát động ngay một vị cao thủ vô thượng, là muốn uy hiếp chúng ta."
Đại trưởng lão nói.
"Hơn nữa, ngươi tiến tới đây cũng có khoảng cách nhất định, và cũng bị quy tắc của thế giới này bài xích, áp chế, thời gian càng lâu thì ngươi sẽ chịu ảnh hưởng càng lớn, vì vậy dù là Bất Hủ thì cũng không thể quét ngang hoàn toàn giới ta!"
Đại trưởng lão tiếp lời.
"Nực cười, nếu như ngươi cho là như thế, vậy thì bắt đầu từ ngươi vậy, xóa bỏ!"
Bên trong vực sâu bên dưới phế tích phát ra âm thanh càng lạnh lùng hơn, tiếp đó chợt bạo phát, gợn sóng to lớn, thiên địa run rẩy làm cho toàn bộ chiến thuyền đều rung lắc như sắp nổ tung.
Bàn tay lớn đen ngòm kia lần nữa lao ra và chộp mạnh về phía Đại trưởng lão, nó che kín cả bầu trời, khủng khiếp vô biên.
"Chư vị, chắc các ngươi đã quá đề cao rồi, Bất Tử giả thì như thế nào, cường giả mạnh nhất trên một kỷ nguyên trước thì làm sao, cũng chỉ tới thế thôi!"
Đại trưởng lão quát lớn, ông cũng không hề tránh né, chưa hề chạy trốn, mà là muốn nghênh tiếp, lấy thân để trả lời, cổ vũ sĩ khí!