Chương 1732 : Về bát vực.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:18

Hoang đã vào rồi, và biến mất ở phía sau cánh cửa kia! Dưới mặt đất trở nên huyên náo, tiếng bàn luận vô cùng ầm ĩ. Không ngờ lại có một con cổ lộ như thế làm cho nhiều người giật mình đồng thời cũng hoài nghi, vào thời khắc sống còn mà Hoang vẫn nghịch thiên như vậy, có thể tìm ra được một thông đạo thần bí. Trong mắt của mọi người đều lộ ánh sáng chói lóa nhìn chằm chằm sông dài trên vòm trời cùng cánh cửa kia, tới lúc này nó vẫn chưa khép lại. Dòng sông Thái Âm cuộn trào khói đen tựa như là ma vực, sông dài Thái Dương ầm ầm sôi trào ánh vàng rực rỡ và thần thánh, cả bầu trời bị đốt cháy như muốn tan chảy. "Ta từng nghe nói, tám vực ở hạ giới vô cùng thần bí, phần lớn Thập Hung đều từng sinh sống ở nơi đó, có bí mật động trời!" "Chính xác, vẫn có lời đồn truyền rằng, lao tù tám vực ấy ẩn giấu vật vô cùng kinh thiên." Ánh mắt của vài người sáng rực nhìn chằm chằm cánh cửa kia. "Cơ hội hiếm thấy, có ai muốn xuống hạ giới tham quan chút không!" Bỗng nhiên có người nói nhỏ. Đã có người rục rịch và nghĩ tới một vài lời đồn, muốn nhân cơ hội này để xuống hạ giới, bởi vì bọn họ hoài nghi, sở dĩ Hoang vội vàng từ cửu Thiên về hạ giới cũng gì mục đích nào đó. Nếu không, nơi đó vô cùng hoang tàn, với tư chất trời ban như hắn thì làm sao sẽ tự đẩy mình vào lao tù chứ? Trong mắt mọi người, sở dĩ Hoang có thể quật khởi được và có thành tựu như ngày hôm nay, hơn nửa đã chiếm được thứ gì đó dưới hạ giới, nơi đó có bí mật vô cùng kinh khủng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy diễn của một nhóm người, cho nên mới muốn mạo hiểm hạ giới. Mà một ít cao tầng của đại giáo sau khi có ý định này thì liền sai một ít đệ tử thuộc đạo thống mình xông vào thử xem sao. Không cần quan tâm bọn họ có thu hoạch hay là không, xuống hạ giới lần này thì hẳn cũng chẳng có chỗ xấu gì. Kết quả, một vài người trẻ tuổi cùng với một ít tiền bối nổi danh dồn dập bay lên không vì sợ mình sẽ bị tụt ở phía sau, tất cả đều nhằm về phía giao nhau của dòng sông Thái Âm và Thái Dương, lúc này vẫn còn sương mù hỗn độn cùng cánh cửa như ẩn như hiện nằm đó, chưa từng biến mất. "A..." Nhưng mà, khi một tiếng kêu la thảm thiết truyền tới thì liền khiến trái tim của toàn thể mọi người căng cứng. Tiếp đó, mọi người đều lạnh toát từ đầu tới chân, một luồng khí lạnh thấu xương làm ai nấy đều biến sắc mặt và kinh sợ. Mấy người tái xanh mặt mày nhìn về một màn phía trước, không tự chủ hét lớn lên. Mới vừa rồi, một đám người còn đang chen lấn tiến lên, sợ sẽ rớt lại phía sau, ra sức xông về trước, nhưng lúc này có tầm mấy chục người cùng nhau đi vào cánh cửa đó. Nhưng, chỉ có một người kịp phát ra tiếng kêu thảm, còn những người khác dù cho rên rỉ cũng không kịp, đều chết sạch. Tất cả mọi người đều thấy được, sau khi đám người kia tiến vào trong thì thân thể liền nổ tung hóa thành sương máu, xương cốt cũng chẳng còn lại gì, hình thần đều diệt. Cũng không chỉ là một hai người bị mà là cả nhóm người đó, mười mấy cao thủ chớp mắt chết thảm và chỉ để lại một ít sương màu mà thôi, toàn toàn hủy diệt. Phía sau của bọn họ là hơn trăm người đang sợ hãi tới run người, tất cả dừng lại rồi nhanh chóng thối lui, cảnh tượng kia quá khủng khiếp đã chấn nhiếp toàn bộ. "Sao lại như thế?" Máy người hét lớn đầy không hiểu. Trước đây không lâu thì rất nhiều người còn thấy được, Hoang thong thả cất bước vào trong, nhẹ nhàng đi vào, chuyện gì cũng chẳng gặp, nhưng tới phiên bọn họ thì lại khiến một đám chết sạch! "Xoẹt!" Có giáo chủ đứng dưới đất phóng ra pháp khí để thăm dò bên kia cánh cửa sẽ đáng sợ tới mức nào. Rắc! Kết quả, pháp khí của hắn chỉ vừa mới tiến vào đã giải thể và hóa thành bột mịn ngay tại chỗ, một bảo cụ mạnh mẽ bị phá hủy một cách dễ dàng như vậy. Yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều sợ hãi, sâu sắc bất an, từng người không tự chủ thối lui về sau. Cho tới ở trên trời cao, đám người vừa tới gần cánh cửa kia thì run rẩy, trên mặt tái xanh rồi quay đầu bỏ chạy, chuyện này quá đáng sợ. Với bọn họ thì cánh cửa kia tựa như dẫn xuống địa ngục, có thể nuốt chửng thần hồn, không thể tiếp cận được! Có người không hề tin tưởng nên vận dụng hàng loạt thủ đoạn để thử nghiệm, tất cả đều thất bại. Lần này ai nấy cũng đều trầm mặc, Hoang mạnh như thế nào chứ? Vừa nãy đã rõ như ban ngày, hắn thong dong tiến vào, tuyệt không bị ảnh hưởng. Nhưng tới phiên bọn họ thì kẻ nào dám xông vào thì kẻ đó sẽ chết thảm! Chênh lệch giữa đôi bên quá lớn! Trong tiếng ầm ầm, hai dòng sông tản ra, sương mù hỗn độn biết mất ,cánh cửa cũng chẳng thấy đâu. Không chỉ như thế, hai dòng sông cũng như khu phế tích trong hư không kia cũng mơ hồ và biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Không cần nói tới việc tiến vào trong cánh cửa, dù cho nó có hiển hóa ra lại thì bọn họ cũng không làm được. Mọi người hiểu rõ, con đường này không hề có duyên với mình, cơ bản không thể nào thông được, nó thuộc về Hoang, chỉ có hắn mới không sợ loại sức mạnh ẩn chứa tính hủy diệt kia. Trên thực tế, mấy ngày sau đó thì ông lão của Tiên điện cũng tới đây, hắn là một vị Chí Tôn nên đủ khả năng khiến dòng sông Thái Âm và Thái Dương hiện lên trên vòm trời, sau đó cánh cửa hiện ra nhưng lại rất mơ hồ không rõ ràng, hắn đứng yên thật lâu chứ chưa từng tiến vào. Sau khi tin tức này truyền ra thì tất cả mọi người đều biết, còn đường kia cũng chỉ có mỗi mình Hoang mới có thể bước vào, dù cho ông lão của Tiên điện cũng chần chờ không dám, có thể thấy được nó khủng khiếp tới cỡ nào. Con đường kia nhằm vào chính là sự khiêu chiến với bản thân, phải vượt qua cực cảnh của cảnh giới bản thân mới được. Trên thực tế, sau khi Thạch Hạo bước vào con đường này cũng không phải nhẹ nhõm như người ngoài nhìn thấy, thế nhưng hắn từng tiến vào một lần rồi nên đã có kinh nghiệm, thành ra rất bình tĩnh. Dù là như vậy thì hắn vẫn rất vất vả, từng bước tiến về trước. Tiếp đó, sai khi đi được một khoảng cách thì khóe miệng liền rỉ máu. Sau mấy chục dặm thì con đường vẫn dài vô tận, không thấy phần cuối đâu cả. Con đường đá uốn lượn trong hư không, không biết sẽ dẫn tới nơi nào, có đúng là dẫn xuống hạ giới không? Ở xung quanh là vẻ mờ ảo, khí hỗn độn mãnh liệt, thi thoảng có tiêtns gào thét tựa như cổ thú đang gầm gừ. Thạch Hạo lắng nghe thì cũng không phải là cổ thú chân chính, hẳn là những tiếng nổ vang rền đượ hình thành từ va chạm của các quy tắc khác nhau. Thần sắc của hắn cứng lại, bởi vì, với thực lực hiện tại của hắn thì rất khó hiểu rõ loại quy tắc sức mạnh đó, không thể đi mạo hiểm và không thể rời khỏi con đường này được. Tiếp tục tiến bước, những quy tắc trật tự nhìn thấy ven đường lại càng nhiều hơn, tựa như là những sợi dây sắt đan vào trong hư không, vô cùng chói mắt. Thạch Hạo cẩn thận tiến lên, càng tiến hắn càng phát hiện điểm không tầm thường của con đường này, thềm đá dưới chân rất chân thực, cũng chẳng phải do quy tắc biến thành mà như có người lót từng tảng lại với nhau vậy. Cảm giác này rất quen thuộc! Ngày đó, lúc hắn cùng hai vị Táng sĩ Tam Tạng và Thần Minh rời khỏi Tiên vực và tìm kiếm đường về, lúc ấy từng đi nhầm vào một vùng vực sâu lôi điện và thấy qua con đường nhỏ bằng đá nằm trong hư không. "Tám vực, vùng đất khô khan cằn cỗi, thật sự nó là một chốn lao tù à?" Thạch Hạo lau đi vết máu nơi khóe miệng, áp lực rất nặng nên hắn đã bị thương nhưng vẫn không ngừng suy tư suy ngẫm trong lòng. Cứ thế tiến lên, Thạch Hạo gần như đã quên mất thời gian luôn. Con đường này tiến xuống phần thấp hơn, tựa như từ trên trời cao dẫn xuống mặt đất vậy. Một ngày, hai ngày hoặc là ba ngày gì đó đã trôi qua, Thạch Hạo không cảm nhận được. Bên trên con đường này, nhận biết được cũng chỉ là vẻ ngẩn ngơ và quên lãng, thời gian thay đổi, không gian đảo lộn, hết thảy đều khó có thể phân biệt được, rất kỳ lạ. Thân thể của Thạch Hạo bị thương tổn, trên con đường này có một loại sức mạnh kinh khủng nào đó đang chém bay Thạch Hạo, đang áp chế hắn, nếu là những người khác thì sớm đã nổ tung rồi. Thạch Hạo không ngừng kiêng trì, dù cho có ho ra máu thì vẫn sừng sững không ngã, từng bước tiến tới. Nơi đây có tràng vực thần bí như muốn bóp nát người bên trong. Thạch Hạo muốn tăng tốc cũng không được, mỗi lần nhấc chân thì tựa như bị từng ngôi sao nện trúng ngực, gặp lực cản lớn vô cùng. Ầm! Rốt cuộc thì cũng đã thấy được ánh rạng đông, bởi vì, không biết sau bao nhiêu dặm, không biết trôi qua bao nhiêu ngày, hắn dõi mắt nhìn về phía cuối con đường đá thì chính là một khối lục địa. Khục! Thạch Hạo ho khan, rốt cuộc cũng rời khỏi con cổ lộ này! Một giây đó, khí tức thê lương phả vào mặt, rất là quen thuộc, đây chính là tám vực, là hạ giới mà hắn từng sinh hoạt qua. "Hả, không đúng, có gì đó là lạ!" Bởi vì, chỉ trong giây lát đó thì trong lòng Thạch Hạo rung lên khó mà tin được, hắn nghe được một luồng hương thơm thấm gan thấm ruột, tựa như muốn phi thăng lên trời cao vậy. Đây chắc chắn không phải một gốc dược bình thường, dù cho là thần dược thì cũng không hề tạo nên sức hấp dẫn quá lớn cho tu sĩ cảnh giới Độn Nhất như Thạch Hạo, chỉ có một đáp án mà thôi, là Trường Sinh dược. Thạch Hạo ngây dại, hạ giới làm sao có loại dược này chứ? Nên biết, năm xưa muốn trồng sống một loại thần dược cũng không được, linh khí mỏng tới đáng thương. "Nhưng mà, loại thơm ngát cùng dược hiệu này cũng chỉ có thể là Trường Sinh dược mà thôi!" Thạch Hạo kích động không thôi, vừa mới xuống hạ giới mà đã gặp được Trường Sinh dược, hắn đã xuống khu vực nào vậy? Cuối con đường là sự trống trải, đây là một khu sa mạc rộng lớn thiếu hụt sức sống, ở nơi này làm sao lại lan tỏa mùi thuốc chứ, vậy chắc chắn sẽ là chuyện lạ. CÓ lúc nồng nặc và cũng có lúc thoang thoảng, mùi hương kia không ngừng biến ảo. Thạch Hạo tăng nhanh bước chân tiến về trước, xuyên qua khu sa mạc lớn này. "Hả?" Kết quả, khi hắn vừa mới vượt qua được một khu cồn cát và thấy được một phần cảnh tượng ở phía trước. Trong sa mạc có một vườn thuốc vô cùng cổ xưa, đồng thời phía xa xa còn có cả đồi núi, quá đột ngột. Thứ này đã cắt đứt con đường phía trước của Thạch Hạo. Một tấm bia đá chặn ngang phía trước, bên trên có vài chữ lớn, khắc xuống những văn tự của Trường Sinh giả. "Một nơi Cấm khu sinh mệnh?" Thạch Hạo ngạc nhiên, sắc mặt cứng ngắt. Hạ giới có cả cấm địa sinh mệnh à? Hắn hơi ngây người, chuyện này làm người khó có thể tin được, nơi được gọi là Cấm khu sinh mệnh thì chắc hẳn phải ở cửu Thiên mới đúng, làm sao sẽ xuất hiện ở tám vực với linh khí mỏng manh này được chứ? Nên biết, nơi đây được xem là một nhà tù, ai muốn tự vào tù ở chứ?