Chương 1954 : Giết khỏi dị vực.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Thạch Hạo đột nhiên nhìn lại, bễ nghễ cường giả khắp nơi, Vương Bất hủ truy sát ở phía sau quá nhiều, có ít nhất phải tới tám người. Ngoài ra, còn có những Vương Bất hủ khác đang thúc tỉnh và hiện lên pháp tướng khổng lồ trong vũ trụ, chung quy lại cũng sẽ giết tới đây mà thôi. Xoẹt! Một cây trường thương vàng óng đâm tới, mang theo sát ý lạnh lẽo rực rỡ cực điểm, ánh vàng nhấn chìm cả vùng biên cương của vũ trụ này! Boong, Thạch Hạo tay cầm thiên mâu của Thái Thủy quét ngang đánh văng trường thương vàng óng kia, hai bên bùng phát ra đốm lửa rực rỡ và vô số thiên thể bị chém lìa! Thạch Hạo biết, người này nhất định là An Lan, đang cách ngàn tỉ dặm tinh không đâm ra một thương với uy năng rất khủng khiếp này. Ầm ầm! Tiếp đó, lần lượt có hai bàn tay lớn của hai sinh linh khác nhau lao tới, một bàn đánh về phía sau lưng còn một bàn thì đánh về thiên linh cái của hắn. "Giết!" Thạch Hạo hét lớn một tiếng, thiên mâu đốt cháy bầu trời nhằm ngay về phía một bàn tay lớn có vảy đen che kín, lúc hai bên va chạm thì keng keng, chói tai vô cùng. Phụt! Bất chợt có vảy đen bong tróc, có máu nhỏ ra. Thiên mâu là binh khí, Thạch Hạo vận chuyển pháp lực dồn hết lên thiên mâu và đánh bay không ít vảy đen vững chắc bất hủ của đối phương. Đồng thời, Thạch Hạo nắm quyền ấn đánh về một bàn tay màu đen khác chấn cho lòng bàn tay nổ nát, máu tươi trào dâng. Chỉ là giao phong trong tích tắc mà đã đánh nát vùng sao trời này rồi. Thạch Hạo rất muốn lưu lại thế giới này để đại khai sát giới thế nhưng không cách nào dừng lại được, nơi đây là dị vực và Vương Bấ hủ cũng đã bị kinh động, nếu như hắn còn trì hoãn nữa thì sẽ bị quần vương săn bắn ngay. Hắn quả thật rất mạnh thế nhưng còn chưa tới trình độ một người có thể địch cả một giới, dị vực đã trải qua vô tận năm tháng và tích luy trong hàng loạt kỷ nguyên bồng bềnh. Dù cho một kỷ nguyên chỉ có ba bốn người, thậm chí một hai người thành tựu Vương Bất hủ, rất nhiều kỷ nguyên gộp lại, toàn bộ các lão quái vật đều nhảy ra thì đó mới thật sự đáng sợ. "Giết!" Du Đà hét lớn, hắn ở phía sau đánh giết Thạch Hạo. "Chạy đi đâu!" An Lan thì hét lớn, trường thương vàng óng trong tay lần nữa đâm tới phá tan tinh không, bên trên mũi thương lượn lờ một dải dòng sông thời gian, cảnh tượng vô cùng dọa người. Ầm ầm! Hai tay Thạch Hạo nắm chặt lấy thiên mâu, lần này quét ngang ngàn quân, vô tận bí thuật lan tỏa đi kèm là lôi điện, là tiên hỏa bất tử, là xích thần trật tự. Nơi đây leng keng vang vọng, binh khí của rất nhiều người đều bị đánh trúng, một mình Thạch Hạo va chạm mạnh với rất nhiều Vương Bất hủ. Giây lát đó trong lòng Thạch Hạo chợt nặng nề, trong những Vương Bất hủ này có rất nhiều người là vương giả tuyệt đỉnh, trong đó còn có một vị bá chủ, đây là một vài tồn tại chí cao có thể nhìn xuống một giới. Người này không kém gì Xích vương cả! Hiện giờ Thạch Hạo cũng được xem nuhư là bá chủ một giới, mạnh mẽ không gì sánh được thế nhưng khi bị nhiều người săn bắn như vầy thì vẫn nhận lấy áp lực rất lớn. Ầm! Lúc này, một chiếc hồ lô tử kim xuất hiện, là tên bá chủ kia xuất thủ nện về phía Thạch Hạo. Boong, hắn dùng thiên mâu đánh văng ra khiến nơi đây hừng hực ánh sáng, sương mù hỗn độn bao phủ toàn thân hắn đều bị đánh tan và lộ ra chân thân. "Hả?" Vương Bất hủ nhìn chằm chằm hắn và có vài người lộ vẻ kinh ngạc, có vài người lộ vẻ khiếp sợ và cũng có người ngây ngẩn. Lại là Hoang? Quá bất ngờ mà! Vừa rồi Thạch Hạo có ý định che giấu thiên cơ thế nhưng lúc này hắn không lo sợ gì nữa, chính là muốn liều mạng một hồi, muốn đại khai sát giới nên mới giết ra ngoài như thế. "Hoang, làm sao có thể là hắn chứ!" Vương Bất hủ đều khiếp sợ, một người trẻ tuổi của ngày xưa, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, cũng chưa đủ một kỷ nguyên mà đã thành vương rồi! "Hắn... là người kia!" Quả nhiên Xích vương rất phi phàm, tuy rằng bị trấn áp thế nhưng vẫn truyền ra giọng nói đầy suy yếu. Ầm! Thạch Hạo đánh nứt nguyên thần của hắn, xé nó thành một chùm sáng. Tuy rằng trong thời gian ngắn Xích vương sẽ không chết, có thể nhanh chóng đắp nặn lại thần phách thế nhưng chuyện này cũng là một loại tổn thương ới hắn. "Là hắn!" Giây lát đó trong lòng Du Đà chợt sinh ra ý nghĩ, bởi vì trước đây không lâu trong lòng bọn họ chợt rung động, thiên cơ đã từng bị che kín chợt hiện ra trong lòng thế nhưng rất là mơ hồ. Hiện giờ thì đã chân thật hơn, rõ ràng hơn, bởi vì khi được Xích vương nhắc nhở thì luồng thiên cơ kia hoàn toàn rõ ràng. Ngày xưa, bọn họ đã hợp lực suy diễn ra biến số kia, là Hoang ư? Lẽ ra thiên cơ đã bị tiêu diệt theo năm tháng kia, đã biết mất trong đầu bọn họ chợt lại tái hiện, khiến bọn họ hiểu rõ nhiều chuyện hơn. "Đúng rồi, là hắn, năm xưa khi đánh giết hắn thì từng bị một cô gái mặc áo trắng cản trở, bị sức mạnh nhân quả cắn trả, hắn chính là biến số kia!" An Lan gầm rú, dẫn theo chư vương điên cuồng săn bắn. Đại sự bên trong sông dài năm sáng không thể thay đổi được, nếu như không thuộc về cùng một thời đại thì dù cho có nghịch thên tới cỡ nào cung khó có thể thay đổi quỹ tích của lịch sử được. Khởi dậy một vị trí nhỏ bé nào đó cũng không thể thay đổi hướng đi của đại thế được. Lúc Xích vương xuyên qua dòng sông thời gian thì không chỉ nhằm vào một người Thạch Hạo, nhưng chỉ có một mình Hoang liên quan tới hướng đi của đại thế. Sau này thì đã chứng minh được, đại xu thế là như thế, dù là bá chủ trong Tiên vương cũng vô lực nghịch thiên. "Giết!" Thạch Hạo phát điên, sau khi bị mọi người truy sát thì hắn vừa đi vừa nghỉ, không muốn trốn quá nhanh chỉ vì muốn giết thêm một tên Vương Bất hủ khác nữa. Nhưng, những người này đều quá mạnh, đi chung với nhau, liên thủ với nhau vây giết nên không cho hắn chút cơ hội nào cả. Đây là một cuộc đại chiến chấn động cả thế gian, chư vương dị vực đều bị kinh động. Ầm ầm! Bình Luyện tiên xuất hiện, nó mang theo uy thế vô thượng, khí tức khủng khiếp tới tận cùng từ phương xa lao tới tiêu diệt lấy Thạch Hạo. Hoàn toàn chính xác, đây lại là một vị bá chủ trong Tiên vương khác ra tay! Boong! Thạch Hạo liều mạng với thứ này, đánh cho nó rung động xoay tròn ra ngoài, thế nhưng uy thế không hề giảm vẫn uy hiếp nghiêm trọng tới hắn. Nghe đồn, bên trong bình Luyện tiên có một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, vẫn luôn được xem là một trong những người mạnh mẽ nhất ở dị vực từ xưa tới nay. Thế nhưng, chủ nhân của bình Luyện tiên này quá thần bí, có người nói tình hình của hắn không ổn nên đang chờ cơ hội iết bàn, cũng có người nói hắn đã ngủ say bên trong nên rất khó hiện ra được. Trận chiến này chém giết tới nhật nguyệt ảm đảm, sơn hà biến sắc, Thạch Hạo từ vùng sao trời này đánh tới vùng sao trời khác, khóe miệng không ngừng ứa máu. Thế những cũng có Vương Bất hủ bị hắn xé lìa một cánh tay, dù Thạch Hạo đã bị trúng xung kích tới mấy lần thế nhưng cũng giết cho Vương Bất hủ phải kinh sợ. Bọn họ là đang săn bắn thế nhưng Hoang lại quá dũng mãnh, một người giết thẳng ra ngoài, không hề bị ngăn cản, chẳng lẽ có thể sống sót chạy khỏi ư? Tùng tùng tùng... Có người gióng lên trống trận, kêu gọi những Vương Bất hủ khác chưa xuất hiện, muốn hợp lực bắt giết và nhốt Hoang ở đây. Thạch Hạo giết tới đỏ cả mắt, tắm rửa trong máu huyết kẻ địch và cũng của chính mình, có là bị mũi thương cắt lìa, có là màn khói do hồ lô tử kim phun ra cắt đứt. Đương nhiên hắn cũng từng chấn cho đối phương phun đầy máu tươi, và cũng có một người đã bị hắn dùng kiếm quyết chém tan xương trán và thiếu chút nữa mất mạng ngay tại chỗ. "Gào..." Thạch Hạo gầm thét đối chọi với An Lan, hắn rất muốn giết An Lan, năm xưa chính người này đã bắt đi Tội châu, làm hại khiến Hỏa Linh Nhi rơi vào hắc ám. Ầm ầm ầm... Thạch Hạo va chạm với An Lan đầy khốc liệt, gần như đánh gãy trường thương vàng óng kia. Ầm ầm! Một chiếc ấn lớn nện xuống lưng của Thạch Hạo, không thể tranh thoát được, bởi vì có quá nhiều người công kích, đầy trời đều là phù văn, đâu đâu cũng có quy tắc đại đạo. Thạch Hạo lảo đảo ho ra một ngụm máu! Hừ! Thạch Hạo đột nhiên quay đầu lại, mái tóc rối bời con ngươi lạnh lẽo. Hắn hóa tự đại đại pháp lưu chuyể hào quang mịt mờ, hắn hóa ra mấy bóng hình với cảnh tượng dọa người, ầm, bọn họ nhào giết cùng với chân thân của hắn. Thạch Hạo cũng liều mạng, nếu không sẽ không sử dụng tới loại bí thuật cấm kỵ này. Không riêng việc liều mạng phá vòng vây mà còn muốn giết chết thêm Vương Bất hủ nữa! "Rầm!" Bình Luyện tiên phát sáng, miệng bình tỏa ra sương mù thần bí rồi hình thành vòng xoáy muốn hút chân thân Thạch Hạo vào trong. "Cút ngay!" Mi tâm của Thạch Hạo sáng rực và lan tỏa kiếm mang hỗn dộn, vận dụng pháp lực vô thượng đánh văng bình Luyện tiên. Boong! Trường thương của An Lan, bàn tay lớn của Du Đà cùng với công kích của những người khác tạm thời bị hắn đánh văng đồng thời khóe miệng hắn cũng mang theo vết máu đỏ đậm, hắn điên cuồng giết về trước. "Ngăn hắn lại!" Có người hét lớn. Ầm! Thạch Hạo cùng với mấy bóng hình hóa ra vọt tới ra tay đầy điên cuồng, trong giây lát đó Côn bằng vương giang rộng cánh chim, cánh liễu màu vàng từ Liễu Thần lao ra xuyên thủng hư không, có chân hoàng hí vang. Phụt! Cuối cùng, một vị Vương Bất hủ bị đánh xuyên, binh khí của hắn chính là một chiếc ấn lớn thì bị chấn cho rạn nứt, sau cùng đã bị một quyền ấn của chân thân Thạch Hạo đánh nổ ngay tại chỗ. Bởi vì, hắn đã bị tên Vương Bất hủ này tập kích tới mấy lần, vết thương sau lưng tới dọa người, đã dính phải một đòn nghiêm trọng từ chiếc ấn lớn này. Hiện giờ, hắn đánh xuyên kẻ này đồng hời mấy bóng hình mà Hắn hóa tự tại đại pháp gọi tới giết chết tên Vương Bất hủ này. Phụt! Máu tươi dâng trào, Thạch Hạo ngắt lấy đầu lâu của hắn. Nơi đây trở nên óng ánh, đám người An Lan Du Đà không thể không lùi về sau được, bởi vì Thạch Hạo đã đánh nổ binh khí Tiên vương khiến cho sóng năng lượng trở nên kịch liệt, có thể gây thương tổn cho bọn họ. Đồng thời, đại ấn của Vương Bất hủ kia cũng đã bị hủy diệt như thế. Thạch Hạo xuất thủ lấy lò Xích vương ra ngoài rồi nhanh chóng tế luyện và nổ tung ở nơi đây, tàn phá bừa bãi về phương hướng mà chư vương đang truy kích. Lò Xích vương bốn đã bị hắn đánh xuyên thủng và hiện tại cũng chỉ là thuận thế kích nổ mà thôi. Vô cùng nhục nhã, một đám người đi săn mọt người thế nhưng lại bị hắn giết ngược trở lại và giết chết một vị Vương Bất hủ, đây là sự bá đạo và đáng sợ tới cỡ nào chứ? Ầm! Một lát sau khi mọi người truy kích thì Thạch Hạo lại kích nổ thêm hai bộ thân thể của Tiên vương nữa, một là của Xích vương còn một là vương giả vừa bị giết chết kia. Đây là một cơn bão táp vô cùng to lớn, cả vùng vũ trụ này rung chuyển theo. Thạch Hạo cứ thế giết thẳng ra ngoài, xông qua nơi phong tỏa của tu sĩ dị vực. Hắn thần dũng không gì sánh được, cầm theo hai đầu lâu giết ra khỏi dị vực. Phía sau có bá chủ truy kich giết ra ngoài dị vực. Đây là một vùng tinh không tả tơi, ở mấy kỷ nguyên trước thì nơi đây chính là chiến trường của cuộc đại quyết chiến giữa dị vực cùng Tiên vực, có rất nhiều di tích cổ xưa được lưu lại. Một của thành nguy nga ngay phía trước đang đóng kín, theo con đường kia thì có thể tiến vào trong Tiên vực. "Mở tiên môn!" Thạch Hạo hét lớn, hắn đã tới nơi này. Người trong thành không dám hành động vì thấy phía sau đang có rất nhiều Vương Bất hủ truy kích, có trường thương vàng óng đang đâm tới. "An Lan, bọn ngươi muốn chết!" Thạch Hạo gầm thét, boong, hắn khống chế chuông Xích vương và sử dụng tới sức mạnh thời gian đầy mạnh mẽ của thú này để quấy phá truy binh ở phia sau. Đồng thời hắn cũng lấy nguyên thần của Thái Thủy, Ngao Thịnh ra, chuẩn bị dùng bọn họ để nổ mở cửa thành. Chuyện như vầy cũng không phải là lần đầu tiên hắn làm, trước đây khi xông vào dị vực thì đã từng dùng nguyên thần của Nguyên Sơ kích nổ nơi đó. Hiện giờ hắn muốn dùng lại bài cũ, việc này liên quan tới mạng sống của Ngao Thịnh và Thái Thủy nên hai người bọn họ vô cùng sốt sắng. "Mở cửa thành!" Trên cửa thành có người phân phó. Những người bảo vệ thành nghe thế thì chợt xoay người quan sát và kinh hãi tới trắng bệch sắc mặt, bọn họ nhìn thấy Tiên vương! Hơn nữa không chỉ một người mà tới tận mười người, bọn họ yêu cầu mở ra cửa thành và truyền âm muốn để Thạch Hạo tiến vào. Hoang một thân một mình đi giết Vương Bất hủ của dị vực, dũng khí cỡ này đã chấn động các đại cường giả của Tiên vực, từ khi hắn lên đường đã khiến cho toàn bộ mọi người đứng ngồi không yên. Cuối cùng cũng có một vài Tiên vương xuất thế đi tới nơi đây, nhìn xem thử hắn có còn sống trở về hay không. Kết quả đã đợi được rồi, nhìn thấy hắn đang cầm lấy hai đầu lâu của hai Vương Bất hủ trở về! Thạch Hạo vào thành, ầm, cửa thành đóng kín và cũng mang ý nghĩa phong ấn đi một giới. "Cái gì, đây là Xích vương?" Có một lão quái vật hét lớn. Cường giả trong nhóm Tiên vương này có một vị là bá chủ, hắn giáng lâm và nhận ra được Xích vương. Bọn họ thật sự khiếp sợ, cảm thấy chấn kinh không gì tả nổi, vẻ mặt đều sợ hãi, Hoang nghịch thiên tới cỡ nào vầy, một mình giết sang dị vực và lại có thể chém giết Xích vương, khi về mang tận hai đầu lâu vương giả. Bọn họ biết, Hoang đã thật sự quật khởi rồi, không ai có thể ngăn cản được, đã trở thành bá chủ trong Tiên vương rồi. "Kẻ nào dám ra đây chiến một trận?" Đám người An Lan, Du Đà đứng ở trong tinh không nhìn chằm chằm về tòa thành khổng lồ phía đối diện rồi lớn tiếng gầm thét. "Ngay cả đầu lâu của Xích vương cũng đã bị chém bay, các ngươi cũng muốn chết như vậy à?" Thạch Hạo lạnh giọng đáp trả.