"Tiểu bối, ngươi dám!"
Khi thấy Thạch Hạo áp sát tới thì cường giả thứ hai của Tiên điện lạnh lẽo mặt mày, toàn thân lan tràn ra từng tia thần mang, hắn muốn quyết tử chiến một trận.
"Nè, đừng nói là ông, ngay cả lão Chí Tôn của Tiên điện các ông đích thân tới thì cũng giết không thay ngay ở nơi này, trừ phi là lão tàn tiên đích thân tới đây!"
Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Ầm!"
Cường giả thứ hai Tiên điện làm sao bó tay chịu trói được chứ, hắn vận chuyển huyền công vứt ra một tấm đạo phù hòng thức tỉnh điện đồng, mục đích là dùng cung điện giam cầm và ép chết Thạch Hạo đang tiến vào trong này.
"Nếu như là chân thân của Tiên điện bằng đồng tới đây thì ta còn chút kiêng dè, không dám tiến vào trong vì có khí linh, thế nhưng thứ rách nát này mà cũng muốn hàng phục ta à?"
Thạch Hạo chẳng thèm để ý chút nào, bởi vì trong tay hắn đang cầm kiếm thai Đại La quét mạnh tới, keeng, tấm bùa kia nổ tung hóa thành áng lửa.
"Chỉ có ngần ấy thủ đoạn thôi à?"
Thạch Hạo thu hồi kiếm thai, ánh quyền rực rỡ lan tỏa nơi đó, pháp lực của hắn vẫn như trước, uy hiếp tất cả mọi người.
Một đám cường giả không ngừng thối lui, cường giả thứ hai của Tiên điện với vẻ mặt xám xịt đầy tức giận, thế nhưng hắn lại không có chút biện pháp nào cả, thật sự không thể địch lại thiếu niên này.
"Ta rất hối hận, ngày đó nên cầu Chân Tiên đại nhân tiêu diệt hoàn toàn ngươi, chúng ta quá nhân từ, không ngờ lại lưu lại một tên nghiệp chướng như vầy, gieo vạ mà!"
Hắn rất hối hận.
"Nhân từ con mẹ ông!"
Lồng ngực Thạch Hạo vẫn luôn ẩn chứa cơn tức giận, ngày đó Tiên điện đã trấn áp cũng như phế bỏ khiến hắn vô cùng căm phẫn.
"Một ngày đó, tên tàn tiên dám xuống tay chắc, lão ta rất sợ chết, sợ Ngũ Hành sơn sẽ tử chiến với mình cho nên mới thi triển thủ đoạn mờ ám phế đi đạo hạnh một thân của ta. Thạch Hạo lạnh giọng nói. Không cần nói nhiều, hắn quyết đoán xuất thủ, ầm, một quyền nện tới khiến hư không rạn nứt. Dù cho nơi đây có hạn chế pháp và đạo đi nữa thì uy thế của hắn vẫn ở đó, vượt qua cực cảnh không chỉ một bậc nên khiến cả đám người đều chấn kinh. Bọn họ chỉ biết thở dài, Hoang có thể quật khởi đều có đạo lý riêng của hắn, có vốn liếng để tự kiêu, loại tiềm lực này đã vượt qua toàn bộ tưởng tượng của rất nhiều người. Ầm! Giây lát sau thì Thạch Hạo đã tới sát bên cạnh, lúc cú đấm nện xuống thì nhân vật số hai của Tiên điện, vị cường giả được mệnh danh là tiếp cận Chí tôn bị đánh văng ngược ra sau. Hắn không cách nào đỡ lấy được, một quyền của Thạch Hạo chấn cho ho ra đầy máu tươi, hai cánh tay bị bẻ gãy méo mó lắc lư bên dưới. Ầm ầm! Chỉ trong nháy mắt thì cường giả thứ hai của Tiên điện vỗ cánh bay tới, hắn hóa thành một con hạc vàng óng hừng hực không gì sánh bằng, mỏ hạc lấp lóe ánh vàng lưu chuyển ánh sáng kỳ dị. Là một cuộc chiến liều mạng, hắn kích phát ra tiềm năng mạnh nhất, đồng thời vận chuyển tới mấy luồng pháp lực! Đáng tiếc vẫn không thể địch lại, bị Thạch Hạo một chưởng đập nát mỏ chim lao thẳng xuống đầm lầy, máu tươi tung tóe. Lúc này, sắc mặt của Thạch Hạo tràn đầy vẻ u ám, khi nhìn thấy bản thể của nhân vật số hai Tiên điện thì hắn liền nhớ tới chuyện năm xưa. Ngày xưa khi bảy thần hạ giới thì có một tên tôi tới tới từ Tiên điện bản thể cũng là một con hạc vàng, và chính tên này đã đẩy Thạch Hạo vào tử cảnh, bản thân trúng nguyền rủa gỉ đồng nên vô cùng thê thảm."Chẳng trách, quá nửa tên kia là tộc nhân của ông, nợ cũ nợ mới nên tính luôn lần này!"
Thạch Hạo chẳng chút lưu tình gì cả. Hắn vọt tới ngay phụ cận, dù sao ở ngay tại đây cường giả thứ hai của Tiên điện cũng không có sức lực để chống đỡ cho nên đã bị Thạch Hạo một tay chụp gọn, tiếp đó là nhấc bổng chiếc cổ chim Hạc trở lại cửa điện đồng. Ầm, hắn tự mình làm thịt, tiếp đó là nói Xích Long phun ra lửa nóng bắt đầu nướng quay."Sư phụ, chẳng phải sư phụ vừa nói xưa nay không hề sát sinh ư?"
Xích Long góp vui."Lỡ tay mà thôi."
Thạch Hạo liếc nó đồng thời giáng cú bạt vang dội. Việc này khiến cho Xích Long tức giận không thôi, chỉ có thể nhịn! Mọi người trợn mắt, Hoang không sát sinh mới là chuyện cười đó. Sau đó không lâu, mùi thơm ngào ngạt, một con tiên hạc vàng ươm bóng lưỡng được trình làng, ngoài ra còn có cả thịt Chân Hống tươi rói óng ánh cũng đã có thể ăn."Ngày nào cũng ăn thịt nướng, mỡ nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu."
Thái Âm ngọc thỏ miệng thì nói tay thì lại ngắt lấy chiếc cánh vàng ươm của chim hạc."Không có mỡ chút nào mà, mỡ đều bị chảy sạch rồi kìa, ngươi không ăn thì đưa đây cho ta."
Thiên Giác nghĩ hét lên. Ầm ầm ầm! Bên trong điện đồng truyền ra tiếng quyền phong, Xích Long xuất thủ thay cho Thạch Hạo. Kết quả, những sinh linh hình người bị ném sang một bên còn cầm thú thì lại được gác lên đống lửa, đại hội đốt cháy đệ nhất thiên hạ sẽ trở thành hiện thực. Nhóm cường giả này chết đi sẽ kinh động toàn bộ thượng giới, tất cả đều là nhân vật trọng yếu của các giáo thế mà khi hạ giới lại bị người khác bới nguyên một ổ, thật sự quá khủng khiếp."Theo các ngươi, nếu tin tức này truyền đi thì các giáo ở thượng giới có phát điên không?"
Tào Vũ Sinh chột dạ nói, sau đó nét miếng thịt đùi chim hạc cuối cùng vào trong miệng, rồi lầu bầu nói: "Sát sinh, chuyện này không có liên quan tới ta nha, ta ăn cũng đâu có nhiều đâu!"
"Ăn đã ăn rồi, còn sợ cái lông gì nữa."
Thiên Giác nghĩ dửng dưng như không."Ta đoán, một khi tin tức truyền đi thì chắc chắn sẽ chấn động vô cùng, một ít đạo thống sẽ sợ hãi chết khiếp cho coi."
Thanh Y chân thành nói. Chuyện này quả là đại sự, sau cùng một đám cường giả đều bị Thạch Hạo nướng chín, không một ai được buông tha, tất cả đều bỏ mạng. Trong đó bao gồm cả cường giả thứ hai của Tiên điện, phó giáo chủ Thiên quốc, đại tu sĩ của dòng dõi Chân Hống cùng với các cao thủ của Kim gia cùng Vương gia, rtất cả đều là những tồn tại có tiếng tăm. Không chỉ có sinh linh của Ba ngàn châu mà còn cả cường giả trên cửu Thiên nữa."Phải thế không, có rất nhiều người xuống đây mà, mấy tên khốn Tiên vực đâu rồi, sao lại không thấy ở đây chứ?"
Không thể không nói, thần kinh của Thiên Giác nghĩ quá vững chắc, sau khi là người liếm láp cuối cùng và ợ no đầy bụng thì mới nhớ tới chuyện này. Mắt nó lộ ra ánh lạnh, bởi vì đám người từ Tiên vực từng nhằm vào nó, nghi vấn về sự huy hoàng của tộc này, những chuyện này thì nó có thể chấp nhận được thế nhưng chuyện mà nó không tài nào nhẫn được chính là, đám người này lại nghi vấn về công lao cũng như sức chiến đấu năm xưa của phụ thân nó."Quên đi, cần phải khoan dung độ lượng, oan oan tương báo biết khi nào mới hết."
Thạch Hạo cười cười rộng lượng vỗ lên bả vai của nó, dáng vẻ đầy từ bi thiện lành. Đám người nghe vậy thì cảm thấy có gì đó là lạ, hắn mà có loại giác ngộ như vầy thì cần phải khai mạc đại hội đốt cháy đệ nhất thiên hạ nữa à? Hắn ác độc tàn nhẫn hơn bất cứ người nào ở đây! Quay vàng cả đám kẻ thù, sau đó lại làm ra vẻ cao tăng đắc đạo, lòng mang từ bi chỉ điểm mọi người cần phải hướng thiện, dù nhìn từ góc độ này thì cũng rất quái lạ, không đúng chút nào."Cái tên khốn nhà ngươi, muốn xuất gia trở thành một tên đại ma tăng à!"
Đây là lời đánh giá của Yêu Nguyệt công chúa."Nè, công chúa ơi, nghe nói gần đây ngươi đang bị tộc nhân trong hoàng triều Trường Sinh của mình bắt phải chọn đạo lữ à, đã có lang quân vừa ý chưa thế hả?"
Thạch Hạo đáp trả, khiêu khích tiên tử áo trắng này."Quân cái con khỉ!"
Quả nhiên Yêu Nguyệt công chúa đã bị khích bác, nếu không một người ôn hòa như tiền thì làm sao 'xằng bậy' như vầy được chứ."Chẳng phải ta đang có lòng tốt góp ý đấy thôi, trời đất này quá bao la thế nhưng lại không hề có chốn nào để dung thân cả, thật sự là không ổn, ta sẽ cố gắng hết sức để tuyển chọn yêu chiều mà, để ta giải thoát giúp cho nhé."
Thạch Hạo cười nói."Ngươi cút cho ta!"
Đối mặt với lời trêu ghẹo, Yêu Nguyệt công chúa chỉ biết mang theo sát khí đáp trả."Chớ có hiểu lầm nhen, ta cũng chỉ tuyển làm con sen phụ việc vặt thôi, dù sao thì ta cũng sẽ bị phế đi, nếu như bên cạnh không có một con sen cơ linh để chăm sóc cho mình thì không hay lắm."
Thạch Hạo đáp trả. Đám người đều há hốc miệng không biết nói gì cả, chỉ vài ba câu mà đã chọc cho công chúa áo trắng giận sôi người, ánh mắt đầy đáng sợ như muốn nuốt sống hắn."Điện đồng này cũng không tệ đó chớ, ta sẽ lưu lại."
Thạch Hạo thu hồi điện đồng, khả năng thứ này còn có thể dùng thêm một hai lần nữa cũng nên, dù sao cường giả thứ hai của Tiên điện cũng không cách nào kích phát ra uy thế chân chính của thứ hàng nhái này. Đáng tiếc, đây là một báu vật mang tính chất tiêu hao, cũng không phải thứ Tiên đạo chân chính. Nửa ngày sau, Thạch Hạo đưa tiễn đám bạn cũ này. Hai người Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia đã thả bọn họ ra khỏi đầm lầy này."Đạo hạnh của ngươi sẽ bị phế à? Chỉ còn lại nửa tháng nữa thôi ư?"
Nguyệt Thiền hỏi. Đám người đều chú tâm nhìn chằm chằm Thạch Hạo để nhận được đáp án."Đúng vậy, đạo hạnh chỉ tạm thời chưa mất mà thôi, thêm nửa tháng nữa thì ta dù cho có nghịch thiên hơn nữa cũng phải đi tới con đường cụt rồi, chỉ có thể như vậy."
Thạch Hạo nói. Tiếp đó hắn nhìn về phía Nguyệt Thiền, nói: "Ánh mắt của ngươi rất u buồn, thi thoảng lại có vẻ đầy nồng nhiệt, đang có suy nghĩ gì à, là muốn xuống hạ giới sinh cho ta một đứa khỉ con hả?"
Ban đầu thì mọi người vẫn còn đang đồng tình với hắn, vẫn kinh ngạc quan sát theo thế nhưng tới câu sau thì liền cảm thấy toàn thân có gì đó không ổn. Mày ngài của Nguyệt Thiền nhíu lại, đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí nhìn hắn, tâm tình của Thanh Y trong cơ thể đang bị áp chế còn tâm tình của Nguyệt Thiền lại đang thức tỉnh."Không đẻ thì thôi vậy."
Thạch Hạo xua tay không để ý nói."Nếu như nàng để khỉ con thì sẽ giống ai ta?"
Thái Âm ngọc thỏ chớp chớp cặp mắt, không biết là giả bộ hay là cố ý, lập tức khiến nơi đây lan tỏa đốm lửa."Đi chết, đi chết, đi chết!"
Nguyệt Thiền trút cơn giận."Đi thôi, ta sẽ nhớ các ngươi lắm đó, khi ta già và khi ta nhớ lại những chuyện xưa thì chắc chắn sẽ nhớ tới, Thạch mỗ ta từng vô địch thiên hạ, đánh cho quần hùng thượng giới phải cúi đầu chào thua, không một ai dám tranh đấu, mấy chục năm sau lúc ta tuổi xế chiều, khi đi tới phía cuối của sinh mệnh thì sẽ nhoẻn miệng cười tươi."
Thạch Hạo nói. Sau khi nghe tới những câu cuối thì trong lòng đám người chẳng hề dễ chịu chút nào. Bọn họ yên lặng rời đi, rời khỏi giới môn của hạ giới. Nhìn tâm tình của đám người buồn thiu còn sư phụ mình thì lại đang cười tươi rói, nội tâm của Xích Long ngập tràn vẻ khinh bỉ, tên sư phụ bỉ ổi này chẳng hề hiền lành gì. Ngươi khác không biết chứ Cát Cô còn không biết chắc? Không có ai khỏe mạnh hơn tên khốn này, nửa tháng nữa sẽ bị phế? Đời nào chứ! Di dọc theo thiên lộ lên tới đàn Đồng Tước thì đám người vẫn còn cảm khái, còn thương cảm."Haizz, thật là tiếc nuối, đó là Hoang mà, đường đường một anh hùng bách chiến bất tử ở Biên hoang, quét ngang cả một đời người, vậy mà lại kết thúc như thế ư?"
"Thạch huynh, chờ ta, nếu có một ngày ta hạ giới thì ta sẽ đưa thần dược kéo dài tuổi thọ cho ngươi!"
Bỗng nhiên bọn họ dừng lại rồi chợt quay đầu. Bởi vì, tất cả mọi người đều nghe được tiếng vang ở phía sau, có người đang chạy trốn. Bọn họ dõi mắt nhìn tới thì giật nảy mình, miệng rộng há lớn. Sứ giả của Tiên vực đang mang theo vài người trẻ tuổi đang chạy trốn đầy chật vật và hoảng loạn. Phía sau chính là Thạch Hạo đang nhe răng trợn mày, bày ra bộ mặt đại hung độc ác tàn nhẫn nhất đuổi giết bọn họ. Đồng thời, có hai ông lão đang theo sát bên cạnh, một người ôm lấy tay trái một người ôm lấy tay phải của Thạch Hạo đồng thời khuyên can dừng lại."Tổ tông ơi, đó là sứ giả của Tiên vực, ngươi có thể bình tĩnh chút được không hả, như là trấn áp đám người trẻ tuổi kia thì cũng không sao cả, thế nhưng đừng có nướng đám người kia chứ!"
"Những đại họa khác đều có thể chửi, nhưng sứ giả Tiên vực thì tuyệt không thể động được!'
Hai ông lão này chính là Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia không ngừng ôm chặt cứng trên người của Thạch Hạo.
Bên trên đàn Đồng Tước, một đám người như muốn ngất xỉu, trước khi rời đi mà lại có thể nhìn thấy được một màn như vầy, lần nữa chứng kiến được sự hung ác tàn nhẫn của Hoang!