Chương 1812 : Bên trên con đường Chí Tôn có nhiều hài cốt.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Khí tức Chí Tôn, bước vào lĩnh vực này rồi ư? Thạch Hạo cẩn thận cảm nhận, thực lực của hắn đã tăng vọt, mạnh hơn một đoạn dài so với cảnh giới Độn Nhất, tới ngày hôm nay hắn mới thật sự hiểu được với Chí Tôn cao cao tại thượng sẽ nghiền ép sinh linh các tộc trong hồng trần. Với đạo hạnh trước mắt của hắn thì không cần ra tay, chỉ cần hơi thả ra khí thế là đủ khiến tu sĩ cảnh giới khác run rẩy, thân thể vỡ vụn. So với trước kia thì cảnh giới này tuyệt đối là chúa tể, sinh ra cảm giác cao cao tại thượng đầy ngột ngạt khó nói nên lời. Ngay như Thạch Hạo thì chỉ cần một giọt máu cũng có thể tàn sát đạo thống đỉnh cấp, giơ tay liền có thể phá nát tinh vực, luyện hóa nhật nguyệt tinh thần, nếu như có sát ý thì chớp mắt có thể diệt cả đàn tu sĩ Độn Nhất. Thực lực tăng vọt như vầy khiến lòng Thạch Hạo nổi sóng chập trùng. "Lạch trời không thể vươt jqua." Hắn cảm khái, tuy rằng Độn Nhất thấp hơn Chí Tôn một cảnh giới thế nhưng lại chênh lệch quá lớn, có một ranh giới hồng câu không thể nào vượt qua được. Đã tiến vào cảnh giới Chí Tôn rồi ư? Tâm thần của Thạch Hạo bay bổng, hắn nhớ tới mình đã chém xuống rất nhiều chấp niệm, trả cái giá cực lớn mới có thể đi lên con đường này. Hiện tại đã thành công ư? Nhưng, quá nhanh mà, tuy có chút gian nan cũng có chút sống còn thế nhưng dù sao con đường Chí Tôn cũng không hề dễ đi như trong tưởng tượng. "Không đúng, đạo hạnh của ta vẫn chưa có vững chắc, pháp lực nhấp nhô, thân thể cùng tinh thần cũng chưa có viên mãn." Thạch Hạo quan sát bên trong cơ thể mình rồi bình tĩnh bình luận. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, vào thời khắc sống còn lại hạ xuống vài luồng ánh sáng như vậy để thử thách hắn ư? Thứ được gọi là sự tra hỏi của thiên địa, không hề kinh khủng như trong tưởng tượng. Thiên địa mờ mịt, hỗn độn tàn phá bừa bãi, hư không cắt lìa, mảnh vỡ thời gian bay lượn, Thạch Hạo đang xuất thần, có chút không đúng, cứ thế lên cấp ư? Hắn hơi chút do dự bay hướng ra khỏi hỗn độn, muốn đi vào Hoang vực. Lúc cất bước hắn cảm nhận được sự ớn lạnh cả người, cảm giác này chỉ trong nháy mắt là biến mất. Nhưng Thạch Hạo liền cứng người, bởi vì, chỉ trong nháy mắt này hắn lạnh lẽo toàn thân, lông tóc dựng đứng, tim đập thình thịch! Cảm ứng trong giây lát lại để cho một vị Chí Tôn nổi lên vẻ nôn nóng trong lòng, cảm giác tựa như là ngày tận thế, đây là chuyện cực kỳ khủng khiếp. Thạch Hạo hơi chút chần chờ rồi nhanh chóng cất bước, hắn muốn xem thử đó là thứ gì. Thiên địa tối tăm, hỗn độn lan tràn, chỉ có hư không vô tận, vẻ u ám khiến người khác ngột ngạt, làm tâm thần người phiền muộn. Thạch Hạo càng đi về trước thì càng ngạc nhiên, con đường về này có chút không đúng, làm sao lại trở nên ngột ngạt thế này? Hắn biết đã có vấn đề thế nhưng không hề dừng lại mà tiếp tục tiến lên. Rất nhanh hắn đã thấy được một con đường đặc biệt khác, là được lát thành từ tảng đá đen, khi nhìn kỹ thì như bị máu nhuộm qua và khô đi thành màu đỏ đen. "Thi thể!" Từng bộ thi thể nằm bên trên đó. Những thi thể này rất quái lạ cũng cũng rất đặc biệt, đều tản ra chiến ý kinh người với khí tức mạnh mẽ, dù cho chết đi thế nhưng dấu ấn kích động vẫn bất diệt. "Khí tức của Chí Tôn!" Thạch Hạo biến đổi sắc mặt, con đường bên trong hỗn độn này rất kỳ lạ, hai bên đường đi của con đường lát thành từ đá lại có từng tia khí tức Chí Tôn lan tràn. "Bên trên con đường Chí Tôn có nhiều hài cốt." Thời khắc này hắn nhìn thấy được một tấm bia vỡ ngay bên cạnh con đường, bên trên khắc vài chữ như thế, đẫm máu và mang theo luồng sát cơ! Thạch Hạo giật mình, mạnh như hắn mà cũng cảm thấy lạnh lẽo, cơ thể căng cứng, cảm nhận được nguy hiểm khôn cùng. Phía cuối con đường là vách núi, lại đi về trước nữa thì là một màu đen kịt chẳng thấy cảnh vật gì, đó là vực sâu vô tận! Con đường Chí Tôn! Trên đất có bốn chữ được khắc xuống, được dùng máu để viết thành, đỏ tươi chói mắt, máu tựa như vẫn còn đang nóng. Là ai? Người nào lưu lại vầy? Thạch Hạo im lặng đứng nơi đây, lẳng lặng cảm ứng, yên lặng sư tư. Con đường Chí Tôn, phía trước đã bị đứt đoạn, là vực sâu vô tận, là muốn biểu thị nếu tiếp tục đi nữa thì sẽ rơi vào trong bóng tối cũng như vạn kiếp bất phục ư? Ầm ầm! Âm thanh trong thiên địa vang lên không dứt, tựa như có đại đạo khuấy động đang vang vọng, muốn thức tỉnh từ trong tịch diệt. Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn trời, bên trong bầu trời xám xịt có chút hào quang, có chút trật tự, hắn chợt cảm ứng và bắt lấy một sợi thời cơ. Tiếp đó, hắn ngây người ngập tràn vẻ khiếp sợ. Thiên nhân giao cảm, hắn hiểu rõ bí mật nơi đây. Nhìn như chân thật nhưng thực ra là dấu vết được lưu lại từ vạn cổ, thứ được gọi là con đường Chí Tôn chính là do đại đạo khắc thành, đã từng là một phần mà Chí Tôn đã trải qua. Chẳng trách lại khắc đúng một hàng chữ, bên trên con đường Chí Tôn có nhiều hài cốt! Xác thực là như thế, từ xưa tới nay người có thể bước ra bước này, có thể xung kích Chí Tôn có không ít, thế nhưng sau đó gần chín mươi chín phần trăm sinh linh đã bỏ mạng. Những gì nhìn thấy dọc theo con đường này đều là những người thất bại! Con đường Chí Tôn của Thạch Hạo vẫn chưa xong, nếu như thất bại thì cũng sẽ trở thành một thành viên như bọn họ. Vực sâu màu đen, đó là biểu thị cho kết cục của đại đa số người ư? Thiên địa yên tĩnh, hết thảy ánh sáng đều biến mất, các loại cảm ứng cũng biến sạch. Thạch Hạo hơi khựng lại những sau đó ngang nhiên tiến về trước, hắn bước ra bước kia, trực tiếp đạp lên bên trên vực sâu, đường cụt đều do chính bản thân mỗi người tiếp tục. Con đường Chí Tôn, đây mới chính là thử thách cuối cùng, mỗi một bước bước ra thì Thạch Hạo đều lún xuống, muốn tiến vào trong vực sâu vô tận, như vậy sẽ đại biểu cho trầm luân, hủy diệt! Bóng hình của hắn từ từ biến mất ở phía trước, đang không ngừng chìm xuống. Thạch Hạo phóng thích toàn bộ tiềm năng để chống trả, hắn muốn nhảy lên, muốn bay vút trời xanh thế nhưng lại bị một luồng sức mạnh mênh mông áp chế như muốn đẩy hắn xuống vực sâu. Hắn đang tiến lên và cũng đang chìm xuống, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh. Không biết đã tiến được bao xa và cũng chẳng biết đã chìm xuống bao nhiêu dặm, càng ngày càng đen tối, hoàn toàn mơ hồ, ngay cả thiên nhãn cũng đã mất đi hiệu lực. Mãi tới một khắc bàn chân Thạch Hạo chạm trúng thứ gì đó, chớp mắt hắn cúi đầu thì trong lòng ngập tràn cảm giác mát mẻ, đây chính là đáy của vực sâu và toàn là thi thể. Con đường này đã từng chết rất nhiều người như thế ư? Đều là những người thất bại! Đây cũng chẳng phải là thi thể chân chính, là do đại đạo sao chép lại thế nhưng là sự thực từng phát sinh. Huyết dịch của Thạch Hạo sôi trào, đang bốc cháy, hắn vận dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất tránh khỏi ràng buộc, phản kháng áp chế, hắn xông lên phía trên chứ không muốn trở thành một thành viên của đống hài cốt này. Nhưng, hắn vẫn bị áp chế xuống dưới, bàn chân bốc lên tử khí và không ngừng lan tràn lên trên thân thể hòng hóa hắn thành một bộ thi thể. Chân hoàng bất tử thuật! Bên ngoài cơ thể Thạch Hạo vang lên leng keng, đó chính là linh vĩ đang kích động thiên địa, đó là bảo thuật Chân Hoàng đang phát uy chém giết tủ khí, đốt cháy hắc ám, nơi đây trở nên sáng rực. Hắn đang chống cự, muốn xông qua vực sâu hắc ám này. Lúc tử khí hóa sạch thì phía trước chợt có một thanh thần mâu bay tới, chíu, nó xuyên thủng qua xương trán, xuyên thủng qua cả đầu lâu, chuyện này... quá khủng khiếp. Xương trán của Thạch Hạo phát sáng và kẹp chặt lấy cây thần mâu này, sau đó hắn từ từ rút ra trong cơn đau đớn tột cùng, quá đột ngột. Từng vệt gợn sóng không ngừng tan ra trong tay hắn, đó chính là lưỡi mâu do quy tắc hóa thành từ từ sụp đổ. Con đường Chí Tôn, quá gian nan! Sau khi trải qua nghiệp hỏa hồng trần thì hắn cũng chỉ được xem như là một vị chuẩn Chí Tôn, còn chưa từng đạp qua con đường chân chính, hiện giờ mới chính là thử thách cuối cùng. Thạch Hạo tiến lên ròng rõ chín ngày chín đêm, trong lúc này mỗi ngày hắn đều phải đối diện với sinh tử, có rất nhiều lần thân thể của hắn gần như bị tiêu diệt. Thảm nhất là một lần hắn chỉ còn dư lại mỗi nguyên thần cùng tàn cốt và vài giọt máu tươi, thế nhưng hắn vẫn còn sống. Việc này... có thể đi tới cuối ư? Hắn cảm thấy, con đường hôm nay có thể còn gian nan hơn cả con đường thành Tiên nữa. "Tại sao khi ta muốn trở thành Chí Tôn lại khó như thế?!" Thạch Hạo tử hỏi, sau đó là nhìn về bầu trời hắc ám. "Đạo pháp là tự nhiên, mà ngươi thì dục vọng thành Đạo quá thịnh, không phải tự nhiên!" Trong cõi u minh chợt có tiếng gì đó đáp trả và bị hắn cảm nhận được. Đó chính là lời đáp của đại đạo hay là chính mình tự nghĩ ra, là sự chất vất của tiềm thức đối với chính mình? "Ta muốn thành đạo!" Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo kiên định. Ầm! Hắn đạp về trước chẳng chút chần chờ gì, không lùi bước, kiên định niềm tin. Một giây sau, hắc ám biến mất và phía trước là sườn dốc cao lớn. Thạch Hạo muốn leo lên thế nhưng từ trên vòm trời mờ mịt lại buông xuống từng sợi xích sắc khóa chặt hắn lại và treo ở phía trước sườn dốc, không thể động đậy chút nào. "Đạo pháp không phải tự nhiên!" Âm thanh to lớn vang lên, cũng giống như từ trong lòng Thạch Hạo truyền ra. "Người nếu như vô dục vô niệm thì thành đạo cái quái gì, háo thành tảng đá còn hơn!" Thạch Hạo quát lên. Ầm! Trong thiên địa có ánh sáng lan tỏa, những sợi xích sắt vang lên ào ào, mấy chục tới cả trăm sợi đều đâm xuyên thân thể rồi bắt đầu trói chặt hắn lại. Máu tươi rỉ xuống, Thạch Hạo kêu rên. Tiếp đó, toàn bộ xích sắt bốc cháy, đó là những loại phù văn đang quay nướng thân thể của Thạch Hạo. Bất kỳ một sợi nào cũng có thể hủy diệt một vị sinh linh mạnh mẽ, mà hiện tại lại xuất hiện nhiều sợi như thế. "Chấp niệm, hết chấp niệm này tới chấp niệm khác!" Âm thanh lớn lao kia lại vang lên. Khi nào niệm diệt, khi đó thành đạo ư? Trước đây, Thạch Hạo đã chém bay rất nhiều chấp niệm, ấy vậy lúc này lại còn nhiều như thế ư? "Đã chém đi một ít chấp niệm còn không được à, lẽ nào hóa thành một tảng đá thì ngươi mới thỏa mãn?" Hai mắt Thạch Hạo đầy u ám. Ầm! Ánh lửa hừng hực, hàng loạt phù văn đại thịnh nhấn chìm hắn, từng sợi xích sắt xuyên thủng đốt cháy thân thể hòng đẩy hắn về phía diệt vong. Thạch Hạo gặp phải cơn đau khổ đáng sơ nhất. Mấy ngày sau, gân cốt của Thạch Hạo đứt đoạn, tất cả là do phù văn đốt cháy thành, nguyên thần cũng lờ mờ đi. Hắn hết lần này tới lần khác tái tạo thân thể, nhưng mà mỗi lần vừa mới khôi phục thì sẽ nhận lấy cơn đau đớn càng thảm thiết hơn. "Thà như vậy, hông bằng vạn niệm ngút trời!" Thạch Hạo rít lên, những chấp niệm đã từng bị chém bay đều tỏa ra và hiện lên trong lòng hắn rồi phát sáng lao ra ngoài. Ầm! Nơi đây rung chuyển, xích sắt càng nhiều hơn nữa quấn chặt và trói chặt lấy hắn, muốn đốt cháy hình cùng thần của hắn.