Rất nhiều người bên trong Bàn Đào viên đều giật mình, tu sĩ các tộc đều liếc mắt nhìn chằm chằm về khu vực này.
Hoang đang đối đầu với đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia, rất có thể sẽ có một trận chiến!
Trong lĩnh vực Nhân đạo có mấy sinh linh dám quyết đấu với Ngao Càn? Những năm tới nay hắn tung hoành không ai địch nổi trong tu sĩ từ Chân Tiên trở xuống.
"Ồ, có khí phách, có can đảm, ta đã nghe nói về ngươi."
Ngao Càn chắp hai tay sau lưng thong dong tự nhiên mang theo vẻ cười nhạt, đối mặt với sự khiêu chiến này hắn vẫn rất điềm tĩnh.
Hắn với một thân giáp trụ màu vàng nhạt tựa như một vị Chiến đế sừng sững nơi đây, vô cùng thần võ!
"Nhưng mà, ngươi cũng hơi tự phụ quá đó, đây là địa phương nào, là Bàn Vương phủ, ngươi lại dám nói chuyện như vậy với ta, có tin ta lệnh một tiếng là đầu ngươi lìa khỏi cổ không!?"
Lời nói của Ngao Càn lạnh lùng mang theo sát ý nhè nhẹ!
"Ngươi cho rằng đây là vùng đất nhỏ của Ngao gia các ngươi hả, ỷ vào có lão tổ là Tiên vương thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, hiệu lệnh cả thiên hạ này?"
Thạch Hạo không hề thua kém.
Khuôn mặt của hắn rất thanh tú thế nhưng sau khi trở nên nghiêm túc thì mang theo loại đại uy nghiêm, ngập tràn khí tức Đế giả, đây là khí chất của người vô địch trong Chí Ton.
"Làm càn!"
Ngao Càn hét lớn.
Thân hình của hắn cao ráo cường tráng, gương mặt anh tuấn, tóc dài tung bay, con ngươi sâu thẳm, anh tư siêu phàm, phong thái hơn người, vả lại có niềm tin vô cùng mạnh mẽ.
"Ngươi muốn chết!"
Thạch Hạo cũng quát theo.
Giữa hai bên ngập tràng một luồng tràn vực kỳ lạ hình thành nên cơn bão táp khiến cho những bông hoa đào đang hạ xuống trở nên bồng bềnh, hương thơm nức mũi.
Hình ảnh rất xinh đẹp thế nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, là sự khuếch tán của tràng vực khiến cho hư không vặn vẹo nghiêm trọng và khu vực này trở thành nơi bão táp.
Bất kỳ vật còn sống nào tùy tiện xông vào thì sẽ bị nghiền thành bột mịn!
Hiện tại đang trong trạng thái cân bằng, một khi đánh vỡ thì sẽ là một cuộc tai nạn, tu sĩ xung quanh tái sắc mặt và nhanh chóng lùi về sau.
Rất nhiều người chú ý về nơi đây, nhất thời khu vực này trở nên yên tĩnh.
Bạch Trạch, Tử Côn nhất thời cũng không dám tiến lên khuyên ngăn, bọn họ kiêng kỵ Ngao Càn và cũng phụng mệnh lệnh của Chân Tiên tộc này đi dẫn Thạch Hạo lên đây.
Nhưng, sau đó Bàn gia lại xen vào chuyện này.
"Thả Thanh Y ra, đưa nàng lại đây!"
Ngao Càn lên tiếng, ánh mắt sắc bén tựa như hai thanh tiên kiếm bắn ra những ánh kiếm ong ong, khiếp người vô cùng.
Có thể thấy được, trong mắt của hắn có hai ánh kiếm đang lưu chuyển.
"Ngươi là cái thá gì mà có thể sai khiến ta."
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn hắn.
Thanh Y với ánh mắt nhu hòa đứng bên cạnh Thạch Hạo và đang nghiêng đầu nhìn hắn, từ biệt ngàn năm và giờ có thể gặp lại khiến tâm tình nàng nổi sóng chập trùng.
Tiếp đó, nàng nhìn về phía trước, nói; "Ngao..."
Ngao Càn với vẻ mặt ôn hào nhìn về phía Thanh Y và khi nhìn sang Thạch Hạo thì lại khác, hắn nhẹ giọng cắt ngang lời của nàng, nói: "Không cần giải thích, chờ!"
Ánh mắt của hắn lần nữa tựa như thanh kiếm nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Đây là chuyện giữa ta và ngươi, đừng kéo Thanh Y vào trong."
"Nói nhiều làm quái gì, không phục thì cứ chiến!"
Thạch Hạo vẫn là câu như trước.
Xung quanh rất nhiều người khiếp sợ, một là thán phục người tên Hoang tới từ hạ giới đầy kiêng cường này, lại dám chiến một trận với Ngao Càn, hai là ngạc nhiên về mối quan hệ của bọn họ.
Đông đảo tu sĩ đều nhìn về phía Thanh Y, chính cô gái này đã khiến đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia cũng phải động lòng, nàng có điểm nào phi phàm?
Rất nhiều người gật đầu cảm thấy cô gái áo trắng này rất xinh đẹp không chút tì vết nào, phong thái tuyệt thế, thanh lệ xuất trần, hiếm thấy trên đời.
Nhưng người hiểu nội tình thì không nhiều, chỉ có phần nhỏ người mới lý giải được.
Nghe đồn, nữ tu sĩ có tên Thanh Y này không hề đơn giản chút nào, khả năng là Chân Tiên cổ đại chuyển thế và hơn nữa còn là Thanh Nguyệt có tiếng tăm vô cùng đáng sợ kia.
Chuyện này hết sức kinh người, tới hiện giờ cũng chưa thấy chứng cứ gì cả, một người có thể luân hồi, chết là chết chú làm sao có khả năng còn có kiếp sau chứ?
Nhưng, Thanh Nguyệt tiên tử lại khác, trước khi chết nàng từng lưu lại lời thề, sẽ tái sinh trở về trong hồng trần này, còn tái hiện lần nữa.
Sự xuất hiện của Thanh Y đã khiến lời đồn này trở thành hiện thực, sau đầu của nàng có một vòng thanh nguyệt tản ra khí tức của vị Chân Tiên năm xưa.
Ngao gia có Chân Tiên cổ đại sống từ thời đại đó tới giờ và từng thấy qua Thanh Nguyệt tiên tử nên khẳng định rằng, vầng thanh nguyệt kia hoàn toàn giống năm xưa.
Việc này khiến Ngao gia chấn kinh vô cùng, lẽ nào sau khi hình thần đều diệt thì vẫn có thể chuyển thế tái hiện lại nhân gian?
Trong mắt gia tộc Tiên đạo, giá trị của Thanh Y quá to lớn.
Ngày xưa, Thanh Nguyệt tiên tử chính là một vị cường giả tuyệt đỉnh trong Chân Tiên, cách cảnh giới Tiên vương không còn xa, nếu như thật là nàng chuyển thế trở lại thì chuyện này không tài nào tưởng tượng ra được.
Mấy người cho rằng, nếu như nàng đi ngược lên trời cao, đời này chắc chắn sẽ thành tựu Tiên vương!
Giá trị to lớn nhất chính là, người khác có thể dùng để làm gương noi theo, nếu như có thể thông con đường luân hồi thì đối với toàn bộ giới tu hành, đối với toàn bộ lịch sử tu luyện đây chính là cơn chấn động vô cùng khủng khiếp!
Người bình thường làm sao có khả năng lọt vào mắt của Ngao Càn thế nhưng trên người Thanh Y lại có tấm khăn thần bí che quanh, cho nên đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Ngao Càn rất muốn tự tay vạch trần tấm màn che kia!
"Đại nhân, hắn không có tư cách động thủ với ngài đâu, để chúng ta lên cho!"
Phía sau Ngao Càn đi lên hai người, một nam một nữ, nam ánh tuấn nữ mỹ lệ, khí chất đều không tầm thường, là người đi theo của hắn, đều vô cùng mạnh mẽ.
"Có thể động thủ ở đây à?"
Thạch Hạo hỏi người của Bàn gia.
"Sẽ diễn dịch thần thông giúp vui cho mọi người."
Bàn Nghệ cười ha hả đi tới.
Nếu không phải hắn thì những người của Bàn gia khác chắc chắn sẽ không dám đáp ứng được.
"Chờ ta xí nhé."
Thạch Hạo để Thanh Y lùi về sau, một thân một mình dối mặt với Ngao Càn cùng với hai người kia nữa, nói: "Cả ba cùng lên đi."
Lời vừa ra liền khiến tất cả mọi người đều giật mình, sự tụ phụ của Hoang không hề tầm thường chút nào, hoàn toàn trên Ngao Càn một bậc, cố ý ép hắn đây mà.
Khu vực Chân Tiên nơi xa xa cũng có người nghe thấy động tĩnh nên hỏi những người xung quanh là đang xảy ra chuyện gì.
"Cuồng đồ, chịu trói đi!"
Một nam một nữ bên cạnh Ngao Càn hét lớn bước về trước, ai cũng muốn trước tiên xuất thủ cả.
"Tốt lắm, hai người các ngươi cùng lên cũng được!"
Ánh mắt của Thạch Hạo đầy sắc bén, trong lúc giơ tay là nhật nguyệt tinh thần vờn quanh, sấm chớp không ngừng nổ vang.
Hắn nhìn ra được sự bất phàm của hai người này, có thể đi bên cạnh Ngao Càn thì há là người phàm tục, chính là cường giả đỉnh cao nhất trong Chí Tôn, hai đại cao thủ này đã tu đạo mấy chục vạn năm nên đạo hạnh đáng sợ tới đáng sợ.
Ầm!
Đáng tiếc, trận chiến này Thạch Hạo muốn lập uy nên sẽ không cho bọn họ cơ hội gì, hắn với một chiêu cô đọng tinh khí thần toàn thân, đạo hạnh tăng vọt tới mức cao nhất.
Có thể nói, một đòn này của hắn chẳng hề khác gì đại quyết chiến trăm nghìn chiêu cả, muốn một chiêu phân ra thắng bại, quyết sinh tử.
Thắng chính là thắng, bại chính là bại, sẽ không có lựa chọn khác.
Rầm!
Hư không nổ tung, may mà nơi này là Bàn Vương phủ nên mặt đất không hề hấn gì, Bàn Đào thụ không tổn hại, hoa rơi rực rỡ, bởi vì toàn bộ phủ đều đều là một món chí bảo do Tiên vương luyện thành, không thể hư hao.
Giây lát đó, lôi đình như biển hóa thành từng ngôi sao và diễn dịch ra tinh hà vũ trụ.
Đáng sợ nhất chính là, còn có một con côn bằng đang giương cánh trong vũ trụ lôi điện, một cây liễu to lớn cắm rễ trong trung tâm vũ trụ cùng với sự diễn dịch của pháp môn vô thượng.
"Ồ, truyền thừa của Lôi đế, đại pháp của Côn Bằng, còn có... thần thông của tổ tế linh của thế giới kia nữa!"
Có người kinh ngạc thốt lên.
Không ít người đều biến đổi sắc mặt, cả ba truyền thừa này chẳng hề có cái nào đơn giản cả, đều rất mạnh và cũng rất thần bí.
Chỉ một chiêu đã trộn lẫn ba đại thần thông, vũ trụ lôi điện bao quanh và trút mạnh xuống.
Phụt!
Bí thuật mà một nam một nữ vừa triển khai đều bị đánh tan, mà bản thân bọn họ lại rung lên bần bật, cả người co giật, toàn bộ phù văn hộ thể đều bị tiêu diệt.
Hai người phun ra đầy máu tươi và bay ngược ra sau, xương cốt toàn thân vang lên không ngừng, thiếu chút nưa đã thành hai cục thịt nát rồi.
"Thịnh hội Bàn Đào không thích hợp để sát sinh, ta lưu lại tính mạng cho hai ngươi."
Thạch Hạo bình thản nói.
Chuyện này nhất thời gợi ra rối loạn, rất nhiều người kinh ngạc vô cùng, Hoang tới từ hạ giới vả lại còn mạnh mẽ như thế, ngay cả người đi theo của Ngao Càn cũng không phải là đối thủ của hắn.
"Ngao công tử, cảm ơn ngươi đã đi chung đường."
Thanh Y khẽ nhấc bờ môi đỏ, không chờ Ngao Càn lên tiếng liền nói tiếp: "Xin đừng làm khó Hoang, huynh ấy chính là người mà ta đang đợi."
Lời này vừa ra liền khiến mọi người đều ồ lên.
Dù gì cũng là đại nhân trẻ tuổi của gia tộc Ngao Thịnh Tiên vương đó, kinh tài tuyệt diễm, một đường quét ngang hết thảy mọi đối thủ, có người nói hắn đã là vô địch trong lĩnh vực Nhân đạo, là một trong những thiên kiêu chói mắt nhất.
Cô gái này lại từ chối và lựa chọn Hoang tới từ hạ giới này?
Hoang mạnh hơn Ngao Càn hay không thì chưa biết, tộc này có Chân Tiên, có Tiên vương vô thượng, tóm lại vô cùng mạnh mẽ, trưởng bối của hắn mà dốc lòng chỉ điểm thì thành tựu Tiên vị sẽ cực kỳ nhanh.
Đây chính là tiềm lực của hạt giống khi có khi vọng trở thành Tiên vương, hào quang đầy người, vòng thần gia thân, hấp dẫn ánh mắt của các tộc, rất nhiều gia tộc Tiên đạo muốn thông gia cùng còn không được nữa là.
Nhưng, cô gái này lại từ chối Ngao Càn như vậy.
Đỗng tinh nơi này đã chấn kinh những người phía trên, có Chân Tiên tới hỏi han, dù sao hôm nay có tới mấy vị Tiên vương giá lâm nên không cho phép chất kỳ chuyện gì quấy phá.
"Nếu là nam nhân thì đừng có đẩy một nữ nhân ra nói chuyện, ngươi nếu có thể đỡ được ba chiêu của ta thì ta thừa nhận ngươi có tư cách đề nghị khiêu chiến với ta."
Ngao Càn nói.
Hắn từng bước ép tới trước, muốn đích thân động thủ, bởi vì hắn biết thời gian không còn nhiều nữa, bên trên chắc chắn sẽ nhanh chóng tới can thiệp nên cần tốc chiến tốc thắng.
"Chớ nói nhảm, ta sớm xuất thủ rồi!"
Thạch Hạo lên tiếng rồi liếc nhìn hai người dưới mặt đất kia.
Rất nhanh đã có người nhấc một nam một nữ này đi, bọn họ bị thương quá nặng, thần hồn đã rạn nứt nên muốn phục hồi lại như cũ thì là chuyện không dễ dàng gì.
"Ba chiêu, xem ngươi có đỡ được không đã!"
Ngao Càn lạnh lùng nói, tiếp đó giơ một tay lên.
"Đúng là phiền hà mà, không cẩn thận lại giết chết ngươi thì làm sao giờ?"
Thạch Hạo càng ngông cuồng hơn nói.
Tất cả mọi người đứng xung quanh đều hoảng sợ, hai người này muốn vận toàn bộ sức lực trong ba chiêu này để phân ra thắng bại cùng sinh tử.
"Giết!"
Ngao Càn hét lớn một tiếng, cánh tay giơ lên kia bắt đầu biến hóa, lòng bàn tay phát ra ánh sáng hỗn độn khủng khiếp vô cùng, phủ kín nơi này.
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, nắm quyền ấn đón đánh, lấy cứng chống cứng với chiêu này, trong nháy mắt đại đạo trong thiên địa rung chuyển, ánh sáng hỗn độn cùng với tiên khí bao phủ lấy hai người.
Pháp lực kịch liệt xung kích, hư không bị pháp tắc cắn nát, quá đáng sợ, người ngoài không cách nào thấy rõ được, không cách nào nhìn thấu được.
Đều là Chí Tôn thế nhưng những người khác lại đang run rẩy!
Khí tức kia quá khủng khiếp khiến linh hồn người phải sợ hãi, kích động tựa như muốn thần phục không thể chống đối được.
Bịch, mặt đất rung lắc và hai người tách nhau ra, ánh sáng hỗn độn cùng tiên khí đều tản hết và bọn họ lộ ra chân thân.
Ngao Càn xoay người rời đi, hừ lạnh nói: "Coi như ngươi qua ải, có tư cách đề nghị khiêu chiến với ta!"
Mọi người nghe thế thì khiếp sợ không thôi, Hoang lại mạnh như vậy?
"Chớ có huênh hoang, đừng có cố nhẫn, tụ huyết không phun ra ngoài thì sẽ nội thương đó" Thạch Hạo lạnh như băng nói.
Lần này tất cả mọi người đều chấn kinh, là... có thật không?
Xoẹt, Bàn Nghệ như u linh tiến với bên cạnh Ngao Càn rồi vỗ phía sau lưng hắn một cái.
"Ngươi muốn làm gì hả, cũng muốn chiến một trận với ta?"
Ngao Càn quát lên đồng thời xoay người lại.
"Nhìn xem thử ngươi có tụ huyết hay không thôi mà, kiểm tra giúp ngươi thôi!"
Bàn Nghệ lên tiếng.