Đi ở bên cạnh của một người, mặc dù không phải là đầy tớ, chỉ là một thành viên quan trọng đầy mạnh mẽ, thế nhưng cũng không thể là lựa chọn của Hoang được!
Cho tới ngày hôm nay, hắn một đường xông tới, hạng người gì mà chưa từng thấy qua, đối thủ như thế nào mà chưa từng chiến qua, khi đối mặt với Đế tộc dị vực cũng dám vung kiếm chém giết đầy đãm máu.
Thứ được gọi là thiếu chủ, đó là gì? Hắn không bao giờ chấp nhận!
"Người trẻ tuổi, phải biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế giới này phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều, coi như ngươi tư chất trời ban, vô địch cổ kim thì như thế nào? Ta rất sẵn lòng nói cho ngươi biết rằng, phàm là những sinh linh bước ra từ thế giới của ngươi thì dù cho có kinh diễm tới cỡ nào, nhưng ở trên con đường thành Tiên sẽ không có một ai có thể xưng vương xưng bá, đều sẽ bị đánh bại!"
Sinh linh từ tốn chậm rãi nói ra những lời như vầy, thế nhưng tựa như là gió bắc quét qua cỏ cây bên dưới mặt đất, luồng lạnh lẽo nhào thẳng trước mặt khiến người run sợ.
Những lời nói này đã tiết lộ một ít tin tức đầy đáng sợ, làm người không thể không rung động thần hồn.
"Ông đang nói kỷ nguyên Tiên cổ à?"
Thạch Hạo truy hỏi thời kỳ đó, hắn chưa từng từ bỏ ý định này, không phục từ tận đáy lòng.
"Với Tiên vực thì một kỷ nguyên không tính là quá dài, năm tháng qua đi thế nhưng Tiên vực lại càng vô tận hơn, một vài đạo thống có thời gian trường tồn vượt qua tưởng tượng của ngươi đó!"
Người bí ẩn này lên tiếng, ngũ khí vẫn bình tĩnh như trước thế nhưng lại càng khiến bầu không khí càng thêm nghiêm túc hơn.
Hắn đáp lại nghi vấn liên quan tới thời gian của Thạch Hạo, nói rõ cho hắn biết, đó cũng không phải là một thời kỳ ngẫu nhiên nào đó mà là đoạn năm tháng phổ biến, dựa vào đâu để niên đại đó trường tồn từ xưa?
Có đạo thống như thế ư? Tâm thần của Thạch Hạo không yên, cảm thấy huyết dịch đang sục sôi như sóng lớn, hắn tựa như hứng chí muốn quật khởi, xông ra khỏi một giới này để nhìn khắp thiên hạ!
Đồng thời hắn cũng sầu lo. vị diện quá rộng lớn, cổ giới cũng mênh mông, thời gian để đi từ nam tới bắc hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn, nếu sau này có náo loạn, có đại chiến, sau cùng sẽ có quái vật cỡ nào xuất thế đây?
Trong lòng Thạch Hạo không cách nào bình tĩnh được nữa, hắn luôn cảm thấy mình đã từng nhảy ra khỏi cửu Thiên thập Địa và thấy được chút gì đó, thế nhưng xem ra bản thân cũng chỉ thấy được một góc nhỏ mà thôi.
"Ai cũng nói Táng sĩ là xa xưa, một giấc ngủ là cả trăm vạn năm thậm chí còn hơn nửa kỷ nguyên, thế nhưng nếu so sánh với đạo thống của Tiên vực thì không đáng để nhắc tới, khởi nguyên của bọn họ còn sớm hơn trong suy nghĩ của ngươi, đồng thời thủy tổ đã từng của bọn họ vẫn đang còn sống!"
Người bí ẩn này nói ra một sự thực và kể cho Thạch Hạo một chút chuyện khác, cao thủ thiên hạ rời Tiên vực, trước giờ không ai địch lại.
Cửu Thiên thập Địa, dù cho rất huy hoàng, đã là một nơi rực rỡ đắm say lòng người thế nhưng thời kỳ này tới thời kỳ kia, mặc kệ là niên đại từng được nghe qua hay là năm tháng tiền sử không hay biết, bất luận sinh linh cưỡng hãn cỡ nào cũng không thể nào xưng hùng ở Tiên vực được.
Phần này khiến Thạch Hạo chấn kinh, rất lâu sau cũng không biết nên nói gì.
"Cũng may là, cùng chung địch thủ, nhìn chung đều cùng ngoại địch cả."
Sinh linh bổ sung thêm một câu.
Loại tâm tình này ra làm sao thì Thạch Hạo khó có thể nói rõ được, nhưng hắn biết, nếu như đi tìm hiểu thì lai lịch của các tồn tại cổ xưa này đủ để hù chết người.
Nhưng, bọn họ cũng có địch thủ, đang chờ thứ gì đó!
Những người kia, thời đại kia, nếu như nhất định phải tìm hiểu thì rất khả năng sẽ dính dáng tới hai chữ 'Đế lạc'!
Ân oán ra làm sao, đối đầu như thế nào mới dẫn tới chuyện như thế, từng thời đại qua đi cũng không cách nào hóa giải được, gây nên những 'khủng khiếp lớn' vô biên!
"Haizzz, có quái vật xa xưa như thế luôn à, vẫn còn sống tới tận đời này."
Tâm tư của Thạch Hạo phập phồng, không biết cảm khái hiện tại ra làm sao.
Người sống một đời, vui buồn hợp tan, thất tình lục dục, hàng loạt ân oán tình cừu đầy phức tạp xem ra đều quá nhỏ bé, nếu như so sánh với chấp niẹm của các lão quái vật kia thì chẳng tính là gì cả.
Như người ta mới gọi là chơi lớn, hơi một chút là chí mạng, là diệt giới!
Ví như cây tiên dược cao cấp nhất kia bị chia thành sáu phần và phong ấn lần lượt trong thân thể tàn phế của từng vị tồn tại rồi trồng ở trong các cổ giới khác nhau, những thứ này chẳng phải là ví dụ ư, đều sẽ tạo nên những luồng sóng kinh thiên!
Thạch Hạo suy nghĩ tới những thứ này thì chợt hoảng sợ, hắn nghĩ tới quá nhiều thứ, tiếng thở dài vang lên, con đường của tương lai vẫn rất dài, phải tiến hành trong năm tháng dài đằng đẵng thì mới có tư cách tham gia, nếu như là quá ngắn, sinh mệnh của có chút xíu, vậy thì im lặng.
Nhiệt huyết trong người hắn sục sôi khó kiềm chế được, tâm tình cũng là như thế, hắn muốn nghịch thế tiến tới, phải tham dự trong thời gian ngắn nhất! Đồng thời, hắn cũng đang thầm than, nội tâm phức tạp, con đường không bằng phẳng, đại giới đen tối, và hắn cũng chỉ là một con tép con tôm rất nhanh sau đó bị héo tàn.
Ấn tượng của sinh linh này với Thạch Hạo cũng tính quá xấu, đương nhiên cũng không tính là quá chiếu cố, hắn đã nói rất nhiều thứ rồi.
Hiển nhiên, hắn biết cuộc chiến ở Biên hoang, cũng biết chuyện Thạch Hạo trúng Chiết Tiên chú, rõ ràng những gì đang xảy ra.
Tuy rằng không có địch ý thế nhưng cũng không có ý tứ ra mặt thay cho Thạch Hạo, đối với sinh linh như vầy thì được làm vua thua làm giặc, rất rõ ràng và cũng rất minh bạch.
Nếu như sau đó không lâu Thạch Hạo bị phế bỏ thì hắn sẽ không nguyện ý ra mặt, với một người nhất định phải trở thành sinh linh bình thường thì hắn không cần phải ra tay làm gì.
Với hắn, có giá trị cùng với không có giá trị, hai thứ khác biệt quá rõ ràng.
Thạch Hạo tất nhiên cũng không muốn nhờ vả dựa dẫm vào loại người như này, con đường là của chính mình, thứ được gọi là Chiết Tiên chú trong mắt những người này rất khó giải, ít nhất với tu sĩ trẻ tuổi như hắn một khi trúng phải thì chắc chắn sẽ phế bỏ, hắn không muốn nói nhiều.
Tiếp đó, Thạch Hạo hỏi dò và thỉnh giáo đây là nơi nào.
Kết quả đã được chứng minh, đây quả nhiên là một mật địa phi phàm!
Ở đây có một con đường cần phải trấn thủ, nhìn về nơi xa xa là tinh hệ yên tĩnh hoang vu, thiên địa khô héo, thế nhưng linh khí lại vô cùng nồng nặc.
Linh khí đầy tàn bạo, lúc thì mãnh liệt như biển sâu, lúc thì khô kiệt như rút cạn.
Nơi đất rất quan trọng, trấn áp một con đường cổ xưa chờ thứ gì đó trở về!
Nếu như nhìn kỹ thì Thạch Hạo hiểu rõ, nơi này đã bị đánh cho tàn tạ, nơi phương xa có những xác ngôi sao lớn, đây là một vùng đất xưa, là một thế giới hư hao bị vứt bỏ.
Vũ thần cùng với một nhóm sinh linh thượng cổ từng phi thăng tới đây, trở thành binh sĩ để trấn thủ nơi này.
Dù sao, tuy rằng Vũ thần rất mạnh mẽ thế nhưng ở đây cũng chỉ tính là một tên binh lính không xuất chúng gì, thế nhưng lai lịch của Vũ tộc cũng không hề nhỏ, bộ tộc này cũng không hề kém.
Nói cho cùng, Phong Vũ Lôi Điện, những cảnh tượng tự nhiên này cũng không chỉ nói suông, đã từng đại diện cho một số chủng tộc cổ xưa.
Thâm chí từng có người nói, trong thiên địa này sở dĩ có những cảnh tượng tự nhiên như vầy cũng là đại biểu cho sương vui đau buồn của những chủng tộc cổ lão!
Nhưng, bên trong cổ giới hư hao này thì Vũ tộc đã sa sút, không còn thấy được cao thủ tuyệt thế nữa.
Cuối cùng, nơi này là một vũ trụ hư hao đã bị đánh cho tàn không biết bao nhiêu năm tháng trước kia, đã từng bị phong ấn toàn thể và ngắt liên lạc toàn bộ với ngoại giới.
Từ cận cổ tới nay, những người thủ ở nơi này đã suy yếu tới mức thấp nhất, thiếu chút nữa đã bị diệt sạch sành sanh.
Bởi vì, bên trong lối đi kia không ngừng có linh khí tản ra ngoài tựa như là sương khói ăn mòn tất cả, mà con đường cổ lão kia cũng đang tự mình thức tỉnh và có sinh vật nào đó nhất định phải tới đây.
Có thể nói, những người thủ ở nơi đây thiếu chút nữa đã chết sạch rồi.
Mãi cho tới khi cuộc đại chiến Biên hoang kết thúc và Tiên vực biết được, lúc này tiên môn được mở ra và một ít cổ địa gắn liền với nơi đó, ví dụ nơi này, như thế mới khiến bọn họ được cứu trợ.
Tiên vực ra tay tiếp tục phong ấn thông đạo!
"Thì ra là như thế."
Thạch Hạo gật đầu, toàn bộ tàn giới này sẽ hưng suy theo với con đường kia, có thể thấy được nó khủng khiếp cỡ nào.
"Sinh linh của nơi này rất nhiều à?"
Thạch Hạo hỏi.
"Không nhiều lắm, không tới trăm vạn nhân khẩu thế nhưng đều là tu sĩ cả."
Sinh linh thần bí kia đáp.
Thạch Hạo ngây dại, dù sao nơi này cũng đã tự thành một giới nhưng nhân khẩu sao lại ít ỏi tới đáng thương như vầy chứ.
"Nếu như ngươi đi mở ra những xác ngôi sao kia, bên dưới mỗi tấc đất đều là xương nát cả đó."
Sinh linh thần bí kia nói.
Tới lúc này thì Thạch Hạo cũng không cần phải hỏi kỹ làm gì nữa.
Vùng thế giới này đã đánh cho phế nên có thể tính là cả thế gian đều bị diệt, sở dĩ có trăm vạn sinh linh cũng là những người sau này tới đây để trấn thủ thông đạo mà thôi.
"Haizz, đáng tiếc thật, ta muốn giới thiệu ngươi cho một truyền nhân của tộc nào đó, nhưng ngươi đã mất đi duyên phận rồi."
Sinh linh này lần nữa nhắc lại.
"Thiếu chủ của bộ tộc? Ở Tiên vực có thể đứng hàng thứ mấy?"
Thạch Hạo không thèm để ý mà khóe miệng hơi nhếch lên.
"Khó nói, có thể thủy tổ của nó tá thể thức tỉnh, như vậy trước vài tên cũng không thành vấn đề. Nhưng lời đồn cũng chưa chắc đã đúng, chỉ mình hắn cũng đủ xếp vào hàng ngũ trước mười rồi."
Sinh linh này nói.
Thạch Hạo ngây dại và có chút kinh sợ, hắn cũng không có để ý tới thứ được gọi là thiếu chủ kia thế nhưng lại vô cùng mẫn cảm với người tá thể phục sinh này, lông tóc chợt dựng đứng.
Nếu như là loại quái vật này, vậy khi tranh đấu sẽ phiền toái rất lớn.
"Đương nhiên, nếu như ngươi không bị phế, không muốn trở thành người đi theo của vị thiếu chut kia thì cũng có thể bái nhập vào trong các đạo thống cổ xưa nhất kia, và nếu được bọn họ coi trọng thì cũng sẽ nhận được cơ duyên to lớn, nhưng khả năng này rất khó."
Sinh linh thần bí này nói.
Thạch Hạo bĩu môi lười lên tiếng, hiện tại hắn có cổ kinh, có bí pháp, còn cần phải bái nhập những đạo thống khác à?
"À, nếu nói lời không dễ nghe, pháp môn mà thế giới này đang truyền lưu thì tính là gì chứ? Cũng chỉ là pháp môn vụn vặt mà thôi, năm tháng tang thương, thời đại thay đổi, nếu nói nghiêm chỉnh thì pháp môn của một giới này đều được truyền từ Tiên vực cả, nhiều năm rời xa dương thế như vậy thì hệ thống tu luyện của Tiên vực đều đã thay đổi, lần nữa khai sáng ra một con đường mới, vậy ngươi lấy gì để so sánh?!"
Lúc này sắc mặt của Thạch Hạo hoàn toàn thay đổi, hắn sớm đã có ý định mở ra con đường của riêng mình, hiện tại đang dần thể hiện ra, nhưng khả năng Tiên vực đã sớm có một vài con đường rồi.
Thế nhưng việc này càng khiến đấu chí của Thạch Hạo cao hơn, hắn phải đi càng xa hơn nữa để xem thử ai mạnh ai yếu.
Cũng không phải hắn hống hách mà quả thực trong lòng hắn đang có các loại suy diễn, đồng thời hiện tại đã bước ra con đường độc nhất vô nhị, lấy thân làm chủng, nếu như tiếp tục hoàn thiện thì chắc chắn sẽ đón lấy kết quả vô cùng mĩ mãn.
"Kẻ này, ta có thể giết không?"
Thạch Hạo to gan hỏi ra một lời như thế.
"Người của Vũ tộc ta mặc kệ, nhưng ngươi phải hiểu được, giết một người trấn thủ thì cũng không có hay ho gì cả, bản thân ngươi cũng sẽ bị phế nên cẩn thận nhân quả của ngày sau."
Sinh linh kia nói.
Thạch Hạo rất thẳng thắn, kiếm thai Đại La run lên, dưới thần sắc khủng hoảng của Vũ thần thì một chiêu kiếm đâm thủng mi tâm, giết chết nguyên thần, máu tươi chảy dài trên tế đàn.
Tế đàn này lơ lửng trên hư không và bị dòng máu nhuộm đỏ.
"Tàn giới này tiến vào tám vực rất dễ vậy à?"
Thạch Hạo hỏi thăm.
"Rất khó, phải cần thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt thì mới có thể đẩy vào một bóng mờ được. Người yếu thì dễ, kẻ mạng khó lòng, Vũ thần đã vi phạm quy củ, tụ ý ảnh xạ, rơi vào kết cục như hiện tại cũng xem như là chú định trong cõi u minh rồi."
Sinh linh thần bí nói, cuối cùng hắn rời đi, không để ý những chuyện nơi này nữa.
Nơi xa là sặc sỡ năm màu, cầu vồng bay lượn, cánh cửa cổ lão kia như ẩn như hiện.
Thạch Hạo không có trì hoãn gì nữa nên xoay người rời đi, xoẹt, từ nơi này xuyên thủng giới bích và trở lại Hoang vực.
Quả nhiên, sau khi hắn rời khỏi thì điểm tiếp xúc không gian kia từ từ đè ép rồi đổ nát, cuối cùng biến mất hoàn toàn!