Ai cũng không ngờ rằng Thạch Hạo lại chiến thắng, đánh bại Tử Nhật Thiên quân!
"Còn không mau qua đây à?"
Thạch Hạo lườm về phía Kim Giác tê, lời nói vẫn nhẹ nhàng như trước, thế nhưng khi rơi vào tai mọi người thì lại hoàn toàn khác biệt.
Hoang đại thắng!
Lúc này, tuy rằng hắn vẫn nhẹ như mây gió thế nhưng lại khiến người khác cảm thấy ngột ngạt vô cùng, không một ai dám phớt lờ lời nói của hắn, tất cả đều cẩn thận lắng nghe.
Kim Giác tê phát lạnh toàn thân, da đầu tê dại, lông tơ dựng thẳng, lời nói bình thản ấy rơi vào tai tựa như là sấm sét chấn cho nó như muốn té nhào trên mặt đất.
Tại sao lại như thế? Hoang thắng, Tử Nhật Thiên quân thất bại, kết quả này làm hắn như hóa gỗ, tuyệt đối không nghĩ tới kết thúc sẽ như vầy.
"Mày còn muốn tao nói lần thứ ba à?"
Thạch Hạo quay đầu lại, trong đôi mắt bắn ra tia điện sắc lẹm, con ngươi thâm thúy, cả người tựa như trở nên cay nghiệt.
Nơi đây trở nên yên lặng, những tiếng thì thầm bàn tán to nhỏ đều im bặc, trái tim của mọi người đều đập rộn ràng, không ít người nhìn chằm chằm về phía Tử Nhật Thiên quân cách đó không xa, hắn sẽ can thiệt không?
Nên biết, Hoang đang 'làm theo ý mình', không hề quan tâm tới đối thủ, không để ý tới mọi người, muốn làm gì thì làm cái đó, đây là sự ngang ngược vô biên.
"Hoang, đại nhân, xin hãy khoan dung cho sự vô lễ của tại hạ, tại hạ không dám nữa đâu!"
Kim Giác tê sỡ hãi nhắm mắt bước tới, nó run rẩy cúi đầu hướng về phía Thạch Hạo, dùng lời nói khiêm tốn nhất để cầu xin tha thứ.
Lúc này, nó vô cùng hối hận, rất muốn vả cho mình vài cái bạt tai, trước đây không lâu sao không im lặng đợi chờ kết quả trận đấu chứ, lại vào thời khắc quan trọng lên tiếng mỉa mai trào phúng Hoang.
Hiện giờ báo ứng đã tới, Hoang đã thắng, kết quả này hoàn toàn khác với suy đoán của hắn!
Vả lại, Hoang lại muốn nếm thử hương vị của nó, việc này làm nó sợ hãi, đường đường là nhân vật thiên tài một đời, thăng cấp thành cường giả Giáo chủ mà giờ lại trở thành đồ ăn của người ta.
Đặc biệt, khi nghĩ tới những lời đồn liên quan tới Hoang thì chợt liên tưởng tới việc bản thân bị gác trên đống lửa, bị nướng thành miếng thịt vàng ươm, việc này làm cho Kim Giác tê suýt nữa thì co quắp trên mặt đất.
Nó càng nghĩ càng sợ, bởi vì Hoang là 'kẻ tái phạm', không chỉ là lần đầu tiên thưởng thức hương vị của địch thủ, đối với Kim Giác tê thì đây là một Đại ma vương khủng khiếp nhất.
"Vừa nãy còn cười ha hả vui tươi lắm mà, muốn giết tao ngay và luôn, giờ lại cầu xin tha thứ, trở mặt cũng quá nhanh đó đấy chứ?"
Thạch Hạo liếc nhìn nó.
"Đại nhân xin hãy khoan dung, ta không dám nữa đâu!"
Bắp chân của Kim Giác tê run cầm cập không thôi, bởi vì, tình huống hiện giờ của nó chẳng hề ổn chút nào, Hoang lạnh nhạt là thế, nói rằng muốn nếm và ăn thịt nó.
"Xẻo, róc, cắt, ăn hết, ăn sạch!"
Đúng lúc này, Thái Âm ngọc thỏ la làng lên.
Nàng rất nhí nhảnh, mái tóc bạc lấp lánh, dáng vẻ mười mấy tuổi, hai mắt to tròn như bảo thạch đỏ, tựa như là em bé được tạc từ ngọc ra vậy, xinh đẹp và tinh xảo.
Nhưng lúc này nàng lại ồn ào tựa như là một tiểu ác ma liền khiến Kim Giác tê sụi lơ trên mặt đất, lỗ chân lông cả người bốc lên hơi lạnh, nó bị dọa cho chết khiếp.
"Ngươi cho rằng khiêu khích qua Hoang thì chỉ cần xin lỗi đơn giản như vậy là được à, dù gì cũng phải để chúng ta nếm thử hương vị ra sao chứ."
Đám người Tào Vũ Sinh cười híp mắt bước tới.
"Đại nhân, cứu ta!"
Kim Giác tê nhìn về phía Tử Nhật Thiên quân, tựa như đang cố nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy.
"Đạo huynh, nên độ lượng và khoan dung đúng lúc, tuy rằng nó hơi đắc tội với ngươi thế nhưng cũng không cần phải hù dọa bắt nạt như vậy chứ?"
Rốt cuộc thì Tử Nhật Thiên quân cũng lên tiếng.
Mọi người vẫn đang chờ đợi hắn đứng ra bênh vực và tỏ rõ thái độ, dù sao thì Hoang cũng đã phế bỏ Thư đồng, áp chế Ngô Thái và Kim Giác tê ở ngay trước mặt hắn, chẳng hề nể mặt chút nào.
Nhất thời, bầu không khí nơi đây trở nên căng thẳng, mọi người đều nín thở lặng lặng quan sát tình hình sẽ tiến triển ra sao.
"Ngươi nói rất là êm tai, nếu đổi lại là ngươi, có kẻ cứ om sòm bên tai, liên tục chửi bới, trù ẻo ngươi phải chết, vậy có nên một tát đập chết hắn luôn hay không?"
Thạch Hạo nhẹ nhàng hỏi ngược lại, rồi tiếp tục, nói: "Tao rất nhân từ, không muốn sát sinh, chỉ xin một chiếc sừng để nếm thử thôi mà."
Kim Giác tê sợ hãi không dám nói gì cả, Hoang thật sự xem mình như là một món ăn ư? Quả là một tên Ma vương!
Những người khác nhìn về phía Hoang thì ánh mắt trở nên kỳ lạ, cảm thấy đừng nên trêu chọc vào tên này, nếu không, trong mắt hắn bản thân mình sẽ trở thành một món ăn đầy mới lạ và hấp dẫn.
"Đạo huynh, có thấy làm như vậy sẽ không có tình người hay không, chẳng lẽ không thể khoan dung à?"
Tử Nhật Thiên quân lạnh nhạt nói, làn da tỏa ra ánh tím đầy lấp lánh, đồng thời từng luồng khí tím quấn quanh thân thể, khiến hắn trở nên mờ ảo và rạng ngờ.
"Nói thì rất dễ, vậy khi nó vô lễ với ta thì sao ngươi không lên tiếng ngăn lại, hiện giờ còn muốn nói lý lẽ đạo đức à?"
Thạch Hạo chế nhạo, nói: "Ngươi đã thất bại, nếu như là ta thì sẽ chọn cách lùi về sau, im lặng không lên tiếng, đứng sang một bên làm người thất bại thì hơn."
Nói tới đây thì Thạch Hạo đảo bước về trước, cặp mắt to sáng, dung mạo thanh tú, khí chất xuất trần, hắn đi tới giữa sân rồi bình tĩnh quét nhìn bốn phía.
Dáng vẻ này, hoàn toàn chẳng hề để ý tới Tử Nhật Thiên quân!
Lời nói này quá thẳng thắn, chẳng chút bóng gió nào, hơn nữa dáng vẻ lại từ tốn, thật giống như trong vẻ ôn hòa này lại bao hàm tâm ý hào hiệp của việc ngang ngược.
Sắc mặt của Tử Nhật Thiên quân lúc xanh lúc đỏ, từ xưa tới nay chưa một ai dám xem thường hắn như vậy, không hề đặt hắn vào trong mắt, vả lại còn nói trước mặt rất nhiều người rằng, hắn là kẻ thất bại.
Sự sỉ nhục này tới mức nào chư? Hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Hoang quá thẳng thắn!
"Ngươi muốn ta ra tay, tái chiến lần nữa ư?!"
Lời nói của Tử Nhật Thiên quân khàn khàn, trong lòng đang cuộn trào một luồng khí nóng đầy mãnh liệt, dưới góc nhìn của hắn, đây là đang khiêu chiến uy nghiêm của hắn, là đang chà đạp lên ranh giới của hắn.
"Há!"
Thạch Hạo cười khẽ một tiếng, nói một cách tùy ý: "Chẳng phải vừa mới chiến xong rồi sao, ngươi quá kém, không phải là đối thủ của ta, chẳng lẽ còn không phục nữa à, muốn tái chiến thêm trận nữa?"
Tuy rằng rất tùy ý thế nhưng lại rất uy áp, làm cho mọi người càng yên lặng hơn, ai cũng không dám mở lời vì sợ sinh ra hiểu lầm, bởi vì hiện tại lúc nào cũng có thể bộc phát ra mưa to gió lớn cả.
Trong lòng Tử Nhật Thiên quân bốc lên luồng hỏa khí thế nhưng cố gắng kìm nén lại, ý của hắn rất rõ, nếu như đối phương không thức thời thì hắn sẽ sử dụng tới sức mạnh của cảnh giới cao hơn!
Đây là đang uy hiếp và cũng là đang cảnh cáo!
Nhưng, đối phương tựa như không hiểu lời nói của hắn, vẫn dùng dáng vẻ của người chiến thắng để bễ nghễ liếc nhìn hắn, trong lời nói mang theo tâm ý khinh bỉ.
Chính xác, là xem thường, ngạo màn, tự phụ, đối phương ngẩn cao đầu, đứng bên trên liếc nhìn hắn bên dưới, dùng dáng vẻ cao thượng để nói chuyện với Thiên quân như hắn.
Trong lòng của Tử Nhật Thiên quân nổi sóng chập trùng,ánh sáng màu tím thần bí nhảy múa bên ngoài cơ thể tựa như kìm nén không được nữa, lại có người dám xem thường hắn? Uống thuốc liều rồi mà!
Những người khác cũng chẳng nói gì, chẳng lẽ Hoang nghe không hiểu ư?
Đương nhiên, cũng có một vài người giật mình, Hoang chẳng hề sợ hãi, vô cùng thẳng thắn, ngang ngược vô song, muốn quyết chiến ngang hàng với Tử Nhật Thiên quân ư?
Lẽ nào Hoang dám chiến? Là kế vườn không nhà trống, cố ý ra vẻ cao thượng, hay là thật sự có thực lực như vậy?
"Ngươi đang ép ta ra tay đó!"
Tử Nhật Thiên quân lạnh giọng nói, âm không cao thế nhưng lại tỏa ra vẻ ngột ngạt đáng sợ.
"Ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, ta cũng chẳng ngại đánh bại ngươi thêm lần nữa đâu, ở Thiên Thần cảnh thì ngươi vẫn còn xanh và non lắm. À, đối với loại người thua mà không phục như ngươi, ta cảm thấy đánh bại nhiều lần thì may ra mới giác ngộ từ từ được."
Thạch Hạo hờ hững nói.
Hắn lại dùng điệu bộ này để nói chuyện nên càng khiến sắc mặt của Tử Nhật Thiên quân càng khó nhìn hơn, may là cả người hắn được ánh tím bao phủ nên người khác không thể trông thấy được.
Tử Nhật Thiên quân có chút nghi ngờ về sự nghe hiểu của Thạch Hạo về lời nói vừa rồi của mình, tên khốn này là đang cố ý trêu chọc hay là cố ý ngạo mạn khinh thường hắn đây?
Tử Nhật Thiên quân mặt trầm như nước, dù nói gì thì hắn cũng muốn dạy dỗ Thạch Hạo một trận, nhưng lúc này chợt quay đầu nhìn về sau thì liền trông thấy đám người Thích Cổ, Lam tiên.
Mấy người này đều ngang hàng với hắn, đều được mệnh danh là chí tôn thế nhưng vẻ mặt lúc này chợt có gì đó là lạ.
Trong nháy mắt, Tử Nhật Thiên quân đã bình tĩnh lại, thế nhưng trong lòng càng tức giận hơn, bởi vì hắn biết, đám người kia đang âm thầm cười nhạo hắn, thất bại như vầy thì quá nhục nhã.
Hơn nữa, dáng vẻ hiện tại của hắn tựa như là không chấp nhận thua cuộc, muốn tái chiến lần nữa, một khi truyền đi thì sẽ hủy hoại hết danh tiếng của hắn!
Hắn là một người luôn đề cao mặt mũi của bản thân, cho nên lúc này cố nén lại lửa giận rồi lạnh lùng nói: "Tốt, trận chiến này coi như ta bại, nhưng đáng tiếc, ngươi và ta rất khó có thể gặp nhau lần nữa, nếu không ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡm uy lực của Hồng Mông tử khí!"
Là tự phụ và cũng là uy hiếp, còn có cả căm phẫn, dựa vào đây để tự an ủi mình.
"Bại tướng dưới tay mà thôi, nên biết lúc nào tiến lúc nào lui, cần phải hiểu chuyện chứ."
Thạch Hạo vừa đi vừa nói, hắn đứng ngay trung tâm, làm ra dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ.
Là xem thường cũng là ngông cuồng, cơ bản chẳng hề để ý tới Tử Nhật Thiên quân, như muốn chọc cho đối phương tức ói máu mà.
Chính xác, là Thạch Hạo đang cố ý, mọi người chẳng biết nói gì cả, chẳng lẽ Hoang không hiểu lời nói của Thiên quân nên mới có phản ứng như thế này?
"Còn không mau lui xuống!"
Thạch Hạo quát mắng ngay trước mặt tất cả quần hùng nơi này, hắn đứng thẳng giữa trung tâm, trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mọi người ngây dại, ai nấy đều giữ im lặng, bởi vì tình huống lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
"Kim Giác, theo ta!"
Tử Nhật Thiên quân tức giận, hắn quyết định không quản bất cứ thứ gì nữa, cứ dựa vào Kim Giác tê để làm lý do.
Nhưng, phản ứng của Kim Giác tê lại nằm ngoại dự liệu của hắn, nó cúi đầu về phía Thạch Hạo, nói: "Đại nhân, chỉ cần tha cho ta một mạng, ta nguyện ý lĩnh tội."
"Ồ."
Thạch Hạo gật đầu.
Tử Nhật Thiên quân tức giận tới mức tóc tai dựng thẳng, hàm răng suýt nữa thì nghiền nát, con này quá kém cõi, ngay bước ngoặt này lại sợ hãi tới mức mềm nhũn cả người.
"Uh, thôi được, trước tiên ngươi cứ đứng sang một bên đi."
Thạch Hạo gật đầu, tiếp đó nhìn về phía Thiên quân, nói: "Ngươi còn có việc gì nữa không, nếu không thì tránh chỗ coi."
Mọi người trợn tròn mắt, kết quả này... chẳng biết bình như thế nào nữa?
Chỉ có mỗi Tử Nhật Thiên quân là mặt mày lúc xanh lúc đỏ, suýt chút nữa thì đã xuất thủ rồi, thật sự việc này khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Hoang, ngươi hung hăng gì đó hả, cũng chỉ là thắng chủ thượng ta ở Thiên Thần cảnh mà thôi, nếu là ở cảnh giới cao hơn thì ngươi cũng chẳng là cái thá gì cả, Hồng Mông Tử Khí chủng sẽ áp chế ngươi tới chết, cả đời cả kiếp này ngươi cũng không có hi vọng đâu!"
Xa xa, Thư đồng gian nan bò dậy, nửa người trên đều tả tơi, xương cốt gãy nát không biết bao nhiêu đoạn.
"Ngươi chẳng khác gì mấy con bọ chét cả, sức sống rất là mãnh liệt."
Thạch Hạo trầm mặt xuống rồi giẫm nhẹ một cái, ầm, mặt đất rung động, Thư đồng bị chấn tới mức ho ra đầy máu, cả người đẫm máu tươi như muốn nổ tung.
Thời khắc mấu chốt thì Tử Nhật Thiên quân ra tay bảo vệ hắn, nếu không tuyệt đối đã trở thành sương máu rồi.
"Ngươi có ý gì đó hả, không ngừng ra trước mặt ta, cho rằng ta rất dễ tính à, nếu như ngươi muốn bị phế bỏ thì thử động thủ lần nữa xem nào!"
Tử Nhật Thiên quân lạnh giọng nói, hoàn toàn khác với vừa nãy.
"Ngươi là cái thá gì chứ, thích chiến ở cảnh giới nào thì ta chiều ngươi ở cảnh giới đó, ta có thể trấn áp được ngươi một lần thì dù mười lần trăm lần sau vẫn có thể."
Thạch Hạo lớn tiếp đáp!
Bỗng nhiên, bờ bùn nhão chợt phát sáng, sương mù mịt mờ ngập tràn, vẻ thần thánh vô tận khiến người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp, vô cùng thoải mái.
"Hả?"
Đám người Lam tiên, Thích Cố, Đại Tu Đà chợt xuất hiện ở nơi bờ bùn nhão, ngay cả Tử Nhật Thiên quân cũng đồng thời lướt người tới gần, bọn họ muốn tranh cướp bảo tàng Tiên gia.
Đúng lúc này thì Thạch Hạo cũng dịch chuyển, thân hình như ma quỷ, tựa như mộng ảo, hắn lưu lại một vệt bóng mờ rồi chân thân hiện ra ngay nơi trung tâm của bờ bùn nhão.
"Ngươi cũng dám tới à?"
Bốn đại cao thủ đều tập trung về phía hắn, Thích Cố, Đại Tu Đà, Lam tiên, Tử Nhật Thiên quân mỗi người đứng một phương, còn Thạch Hạo thì đứng ở nơi trung tâm nhất.
"Ngươi rất mạnh, ở Thiên Thần cảnh có thể thắng được Tử Nhật Thiên quân thế nhưng nếu muốn tranh đấu ở tầng thứ cao hơn thì vẫn còn kém đôi chút, nơi đây không phải là nơi ngươi có thể tới!"
Có người lạnh lùng nói.
Hiển nhiên, bốn đại cao thủ cho rằng hắn không đủ tư cách để tranh giành Tiên tàng với bọn họ.
Thạch Hạo cười lớn, nói; "Hôm nay, ta muốn tiến nhập vào động phủ Tiên Chân này, và cũng muốn xem thử, bọn ngươi làm khó dễ ta bằng cách nào?!"
Tiếng cười của hắn ầm ầm tựa như sấm nổ chấn động cả nơi này, làm cho rất nhiều người sôi trào máu nóng, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Lúc này, Thạch Hạo tỏa ra một luồng uy thế to lớn, còn là dáng vẻ đang sỉ nhỉ, không hề sợ bốn đại chí tôn này, dù cho có bị bọn họ vây ở giữa thì cũng chẳng thèm để ý.
"Ngươi... rất mạnh miệng đó, nơi đây không cho phép ngươi tiến vào!"
Có người quát lớn.
"Ngươi là cái thá gì chứ, ta xem thử, ai dám ngăn trở ta!?"
Thạch Hạo hét lớn, âm thanh đầy lạnh lùng chấn động tâm hồn!
Các cường giả đều ngây người, trước kia Hoang đối diện với một mình Tử Nhật Thiên quân, nhưng hiện giờ lại đơn độc đối kháng với bốn đại chí tôn!