"Hoang đâu rồi, hắn đang ở đâu? Quậy quá Ma Quỳ viên long trời lở đất, ngay cả cung điện dưới lòng đất cũng như bảo khố đều mang đi sạch, vậy mà gần đây chẳng hề có chút động tĩnh gì cả."
"Hắn vẫn chưa xuống hạ giới mà, nếu như cưỡng ép hạ giới thì không chết cũng phế!"
Rất nhiều thế lực của Ba ngàn châu không ngừng suy đoán về hướng đi của Thạch Hạo, tất cả đều muốn biết hắn đang làm gì, bởi vì lần ra tay trước quá quyết đoán và quá kinh người.
Những giáo hơi lớn chút đều căng thẳng và phòng bị hắn, kết quả từ đó tới giờ vẫn chẳng thấy tăm tích hắn đâu.
Minh thổ, Tiên điện, Thiên quốc... những đạo thống này đều có lai lịch rất lớn, có những bí ẩn không muốn người khác biết tới thế nhưng bọn họ cũng không dám xem thường.
"Ta tới đây là muốn giết chết hắn, giết càng sớm càng tốt, miễn cho hắn đột phá tới Chí Tôn và trở thành mối họa!"
Ở trong một điện phủ cổ lão nào đó có người khàn giọng nói, tựa như là thần linh đang thì thầm trong địa ngục khiến người nghe không rét mà run.
Có thể thấy được, có một vài thế lực vô cùng đáng sợ, dù cho trận chiến ở Biên hoang Thạch Hạo đã giết ra uy danh hiển hách ra sao thì vẫn có người không phục, không sợ hãi hắn.
Ví như là Tiên điện, từng có Chí Tôn ở Biên hoang nói, bên trong cung điện đồng loang lổ gỉ sét kia đang có một vị Chân Tiên nửa tàn phế đang ngủ say, không thể đo lường được.
Thời khắc này, có người nở nụ cười khẩy, không hề e ngại gì cả.
Thế nhưng cũng có một số người lộ vẻ ưu sầu, ví như Yêu Long đạo môn, Hỏa Vân động... đây là những thế lực phía sau lưng của Lục Quan vương Ninh Xuyên, vẫn luôn nhằm vào đời sau Tội huyết.
Nếu như Hoang trở về và động thủ vào bọn hắn, vậy thì khó lòng phòng bị rồi!
Vì thế, bọn họ không tiếc những uy hiếp kia mà công bố rằng, bọn họ biết rõ những nơi đời sau Tội huyết đang sinh sống ở thượng giới.
Ý tứ là, nếu như Hoang dám hạ sát thủ thì bọn họ sẽ trả thù, bởi vì bọn họ hiểu rõ một vài nơi an cư của Thạch tộc, Hỏa tộc...
Một trận chiến ở Biên hoang, An Lan liều lĩnh hóa thành bộ xương khô mạnh mẽ phá quan và phải trả cái giá cực lớn, trong thời gian ngắn nhất phải xuất ra một đòn kinh thế và vồ đi mất Tội châu, giống như đã bắt đi căn cơ của dòng dõi Tội huyết.
Nhưng mà, vẫn có một phần đang sinh sống ở những châu khác, nhưng đó chỉ là số ít.
Trong một gian tĩnh thất của Bất Lão sơn, Thạch Hạo ngồi xếp bằng ngay ngắn, nơi đầu vai hắn có một con bướm màu vàng nhảy múa bay lượn hộ pháp cho hắn.
Ngoài ra, mấy người Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh cũng đang ở ngồi xếp bằng bên cạnh.
Dù biết Thạch Hạo vô cùng mnhj mẽ, hiện giờ thần dũng không gì sánh được thế nhưng vẫn sợ hắn sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó, bởi vì đứa con trai trưởng của mình hiện tại đang đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Đặc biệt, sau khi hiểu rõ Ba ngàn châu khả năng có Chân Tiên thì bọn họ càng lo lắng hơn, sợ Thạch Hạo sẽ bị ngăn chặn!
Lúc này, thân thể Thạch Hạo bóng loáng như ngọc thế nhưng đã không còn ý thức nữa, bởi vì chân linh của hắn đã tiến vào bên trong quốc gia tinh thần rồi.
Linh giới mênh mông vô ngần, kết cấu gần như là Ba ngàn châu, đều đối ứng lẫn nhau.
Núi lớn bàng bạc, tinh khí lượn lờ.
Những nơi đó cổ mộc che trời, vượn hót hổ gầm, ngập tràn khí thúc nguyên thủy và tiêu điều.
Nơi này là Linh giới, Thạch Hạo đang cất bước trên mặt đất, hắn không thể không thán, sinh linh xây dựng nên một quốc gia tinh thần như này thì cần phải mạnh mẽ tới mức nào?
Chân linh sinh hoạt ở vùng thế giới này hoàn toàn không khác gì ở bên ngoài cả!
Thác nước màu bạc bao la từ tít trên núi cao cả vạn trượng trút xuống như tiếng sấm nổ, khi chúng nện lên trên những vách núi thì phát ra tiếng nổ vang rền, bắn lên từng bọt nước trắng xóa.
Thạch Hạo cứ thế tiến bước, hắn muốn đi tới địa phương năm xưa.
Muốn dọc theo nơi nào đó để tiến vào Hư Thần giới.
Nhưng mà, trên đường đi hắn đã hiểu được rất nhiều tình huống, bởi vì mỗi ngày Linh giới đều có rất nhiều tu sĩ tiến vào, cũng không khác nhau với thế giới chân thật là bao nhiêu, bọn họ đều đang bình luận về Hoang.
"Những giáo hơi lớn chút xíu đều đang phòng bị ta, thậm chí muốn gây bất lợi cho ta nữa à?"
Sau khi Thạch Hạo biết thì cười khẩy.
"Còn dám uy hiếp ta nữa luôn?"
Trên đường đi, nếu như găp phải những người này thì chắc chắn sẽ không nương tay.
"Phạm vi thế lực của Hỏa Vân động?"
Nói cũng khóe, hắn tiến vào Linh giới không lâu và xuyên qua một ít núi lớn sông dài thì biết được, khoảng cách giữa hắn với Hỏa Vân động cũng không tính là xa.
Trên thực tế, các đại giáo đều có một ít căn cơ trong Linh giới này, bởi vì quốc gia tinh thần này cũng có thể tu luyện, có thể nuôi dưỡng đệ tử tinh anh.
Thạch Hạo chắp hai tay sau lưng, cứ thế tới tận cửa!
"Trời ơi, người kia là ai thế? Ta không nhìn lầm chứ!"
Có người phát hiện ra hắn.
Bởi vì, tới hiện tại thì Thạch Hạo tuyệt đối là một người nổi tiếng, trong một số đạo thống đều có chân dung của hắn, không phải vì sùng kính mà là lo lắng sẽ có người không nhận ra hắn rồi trêu nên đại họa.
Đặc biệt là với những đại giáo không hòa thuận với hắn thì đều đang phòng bị, tất nhiên sẽ để cho môn hạ phân biệt và quan sát thật kỹ chân dung của hắn.
Ai cũng không nghĩ tới, Hoang không có chút động tĩnh trong thời gian này lại xuất hiện ở Linh giới, và đẫ tới địa bàn của Hỏa Vân động!
Việc này đã dẫn tới náo loạn chấn động cả khu vực này, lập tức nhân mã của các giáo đều rục rịch, không ít người nôn nóng như sắp bốc cháy vậy.
Bởi vì, việc này ảnh hưởng quá lớn!
"Hoang, ngươi muốn làm gì hả, chớ có làm loạn!"
Khu vực Hỏa Vân động, linh khí cuồn cuộn, ánh tím trong veo, tiên vụ mông lung.
Ở nơi đó có một ngọn núi màu tím được đào thành động cổ, ẩn chứa tinh hoa thiên địa vô cùng nồng đậm, vả lại còn có ánh lửa cuồn cuộn.
Mái tóc đen của Thạch Hạo tung bay đầy thanh tú, thế nhưng, khí thế lúc này của hắn lại vô cùng kinh người, tựa như là một vị Trích tiên đầy khó tính quân lâm nơi đây.
Hắn chắp tay sau lưng đứng đó, lộ ra khí tức khủng khiếp quan sát vùng non sông này.
"Ầm!"
Thạch Hạo giơ tay nhấn về trước, kết quả ngọn núi tím kia nổ tung, ánh lửa ngút trời, nơi đây cứ thế bị đánh vỡ.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, uy thế cỡ nào chứ?
Hắn đứng ở bên ngoài sơn môn và tung ra một chưởng, bất luận là sơn môn hay là trận pháp hộ giáo ở phía trước đều sụp đổ, giải thể nơi đó.
Khi người của những thế lực khác nghe được tin tức và chạy tới nơi đây thì vô cùng kinh sợ, bọn họ thấy được vẻ tàn tạ ở khắp nơi, là một khu phế tích.
Trực tiếp như thế, Thạch Hạo đi ngang qua nơi này và đã quét ngang căn cơ của Hỏa Vân động ở Linh giới.
"Không nên để cho ta nghe những lời uy hiếp lần nữa, nếu không, ta sẽ giết tới tận cửa."
Thạch Hạo lưu lại lời nói này rồi tiếp tục lên đường.
Rất nhiều thế lực lớn không hề tận mắt thấy Thạch Hạo xuất thủ, thế nhưng đều biết hắn đáng sợ cỡ nào, chỉ nhìn khu phế tích kia cũng đủ chứng minh tất cả rồi.
Lần này qua đi thì rất nhiều cường giả của Hỏa Vân động ho ra đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch tựa như bệnh nặng vậy.
Bởi vì, bị đánh giết ở Linh giới thì ngoài đời thực sẽ gặp phải bệnh nặng, nguyên khí đại thương.
Thạch Hạo cứ thế đi tới, sau đó không lâu thì hắn gặp phải căn cơ của Yêu Long đạo môn.
Hắn cũng chẳng hề làm khách gì cả, một quyền nện xuống xuyên thủng sơn môn, đánh nổ một đám cao thủ hóa thành mưa máu và ánh sáng, cứ thế biến mất.
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, chấn động cả Ba ngàn châu.
Tiếp đó, Thạch Hạo không có lộ diễn nữa, cứ thế biến mất trong mắt mọi người.
Hắn vượt qua trời cao, cứ thế chạy về cái nơi dẫn tới Hư Thần giới kia.
Khu vực này vô cùng bao la.
Trên vách núi có hung cầm làm tổ với kích thước khổng lồ, tựa như là đám mây đen che phủ vậy.
Trên mặt đất có kiến thần bò tới bò lui, mỗi một con đều to lớn như nghé con mới lớn vậy.
Hàng loạt thú dữ qua lại, là một nơi nguy hiểm với người thường.
Thạch Hạo dễ dàng tiến tới, phía trước có khí hỗn độn mờ ảo, ánh vàng ẩn hiện, lộ ra khí tức đầy cổ kính.
Nơi đó có một cánh cửa vàng óng to lớn đang đóng kín cùng với một cái khe nhỏ, chính là nơi cần tới.
Thạch Hạo không hề chần chờ gì nữa, dùng tay đẩy mạnh mở ra cánh cửa vàng óng, mà nơi đó có một người đá ẩn hiện ánh sáng thần linh trong thể nội.
"Người phương nào?"
Người đá lên tiếng.
Năm xưa khi Thạch Hạo tới đây thì nó cũng không hề động đậy cũng như chẳng chút thần niệm gì cả, tựa như không hề nhận biết điều gì, như là tượng đắp vậy.
Hiện tại, tinh lực của Thạch Hạo quá dồi dào đã khiến người đá đang ngủ say kia giật mình tỉnh giấc, hai con mắt mở to bắn ra hai luồng ánh vàng.
"Ta muốn thông qua con đường này để đi Hư Thần giới."
Thạch Hạo đáp.
Năm đó, hắn cẩn thận từng ly từng tí một, chỉ lo sợ sẽ kinh động tới người đá này, hiện giờ thì không còn kiêng kỵ như thế nữa.
Người đá này rất mạnh, hắn có thể cảm nhận được điều này thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được hắn.
Người đá trầm mặc trong giây lát rồi nhẹ nhàng thở dài, nói: "Năng lực của ta có hạn, không cách nào can thiệp bất cứ việc gì đối với một sinh linh đã đột phá cực cảnh."
Dứt lời, hào quang lóe lên và người đá này rút lui, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Rất rõ ràng, đây là một phần quy tắc của Linh giới!
Thạch Hạo cất bước theo con đường đá kia dẫn tới một tòa đàn Đồng Tước, năm xưa khi Thạch Hạo lần đầu tiên tới đây thì từng chiến một trận với Phượng Vũ và tranh đấu với bộ tộc Hỏa Kim đằng, dừng lực áp chế đối thủ, được gọi là đại hung hạ giới.
Thạch Hạo không hề dừng dại, tiếp tục dọc theo thềm đá đi xuống dưới.
Lúc ở Hư Thần giới thì Điểu gia cùng với Tinh Bích đại gia từng gọi con đường này là con đường trời.
Năm đó, Thạch Hạo vừa lộ ra vẻ tài hoa xuất chúng của mình đã gan to như trời lẻn từ Hư THần giới lên Linh giới, để thực hiện được là nhờ con đường này, lúc đó rất vất vả, tiêu hao khí lực cực lớn.
Hiện giờ, hắn súc địa thành thốn, nhanh tới mức khó mà tin được.
Cuối cùng, hắn cũng đã tới!
Hai cánh cửa đóng kín, không hề có khe hở gì cả.
Bởi vì, năm đó vì đề phòng sinh linh ở thượng giới xâm lấn giết xuống hạ giới, cho nên cánh cửa này đã bị phong ấn lại.
Trong lòng Thạch Hạo không cách nào bình tĩnh được nữa, chân thân của hắn chưa thể quay về thế nhưng ý chí lại giáng lâm trước tiên, muốn tiến vào vùng đất cũ đầy thân thương này.
Rầm!
Thạch Hạo nện mạnh lên cánh cửa liền truyền ra âm thanh to lớn vang khắp, chấn động cả khu cổ địa này.
Hỗn độn cuộn trào, đây là con đường duy nhất gắn liền với quốc gia tinh thần của hạ giới.
Trong lòng Thạch Hạo đầy kích động, nếu như có thể xông qua thì sẽ nhìn thấy được một vài người quen cũng không chừng.
Chỉ là, nện rất lâu mà phía sau cánh cửa này cũng chẳng có chút phản ứng gì.
Việc này khiến hắn nhíu mày, làm sao mới có thể qua đó được đây?
Chẳng lẽ phải nện cho nổ tung ư?
Nên biết, đây là cánh cửa khổng lồ được lập ra để ngăn cản sinh linh ở thượng giới hạ xuống, là thông đạo trấn áp, vững chắc bất hủ, khó có thể phá tan.
Nếu không nó cũng sẽ không trường tồn từ xưa tới nay, sừng sững ở nơi này.
Đương nhiên, chuyện tình không bao giờ có tuyệt đối cả, hắn từng nghe Điểu gia và Tinh Bích đại gia nói qua, khi một người mạnh tới mức tận cùng thì không gì là không thể thay đổi được.
Ầm!
Thạch Hạo xuất quyền, ánh sáng vạn trượng chấn rung cả cánh cửa khổng lồ này.
Bất kể là Hư Thần giới hay là Linh giới, điều mà khu quốc gia tinh thân này luôn coi trọng chính là các cường giả tu hành tới cực cảnh ở mỗi một cảnh giới, giúp bọn họ có thể càng mạnh mẽ hơn và cũng chính là thăng hoa tới cực điểm.
Vì vậy, khi Thạch Hạo xuất quyền thì sẽ phi thường khủng khiếp, sẽ dẫn tới ảnh hưởng rất sâu.
Ầm ầm ầm!
Cửa lớn chấn động phát ra ánh sáng đáng sợ và đi kèm theo tiếng nổ vang rền.
"Ai?"
Rốt cuộc cũng có một âm thanh từ phía sau cánh cửa truyền tới.
Một lát sau, thần quang óng ánh tựa như phi tiên, từng trận mưa ánh sáng bao phủ lấy Thạch Hạo, xoẹt, hắn biến mất ở nơi đó và tiến vào Hư Thần giới.