Hai người cũng không có quyết chiến ngay lập tức mà đứng và quan sát lẫn nhau, thần quang cuồn cuộn!
"Ngươi nạp mạng đi!"
Một bên khác, Tác Minh thẹn quá hóa giận, thân là Đế tộc, dù cho bị người trêu chọc thì cũng thôi đi thế mà lại còn bị một gốc bảo thụ đập cho ngã nhào, việc này làm hắn cảm thấy ngượng ngùng.
Thế nhưng, đón lấy hắn chính là một đòn của Thập Quan vương, cây non Thế Giới thụ trong tay hắn quả thật rất khủng khiếp, đã đại khai sát giới.
Phụt!
Có Vương tộc đứng gần dó bị cây non Thế Giới thụ quét trúng liền đứt gân gãy xương, vả lại Tác Minh lảo đảo thối lui vì cũng trúng phải đòn này.
Xoẹt!
Đồng thời vào lúc này Trích tiên cũng xuất thủ, tay cầm một chiếc sừng ẩn chứa sát khí đáng sợ.
Ầm ầm, tay cầm sừng cổ, tà áo phấp phới xé rách càn khôn, uy hiếp và đập tan những tu sĩ dị vực đứng xung quanh.
Chiếc sừng này nhẹ nhàng nhỏ nhắn thế nhưng lại nặng tựa ngàn tấn, lúc xẹt qua trời cao thì ép nát mấy người nơi ấy.
Dù cho là Đế tộc thì cũng không thể chịu đựng nổi, chiếc sừng đảo qua thì chỉ có thể tránh né, Tác Minh không dám cham trạn, vô cùng kiêng kỵ, bởi vì chiếc sừng này quá nguy hiểm.
Xa xa, con kiến nhỏ màu vàng cũng hét lớn với vẻ mặt đầy kích động cũng như u ám, đó chính là chiếc sừng của bộ tộc nó, là sừng của Thiên Giác nghĩ!
Đây là bí bảo với uy lực đầy khủng khiếp.
Ngày xưa khi Trích tiên ở bên trong di địa Tiên cổ thì từng chiếm được truyền thừa của dòng dõi Thiên Giác nghĩ, và cũng đã đạt được chiếc sừng này.
Giết!
Trích tiên, Thập Quan vương đều là người hùng dũng, tuy rằng một người phiêu dật xuất trần, một người tựa như Đế quân thế nhưng một khi động tay động chân thì đầy quyết đoán dứt khoát, ác liệt không gì sánh được.
Ầm!
Thập Quan vương xuất kích, một quyền đánh nát một vị địch thủ, máu tươi bắn lên rất cao.
Đồng thời, hắn vung mạnh cây non Thế Giới thụ chấn cho Tác Minh lần nữa lảo đảo một cái, khóe miệng ứa máu tươi.
Thập Quan vương với phong thái tuyệt thế truy kích lấy Tác Minh.
Trích tiên hét dài, sau lưng là cánh chân hoàng hiện ra giúp hắn bay vút bên dưới vòm trời, hắn vung chiếc sừng lên cao khiến trời long đất lở, khiến đối phủ phải biến đổi sắc mặt.
Mầy người ở xung quanh hắn nổ tung, hài cốt chẳng còn, tất cả đều hóa thành mưa máu.
Hiện giờ không phải là thời điểm độc chiến mà là hỗn chiến, Thập Quan vương cùng Trích tiên không hề lưu tình gì cả, vận dụng bảo cụ chí cường trong tay đại khai sát giới.
Bọn họ là chủ lực, dám chiến một trận với Đế tộc!
Hiển nhiên, dưới tình huống này thì không thích hợp để đại chiến một đối một với Đế tộc, mà là phải nghĩ biện pháp trong thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ.
Vì vậy, Thập Quan vương, Trích tiên cũng chẳng hề khách sáo gì cả, vận dụng bảo thụ, sừng cổ trong tay đại khai sát giới, ai chống trả liền giết kẻ đó.
Dù cho là Đế tộc khi đối mặt với Thế Giới thụ, Thiên giác thì chỉ có thể né tránh, kiêng kỵ cực kỳ.
"Keeng!"
Lúc này, bên phía Thạch Nghị cũng chẳng hề có Đế tộc này, con mắt của hắn co rút lại rồi bắn ra hào quang khiếp người đi kèm khí hỗn độn, phù văn đại đạo bao phủ trong hư không.
Hai thanh kiếm kia lần nữa xuất hiện, lúc này chém thẳng về phía dị vực, máu tươi bắn lên cao, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Thạch Nghị phát điên, trong khi mắt chớp chớp thì từng vệt sáng bắn ra, ánh kiếm lấp lóe kinh thiên động địa.
Đại hỗn chiến bùng phát, máu tươi đã hiện!
"Các ngươi muốn chết à?"
Hạo Phong hét lớn, hắn đã xuất thủ, tuy rằng trước kia có Chí tôn mệnh lệnh không được vọng động, không thể dễ dàng quyết chiến với Hoang.
Nhưng hiện giờ hắn không tài nào nhịn được nữa, phải trừ khử Hoang, sau đó là giết chết đám cao thủ trẻ tuổi của Đế quan.
Ầm!
Giây lát đó, giữa hai bên rung lên bần bầt, miễn dịch pháp lực, đạo tắc vô hiệu, khí tức đáng sợ không ngừngl an tỏa, đó chính là sự va chạm giữa sức mạnh thân thể với nhau.
Hai người chém giết đầy kịch liệt!
Rất nhanh, xung quanh Thạch Hạo xuất hiện lôi đình, hắn muốn độ kiếp, muốn gột rửa và lột xác bước vào cảnh giới Độn Nhất, sau đó là nhanh chóng đánh giết đối thủ.
Nhưng mà, tên đối thủ này rất đáng gờm, là đại tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất, lại là Đế tộc, trước kia từng quét ngang đối thủ.
Ầm ầm!
Thạch Hạo phân tâm đấm ra một quyền về những phương hướng khác nhau, chấn do một vài người trẻ tuổi của dị vực nổ tung, dưới tình trạng toàn lực của hắn thì dù là đám người Ổ Côn, Dư Vũ cũng đều bị giết chết, chứ đừng nói là những người khác.
Làm như vậy là để bảo vệ đám người Đại Tu Đà, Vệ gia tứ hoàng, Thích Cố đạo nhân.
Hỗn chiến, tuy rằng người bên phía Đế quan nhiệt huyết dâng trào, thế nhưng dù sao thực lực cũng không bằng dị vực, Thạch Hạo vẫn không ngừng ngó chừng sợ có người sẽ chết thảm.
Vì lẽ đó, vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ xuất thủ chém giết, quét ngang quần hùng!
Từ khi chiến một trận với An Lan, đạt được sức chiến đấu ngắn ngủi từ giọt máu kia, dù cho sau đó bị mất đi thế nhưng Thạch Hạo vẫn có thu hoạch rất to lớn, ý thức chiến đấu trở nên kinh người.
"Lùi về sau mau!"
Thạch Hạo quát lên, kêu gọi đám người Tào Vũ Sinh, Thiên Giác nghĩ, Trường Cung Diễn... thực lực không bằng chính là không bằng, dù cho có liều mạng thì cũng tăng thêm vẻ tang thương mà thôi.
Hắn không muốn trông thấy từng sinh linh trẻ tuổi bên cửu Thiên này lần lượt chết thảm!
"Giết!"
Còn bản thân Thạch Hạo thì bắn mạnh tới, đánh giết khiến thiên địa phải rung lên bần bật, thần âm đại đạo rung ầm ầm đồng thời là sấm chớp vang dội, đó chính là thiên kiếp.
Hạo Phong thét dài đứng đối diện và giao thủ với hắn, dù cho có bị ánh chớp bao trùm thì cũng chẳng hề sợ hãi, muốn nhân cơ hội này giết chết Thạch Hạo, không cho chắn chân chính tiến vào cảnh giới Độn Nhất.
Thạch Hạo tựa như chân long hình người rời hang đầy đáng sợ, từng bước di chuyển của hắn chính là quyền lực kinh thế, đánh giết những tu sĩ dị vực xung quanh phải kêu la thảm thiết, không ngừng có người bỏ mạng.
Thạch Hạo phát điên, một bên muốn đột phá còn một bên phải quan sát kỹ càng chiến trường hòng bảo vệ người bên mình, mái tóc đen đầy đầu tung bay, sát khí ngập trời, con mắt như muốn trừng ra ngoài.
Lúc này, Trích tiên, Thập Quan vương cũng rất đáng sợ, cũng không ngừng bảo vệ người bên cạnh, sát khí cuồn cuộn.
Thạch Nghị tắm rửa trong máu địch, ánh mắt hướng về đâu là cường giả sẽ ngã khụy hóa thành mưa máu, đuề bị hắn giết chết cả, thần uy lẫm lẫm, kinh người chốn đây.
Phụt!
Cánh tay của Đại Tu Đà bị người chém lìa khiến hắn lảo đảo thối lui, đây chính là đại cao thủ của thế hệ trẻ tuổi cửu Thiên thế nhưng vẫn bị trọng thương.
Keeng!
Một thanh chiến mâu lao tới đâm thủng lồng ngực của Thích Cố đạo nhân, thiếu chút nữa đã ghim chặt hắn trên mặt đất.
Phụt!
Kiến nhỏ màu vàng cũng bị thương nặng, bởi vì nó quá bắt mắt, ai cũng đều nhận ra thân phận chủng tộc của nó, một vài Vương tộc muốn nhân cơ hội nó chưa trưởng thành phải giết chết cho bằng được.
Tình thế đầy nguy cấp!
"Lùi về sau ngay!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng nữa, toàn lực ứng phó khống chế thiên kiếp đồng thời không ngừng nổ ra từng luồng thần quyền đánh giết cao thủ của dị vực, để cho tu sĩ của Đế quan bên này giết ra được một con đường sống.
"Hoang, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải chết!"
Hạo Phong gào thét ngăn chặn, truy đuổi, muốn giêts chết Thạch Hạo ngay trong ngày hôm nay.
Lúc này, trong mắt hắn đã không còn thứ khác nữa, không thèm đi cứu viện những tu sĩ của thế giới mình nữa, chỉ muốn giết chết cho bằng được Thạch Hạo.
"Đi!"
Có một ít người trẻ tuổi bên phía Đế quan bỏ mạng, thế nhưng trong cuộc xung kích này thì bên phía dị vực cũng chết không ít người, chủ yếu đám đầu lĩnh như Thập Quan vương, Trích tiên rất mạnh, tay cầm bí bảo truy sát cả Đế tộc.
Hơn nữa, Hoang cũng đã phát điên, một bên độ kiếp một bên đại khai sát giới, tóc đen bay múa, ánh mắt lạnh lẽo đánh giết tu sĩ dị vực, tạo thành một bản huyết án.
Nhưng mà, tình cảnh của hắn chẳng hề ổn chút nào, vì chiếu cố tới đám người bên Đế quan này nên đã rơi vào trong cuộc truy kích của Hạo Phong, trên người trúng phải chưởng ấn, khỏe miệng ứa máu.
"Lùi về sau!"
Tào Vũ Sinh hét lớn, hắn cảm thấy không thể để Thạch Hạo phân tâm nữa.
Ầm!
Một lát sau, khí tức của Thạch Hạo tăng vút khiến thiên kiếp càng mạnh mẽ hơn, thân thể đã gột rửa, hắn chính thức bước vào lĩnh vực Độn Nhất cảnh, sau đó là đón đánh Hạo Phong!
Hạo Phong, quả nhiên là một nhân vật đáng sợ, khiến người khác phải kiêng dè.
Bởi vì, sau khi hắn triển khai thần thông thiên phú thì nơi đây đã khác trước, tất cả pháp tắc đều thành không, hắn đã miễn dịch pháp lực!
Cũng còn may là, thân thể Thạch Hạo mạnh mẽ không gì sánh được, mà bản thân hắn cũng tinh thông miễn dịch pháp lực, tuy rằng thời gian kéo dài không lâu bằng đối phương thế nhưng cũng đã đủ lắm rồi!
Thạch Hạo vẫn đang độ kiếp, lôi điện đầy người, con ngươi lạnh lẽo nhìm chằm Hạo Phong đang truy kích tới, muốn quyết chiến với hắn.
"A..."
Xa xa, Tác Minh gào thét đầy đau đớn cùng với không cam lòng.
Tất cả mọi người đều liếc mắt quay đầu nhìn lại, nơi đó là mưa máu vung vãi, màu đỏ tươi đầy trời.
Tác Minh như muốn bỏ mạng rồi!
Bởi vì, Thập Quan vương đang dùng bảo thuật quất bay hắn, đồng thời Trích tiên dùng chiếc sừng trong tay cắt lìa thân thể ấy, hầu như chia một thành hai!
Không thể không nói, Trích tiên đầy kỳ ảo thế nhưng ra tay lại rất tàn nhẫn, sát phạt kinh người, hắn nhạy cảm bắt lấy thời cơ chiến đấu rồi giáng cho một đòn trí mạng, cay nghiệt vô cùng.
Mấu chốt vẫn chính là, trong phút giây cuối cùng ấy thì Thạch Nghị vừa khóe lao xuống, Trùng đồng mở toang, bồi thêm một đòn chí mạng vào lúc Tác Minh suy yếu nhất.
Từ trong con ngươi của Thạch Nghị lao ra hai thanh kiếm rồi giao thoa cùng nhau, nó mang theo khí hỗn độn tựa như mũi tên giao long vậy, bụp, xoặc đứt Tác Minh, thân thể hóa thành hai rơi ầm xuống mặt đất, máu đỏ nhuộm cả trời không.
Ầm!
Thập Quan vương đánh tới, nắm đấm cùng bảo thụ đồng thời xoay chuyển, dáng vẻ long hổ, thô bạo cái thế chấn Tác Minh thành thịt nát, nổ tan nơi đây!
Đế tộc, lúc này lại thêm một người nữa bỏ mạng!
"Giết!'
Sinh linh của dị vực đều đỏ bừng cặp mắt phản công điên cuồng, không ngừng truy sát
Hiển nhiên, những người trẻ tuổi bên phía Đế quan đang gặp phải hiểm cảnh, vài người đẫm máu đột tử nơi đây.
Chiến trường này rất khốc liệt, là cuộc đại chiến tàn khốc nhuộm đỏ nơi đây.