Chương 1756 : Bảo thuật Chân Hoàng tới tay.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:17

Rất nhiều tế đàn, tất cả đều là bình sứ dính đầy máu! Có bình lao ra một cánh tay, có bình lại lao ra một móng vuốt, triển khai thần thông cổ công kích Thạch Hạo, nơi đây bùng phát đại chiến. Tới cuối cùng, Thạch Hạo tóc tai bù xù, vết thương chằng chịt, ngay cả tóc cũng đỏ tươi đầy máu, cả người lảo đảo giết trở về. "Thế nào, ngươi không sao chứ?" Điểu gia giật mình. "Không sao cả!" Thạch Hạo nói rồi ngồi xếp bằng bên trên mặt đất, toàn lực vận chuyển huyền công bức ta từng tia khói đen phòng mình xảy ra ma hóa gì đó. Chỗ này quá kỳ lạ, Thạch Hạo đã giết vào tận ba lần rồi, mỗi một lần đều trọng thương trở về thế nhưng mỗi lần cũng chỉ đứng nơi đó trong chốc lát để tìm hiểu đoạn ngắn của bảo thuật Chân Hoàng mà thôi. Vật kia không cách nào mang ra đây được, chỉ có thể đứng nơi đó quan sát tìm hiểu mà thôi. Dù gì, bí thuật này cũng rất phức tạp, được diễn biến từ phù văn đại đạo và được cô đọng lại vào hai khối cốt kia, muốn mạnh mẽ cưỡng ép mang ra tuyệt không có khả năng nên cần phải tìm hiểu tại chỗ. Bởi vì, những hoa văn kia vô cùng phức tạp, tựa như là sao sáng trên trời cao vậy, thiên biến vạn hóa, không thể diễn tả được. Kinh văn này không hề tầm thường chút nào, có một phần tiên văn thế nhưng hơn chín mươi phần trăm là đạo văn, diễn dịch nên quy tắc bản chất nhất, là sức mạnh của đại đạo. Nó không ngừng biến hóa, giải thích cho áo nghĩa nguyên thủy của Chân Hoàng! Rất hiển nhiên, người lưu lại kinh văn này cho rằng, dùng văn tự để diễn tả ghi lại bảo thuật Chân Hoàng thì quá nhàm chán cứng nhắc, cần phải dùng đại đạo Chân Hoàng để diễn dịch, như vậy mới có thể hiểu rõ toàn bộ bí mật. Nhưng như vậy, đối với người bình thường thì độ khó càng cao siêu hơn, đây là bí thuật của dòng dõi Phượng Hoàng, những sinh linh khác khó có thể hiểu rõ được. Nó có sự biến hóa vô tận, tựa như sao trời lốm đốm khiến người khác phải đau đầu. Việc này cần phải đi ngộ, đi lĩnh ngộ, tựa như một bức thiên thư mênh mông vậy. Thạch Hạo giết vào ba lần, mỗi lần đều lĩnh ngộ thần thông Chân Hoàng ở nơi đó trong chốc lát, trong mắt hắn, những cốt văn kia tựa như từng con phượng hoàng đang bay múa vậy. Những hoa văn kia mang theo ánh lửa, đi kèm chân hoàng đang giương cánh kích thiên, sau khi chết thì sẽ dục hỏa trọng sinh, chói lóa óng ánh, thân thể đè ép thiên địa rồi lại tràn ngập vũ trụ. Đây chính là cảm nhận của Thạch Hạo, bảo thuật Chân Hoàng vô cùng dọa người, nó bác đại tinh thâm, mênh mông khó lường. Nếu như muốn hiểu rõ thì cần phải có năng khiếu kinh người, bằng không, cơ bản không tài nào hiểu nổi. "Xoẹt!" Sau khi một tia khói đen cuối cùng bị ép rời khỏi thể nội Thạch Hạo thì hắn đứng dậy lần nữa giết thẳng vào trong, mục tiêu rất rõ ràng, chính là áo nghĩa bên trên Phượng Hoàng cốt. Ầm ầm! Nơi đây lại bộc phát chiến đấu, Thạch Hạo xuyên qua cung điện rồi giết thẳng vào nhà giam, một bên chiến đấu một bên quan duyệt bí thuật Phượng Hoàng ngay trước tế đàn nơi đây. Xích Long Cát Cô trầm mặc, trong lòng không thể không thán, Hoang quá mạnh mẽ, lợi hại hơn hắn rất nhiều! Trước kia nó còn không phục, cho rằng nếu như chiến với nhau trên cùng một cảnh giới thì hơn nửa Hoang không phải là đối thủ của nó, dù cho lúc quyết chiến với Tây Cố và Thạch Hạo bất ngờ xông vào và trấn áp cả hai, khi đó nó vẫn không hề phục, cảm thấy mình quá sơ sót. Nhưng hiện tại sau khi quan sát mấy lần chiến đấu vừa rồi thì nó vững tin, Hoang đã đi tới cuối con đường cực cảnh, hiển lộ ra khí tượng vô địch trên lĩnh vực này. Thậm chí nó còn có lý do để hoài nghi, có thể Hoang sẽ trở thành tu sĩ cảnh giới Độn Nhất mạnh mẽ nhất từ xưa tới nay. Đồng thời, nó cũng vô cùng chấn kinh về chiếc bình sứ được phong ấn ở nơi này, bên trong mỗi một chiếc bình sứ đều là một sinh linh, ngày xưa đều là nhân vật tuyệt thế không ai sánh kịp. Việc này vô cùng đáng sợ, nếu như bọn họ được thả ra ngoài thì sẽ phát sinh chuyện gì? Không thể tưởng tượng ra! Thạch Hạo đang chiến đấu và hắn phải thừa nhận rằng, lúc này bản thân đang có lợi thế rất lớn, bởi vì bên trong mỗi chiếc bình đều chỉ có thể dò ra một cánh tay chứ không phải là chân thân xuất hiện. Đồng thời, cũng chỉ một ít bình sứ ở gần nhất mới có lực sát thương với hắn, sức mạnh phong ấn đầy mạnh mẽ ấy đã hạn chế chúng công kích tầm xa. Dù là như vậy, bị kẻ địch vây quanh nhưng lại chém giết đầy thê thảm, tất cả thần thông cổ thuật đều bay tới khiến cả người hắn là máu, rất thảm thương. Nhưng hắn không hề lùi bước, đây chính là lần thứ tư hắn giết vào, một bên nghênh chiến còn một bên đặt nửa tâm tư để quan sát Phượng Hoàng cốt. Hán đang tìm hiểu đại pháp Chân Hoàng! Hiển nhiên, Thạch Hạo nắm giữ ngộ tính kinh người, dưới loại tranh đấu liều mạng mà vẫn có thu hoạch như thế, thi thoảng thân thể sẽ phát sáng hào quang tựa như là đang tắm rửa thần hỏa giúp thương thế không ngừng chuyển biến tốt. Có thể nói đây là vừa học vừa ứng dụng, dục hỏa trọng sinh thuật, đó là một phần tinh hoa trong bí thuật Phượng Hoàng! Thạch Hạo đang chiến đấu, đối mặt cũng không chỉ mỗi uy hiếp của cường địch mà còn từ những làn khói đen kia nữa, chúng từ trong miệng bình sứ bay ra và quấn lên trên người hắn. Nói theo một ý nghĩa nào đó, lực sát thương của thứ này còn khủng khiếp hơn. Trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì thế nhưng nếu cứ để mặc nó ăn mòn, vậy sẽ dẫm theo vết xe đổ của Mạnh Thiên Chính. Thạch Hạo sẽ không quên trận chiến cuối cùng ở Biên hoang, Mạnh Thiên Chính vì sao lại biết mất như thế! Ngoài ra, Điểu gia và Tinh Bích đại gia quanh năm trấn thủ ở nơi này cũng đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng ra sao. "Phụt!" Thạch Hạo ói ra một ngụm máu lớn, thân thể lướt sang ngang, hắn bắt đầu điều tức chữa trị thương thế, trừ sạch những làm khói đen kia. Cứ thế, Thạch Hạo bắt đầu cuộc chém giết đầy gian nan như vậy, hoàn toàn là dùng mạng để đánh đổi. Ngắn ngủi sáu ngày, hắn trải qua cuộc chiến đấu trăm ngàn lần, máu nhuộm cả cổ điện cũng như nhà giam, ở đây triển khai cuộc đại chiến kinh người nhất. Đáng tiếc, ngoại giới không một ai hay biết cả. Nếu như những gia tộc Trường Sinh ở cửu Thiên biết được thì chắc chắn sẽ khiếp sợ, mạnh mẽ như Hoang mà vẫn có địch thủ, bị sinh linh phong ấn ở nơi này chém thương. Nếu như một vài sinh linh chạy trốn khỏi bình sứ này, nếu như tượng đá chặt đứt những sợi xích chói chặt mình lại, vậy thì sẽ ra sao? Hơn nửa là một trận tai họa! Thạch Hạo đang chiến đấu, hắn dùng sáu ngày sáu đêm để huyết chiến, cuối cùng cũng xem như đã ghi nhớ toàn bộ chân nghĩa bên tren hai khối Phượng Hoàng cốt vào trong đầu, đồng thời cũng đã có thành tựu nhất định. Không thể nào nói là đã nắm giữ thế nhưng đã có thể ghi nhớ những hoa văn tựa như sao trời mênh mông kia vào trong lòng, hắn đã làm được, có thể tự mình tu luyện và xác minh. Bảo thuật Chân Hoàng tới tay! Đây chính là thần thông mà Thạch Hạo khát khao đạt được, hôm nay đã thành công viên mãn. Hết thảy đều yên tĩnh trở lại, Thạch Hạo há miệng thở dốc rồi nhắm mắt, ở đây nghỉ ngơi trong thời gian rất lâu. Chiến đấu tận sáu ngày khiến hắn uể oải không gì tả được, ngay cả xương cốt đều vỡ nát, có một lần nguy hiểm nhất chính là bị lợi trảo đâm thủng thành năm cái lỗ, cũng may là hắn gắng gượng vượt qua được. Có một tầng lửa đang nhấp nháy bám bên ngoài thân thể hắn tựa như là linh vũ của phượng hoàng, tươi đẹp và rực rỡ vô cùng, chúng bao bọc lấy hắn và không ngừng tràn ra sức sống tràn trề. Ầm! Thạch Hạo đứng thẳng người, hiện tại đã phục hồi như cũ. Thần thông niết bàn thuộc bí thuật Phượng Hoàng dùng dao mổ trâu để giết gà, đã đạt được thành quả vô cùng lớn. Thạch Hạo mừng rỡ, nếu như hoàn toàn nắm giữ môn diệu thuật này thì tương lai dù có trọng thương sắp chết cũng có thể tái sinh lại, không có môn cổ thuật nào quý giá hơn môn này. Đây chính là tuyệt học bảo mệnh! "Điểu gia, Tinh Bích đại gia, cảm ơn hai người nhé, ta phải về thế giới hiện thực để lĩnh ngộ rồi." Thạch Hạo cáo từ. Thu hoạch to lớn nên hắn cần phải tiêu hóa chúng, đi tìm hiểu cho thấu triệt. Hôm nay, bảo thuật Phượng Hoàng đã được xuất thế! Điểu gia, Tinh Bích đại gia thở dài, xem ra đã chọn đúng người rồi, hắn lại thành công. Nên biết, nơi nhìn thì yên tĩnh thế nhưng một khi xông vào sẽ là thập tử vô sinh, sinh linh bị phong ấn quá mạnh mẽ, hơi một tí sẽ giết chết ngay cái được gọi là tài cao ngất trời. "Hạ giới, lao tù." Thạch Hạo lẩm bẩm, sau đó chợt ngẩn đầu nhìn về phía hai ông lão kia, tinh quang trong mắt tăng vọt. Bởi vì, đột nhiên Thạch Hạo ý thức được, khả năng trước đây mình đã quá sơ sẩy. "Tựa như bị lừa dối, lẽ nào thứ được gọi là lao tù hạ giới cũng không phải chỉ tám vực, mà là ở bên trong Hư Thần giới!?" Thạch Hạo kinh ngạc trong lòng. Hắn cảm thấy, có một cánh cửa sổ nào đó trong lòng chợt được đẩy mở. Suy đoán này rất kinh người, hoàn toàn khác biệt với nhận thức trước kia! Một số bí mật của hạ giới được giấu ở trong Hư Thần giới! "Thứ được gọi là lao tù cũng không phải là tám vực, thứ được gọi là tù nhân vô địch đều bị trấn áp ở trong Hư Thần giới." Lời nói của Thạch Hạo khàn khàn nhìn về phía hai ông lão kia.