Hoàng Kim sư tử tức tối bị bắt vào trong ống tay áo, bởi vì tốc độ của nó không theo kịp Thạch Hạo nên bị tóm vào.
Thạch Hạo không có thời gian nữa, hắn không muốn tiếp tục trì hoãn thêm nên cứ một đường chạy nhanh, tốc độ khó mà tin được.
"Ồ, một châu này đã gần với khu vực không người rồi, là khu biên giới của Ba ngàn châu."
Thạch Hạo khẽ nói.
Khu cổ địa này đã gần với chỗ cần tới, hắn im lặng tiến tới vì không muốn bị người nhận ra.
Kỳ châu cũng không phải là một châu cổ quá mức rộng lớn, từ xưa tới nay vẫn luôn thiếu hụt những cao thủ cấp Chí Tôn danh chấn thiên hạ, thế nhưng cũng có một vài sắc thái thần bí.
Bởi vì, ở khu vực này có một vài chủng tộc vô cùng cổ xưa.
"Thái Âm ôn."
Trạm đầu tiên mà Thạch Hạo muốn tới chính là tộc này, bộ tộc này sinh sống ở giưa núi cao sông lớn, tiếp giáp bên cạnh một con sông lớn.
Con sông này vô cùng nổi tiếng và có một dòng sông Thái âm cuồn cuộn chảy đen kịt như mực, lạnh lẽo tới tận xương tựa như là Minh hà chảy ra từ địa ngục vậy.
Liên quan tới dòng sông Thái Âm này thì trên mặt đất có rất ít nhánh, thế nhưng cũng có một vài.
Nhưng mà, đại đa số dòng sông Thái Âm này cũng không phải là nước Thái Âm hóa thành, nếu không, sinh vật hai bên bờ sông sẽ bị tiệt diệt, khó có thể sinh tồn.
Nơi này hơi khác thường, có một ít khí thái âm bốc lên thế nhưng sẽ tác dụng trong phạm vi có hạn.
Thái Âm tộc rất không tầm thường, bọn họ sinh sống ở bên bờ sông Thái Âm đồng thời chỗ ở của bọn họ cũng rất đặc biệt, bên trên vách núi cheo leo của hai bên bờ sông sẽ có những quan tài lơ lửng.
Bọn họ cũng không phải là Táng sĩ, chỉ là những sinh linh bình thường, ngày thường cũng sẽ ra ngoài thế nhưng phòng ốc lại là những quan tài lơ lửng như vậy.
Có quan tài đá, có quan tài vàng cũng có quan tài ngọc, đa dạng chủng dạng, vô cùng thần bí.
Bọn họ thường xuyên hấp thu khí Thái Âm, xem như là tài nguyên để tu luyện, từng người đều có thể chất tính hàn, nghe nói, người mạnh nhất có khả năng sống ở phần cuối dòng sông Thái Âm, quan tài chìm xuống dưới đáy.
"Thật sự là một chủng tộc kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ biết về con đường xuống hạ giới ư?"
Thạch Hạo kinh ngạc, một mình tiến vào khu vực này, hắn sớm đã tìm hiểu qua một vài tục lệ sinh hoạt của tộc này hòng tránh những việc kỵ húy.
Cũng may là, tuy rằng nơi dừng chân của tộc này hơi quái lạ thế nhưng cũng không phải quá quái gở, thực ra những chủng tộc khác cũng như vậy, chỉ cần bắt mối quan hệ thì rất dễ dàng để giao thiệp.
Thạch Hạo chuẩn bị một ít lễ vật như Thái Âm thần tủy, Nguyệt Hàn thạch, Cửu Âm chân mộc, Băng Phong giới thạch... những thứ này đều là báu vật cả.
Hắn yên lặng tiến tới, cũng không hề thỉnh giáo hỏi thăm bất luận người nào.
Bởi vì, hai bên bờ của dòng sông dài mấy trăm ngàn dặm này sinh sống quá nhiều bộ lạc, đều có những phong tục tập quán khác nhau của từng bộ lạc.
Tuy rằng đều là chủng tộc cổ xưa thế nhưng vẫn có một vài tập tục khác nhau được truyền lại.
Cho nên, hắn thăm hỏi một vài bộ lạc để tìm hiểu tra rõ cẩn thận, xem thử nó như thế nào.
"Ở phần cuối của dòng sông Thái Âm."
Đây là một ông lão nói cho hắn biết, nghe nói, lão này đã sống không biết bao nhiêu năm, từ trước những năm tháng Thái cổ đã trường tồn với thế gian và sống tới tận bây giờ.
Thế nhưng, tu vi của lão cũng không hề cao như trong tưởng tượng.
Lão có thể sống lâu như vậy cũng là bởi vì năm xưa từng nhặt được một Thái Âm quả bên trong dòng sông kia, tuy rằng đã thối rửa thế nhưng lại có công hiệu cực kỳ to lớn đối với tộc này.
"Thái Âm quả trôi từ phần cuối của dòng sông xuống đây đó."
Ông lão nói.
"Con sông này chẳng phải chỉ có mấy trăm ngàn dặm thôi ư?"
Thạch Hạo nhíu mày, một lần vỗ cánh là hắn có thể tới điểm cuối rồi.
"Thái Âm hà mà ta với ngươi nói hoàn toàn khác nhau, với những người sinh sống ở khu vực dòng sông này, ở nghĩa hạn hẹp thì dòng sông Thái Âm chính là dòng sông trước mắt kia, ở nghĩa rộng lớn thì dòng sông Thái Âm lại ở trong hư không, là do thuần túy thái âm tạo thành."
Ông lão nói.
Sông lớn cuồn cuộn, đen kịt như mực, cuộn trào không ngớt.
Hai bên bờ sông là núi đá cao vót chọc thẳng trời xanh, từng màn sương mù thái âm lượn lờ bên trên.
Xa hơn nữa, chính là cổ mộc che trời, vượn hót hổ gầm.
Thạch Hạo lẳng lặng đứng đó và dõi mắt nhìn về trước.
Hắn hiểu đủ nhiều từ ông lão này, trên mặt đất lẫn dưới lòng đất đều là dòng sông Thái Âm, đều chỉ là nhánh sông mà thôi, còn đầu nguồn của nó thì lại ở trong hư không.
"Còn có một lời đồn khác nữa, con đường kia ở phần cuối của dòng sông Thái Dương."
Ông lão thở dài.
Tiếp đó, lão lại lắc đầu bì quá mâu thuẫn.
Người trẻ tuổi này tới thỉnh giáo và biếu tặng không ít lễ trọng nên lão không muốn lừa dối, thế nhưng thuyết pháp này lại quá mâu thuẫn.
Trong truyền thuyết của tộc này, còn đường cổ xưa kia ở phần cuối của dòng sông Thái Âm.
Nhưng mà, cũng là trong một bộ tộc cổ xưa khác thì con đường kia lại ở phần cuối của dòng sông Thái Âm.
Mà chủng tộc đó, chính là chủng tộc Thái Dương!
Phần cuối của dòng sông Thái Âm, phần cuối của dòng sông Thái Dương, ai nói đúng, ai nói sai?
"Chủng tộc Thái Dương gần như đã tuyệt diệt rồi, chỉ còn một ít người còn sống sót mà thôi, rất khó có thể hiểu rõ ngọn nguồn từ bọn họ được."
Ông lão nói thế.
Bởi vì, dùng Thái Dương là tên của chủng tộc này, từng phát sinh quá nhiều phân tranh, ví như Kim ô, ví như Thái Dương Thần Đằng tộc, và cũng có rất nhiều chủng tộc cường thế có quan hệ với Thái Dương.
Bọn họ chém giết lẫn nhau, cuối cùng chủng tộc Thái Dương nguyên thủy nhất của nơi này bị thua, và gần như diệt tộc.
Thạch Hạo nghe vậy chẳng biết nói gì nữa, ngay cả cái tên mà cũng cần phải đi chém giết cạnh tranh ư?
"Muốn biết rõ ngọn nguồn thì phải tới phần cuối của dòng sông Thái Âm, nơi đó có quan tài chìm sâu dưới đáy, khả năng sẽ có một vài người đức cao vọng trọng trong truyền thuyết của bộ tộc ta đang trầm miên và bế quan."
Ông lao nói.
Lão nói về phần cuối của dòng sông Thái Âm, chính là chỉ phần cuối của dòng sông lớn này.
"Thế nhưng, nơi đó lại có... nguy cơ!"
Ông lão lộ vẻ khác lạ rồi dặn dò như thế.
Thạch Hạo gật đầu cảm ơn lão, sau đó thì lên đường.
Hắn không có tiến tới phần cuối của dòng sông này ngay tức khắc, những nhắc nhở mà ông lão kia nói rất là đáng quý, nơi đó rất nguy hiểm, có lẽ sẽ có những việc kỳ lạ khó lường được.
Hơn nữa, khu vực này thiếu đi cao thủ, cơ bản không tính là những đại giáo đỉnh cấp gì.
Nhưng, nơi này cũng có một dòng sông tên là Thái Dương hà.
"Một dòng sông dung nham."
Thạch Hạo kinh ngạc, thế nhưng hắn lại cảm nhận được từng dòng tinh khí thái dương của dòng sông này, hoàn toàn khác biệt với dung nham bình thường.
"Ở trước kia, Thái Dương hà này dài tới cả trăm vạn dặm, cuồn cuộn ầm ầm, tinh khí thái dương sôi trào, thế nhưng trận chiến kia qua đi và nơi này bị đánh cho tàn phế, dòng sông Thái Dương gần như đã khô cạn."
Một là lão thở dài.
Đây cũng là tình huống mà Thạch Hạo hiểu được ở nơi này, tìm hiểu nhiều mặt nhưng vẫn chưa phát hiện ra manh mối đáng giá gì.
Thạch Hạo rời đi và lại tiến vào nơi nghỉ ngơi của Thái Âm tộc, đồng thời tiến đến phần cuối cùng dòng sông kia.
Chủm, hắn một hơi lặn sâu xuống dưới nước, sóng biển màu đen dâng trào, giữa dòng sông xuất hiện một vòng xoáy nuốt lấy Thạch Hạo.
"Lạnh như vậy luôn à!"
Hoàng Kim sư tử được thả ra ngoài thì rùng mình một cái, bởi vì Thạch Hạo đang ngồi trên lưng của nó.
Nó bất đắc dĩ chẳng biết làm gì cả, rõ ràng, những nơi nguy hiểm thì nó sẽ phải thò đầu ra ngoài, phải giúp Hoang dò đường, muốn chặn đứng ánh đao.
Sức mạnh Thái Âm của nơi này vô cùng nồng đậm, nước giống như là nước mực lại như là chốn địa ngục lạnh lẽo.
Phần cuối dòng sông tựa như là một vực sâu, hết thảy dòng sông đều đổ xuống đó và tiến vào trong lòng đất. bọt nước ầm ầm tung tóe.
Hoàng Kim sư tử chở theo Thạch Hạo lặn xuống dưới, tiếp đó mặt mày biến sắc.
Bởi vì, mỗi khi mà nó cho rằng đã tới được đáy thì lại phát hiện ra một cái hang lớn đen ngòm khác.
Nơi này tựa như là mười tám tầng địa ngục vậy, dưới vực sâu còn có vực sâu hơn, mỗi một lần tiến vào miệng hang thì nó sẽ nhỏ hơn một chút, vẻ đen ngòm của nó tựa như muốn nuốt sạch linh hồn của người vào trong.
"Tầng thứ mười bảy, chẳng lẽ lại là mười tám tầng địa ngục ư?"
Hoàng Kim sư tử giật mình.
Loại bố trí này rất giống với dòng dõi Cổ tăng, nếu như thiết kế cho con người thì nó tin tưởng, nơi này quá nửa sẽ có bí mật không hề tầm thường.
Dòng dõi Cổ tăng, từng bố trí ra mười tám tầng địa ngục.
Cho nên, Hoàng Kim sư tử vô cùng mẫn cảm với con số mười tám này.
"Người xuất gia từng viết, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."
Vô Úy sư tử lẩm bẩm, nó đang suy nghĩ tới những dòng chữ trong điển tịch kia.
"Có giác ngộ như vậy rồi, vậy sao mày không xuống chứ?"
Thạch Hạo dừng lại.
Hoàng Kim sư tử khinh bỉ, đây là kinh văn của dòng dõi Cổ tăng, ta cũng chỉ là đọc chơi cho vui chứ không phải là ám chỉ như vậy.
Sau khi tới nơi này thì Thạch Hạo yên lặng không có di chuyển gì, tiếp đó hắn lấy ra một kiện pháp khí không gian, mở ra kiện này rồi dùng sức ném vào trong vực sâu mười tám tầng này.
"Là nguyền rủa!"
Hoàng Kim sư tử giật mình rồi run rẩy nói.
Bởi vì nó cảm nhận được, sức mạnh nguyền rủa này quá đáng sợ, nó vừa hơi chạm vào thì thân thể như muốn thối rửa, thần hồn không còn vững chắc như trước.
Lúc này, nó nhanh chóng thối lui, thứ này quá khủng khiếp.
Thạch Hạo cũng không hề đứng yên nữa mà nhanh chóng tránh né.
Ầm, hai người lao lên mặt nước và nhanh chóng lao về phía cuối chân trời.
"Ngươi đang làm gì thế hả?"
Hoàng Kim sư tử gào thét.
"Yên tâm đi, mày không chết được đâu, mới có chút ét như vậy thì đủ khả năng để chống cự."
Thạch Hạo nói, đây là sức mạnh nguyền rủa mà hắn mang về từ Mộ tiên kia.
Đó là một ít chất đất trong ngôi mộ cùng với một chút thịt thối.
Cứ thế hắn ném sạch vào bên trong vực sâu mười tám tầng, hơn nữa không phải chỉ một kiện mà là rất nhiều kiện pháp khí không gian.
"Ầm ầm!"
Một lát sau, phần cuối của dòng sông Thái Âm sôi trào, rất nhiều bóng người lao ra ngoài.
"A..."
Có người hét lớn, nổi giận đùng đùng.
Có người thì huyết nhục trên người bong tróc cả mảng lớn, vô cùng thê thảm.
Cũng có một ít người đã hóa thành xương trắng, không ngừng giãy giụa ở nơi ấy.
Hoàng Kim sư tử thấy vậy thì tê dại da đầu, đây chính là loại sức mạnh nguyền rủa kia, thực sự là đáng sợ.
"A không..."
Rất nhiều người gào thét, đau đớn không cách nào kìm nén được.
Có thể thấy được, vài người vốn mái tóc dày rậm nhưng hiện tại da đầu lại bong tróc, còn huyết nhục thì đã bị ăn mòn sạch sành sanh.
Nguyên thần của bọn họ đang thối rửa và tan nát.
Sức mạnh nguyền rủa đang lan tràn, mạnh mẽ như những người này cũng không cách nào chống cự nổi.
"Bọn họ là ai thế?' Hoàng Kim sư tử giật nảy mình, bởi vì nó cảm nhận được, nếu như những người này không bị tổn thương thì đều rất mạnh mẽ. Trong bọn họ đa số đều là cao thủ cảnh giới Độn Nhất! Nên biết, tu sĩ ở Ba ngàn châu này có tu vi như thế rất hiếm thấy."Gia tộc trên cửu Thiên bám dai như đỉa vậy, ta đã rời đi và muốn xuống hạ giới mà các ngươi vẫn còn không tha à, truy tới tận nơi này, muốn trừ khử cho bằng được ta mới thôi ư?"
Thạch Hạo xị mặt nói."Hoang, ngươi thật là độc ác!"
Có người đã trở thành bộ xương khô hét lớn, vốn tinh lực hắn rất cuồn cuộn, vô cùng mạnh mẽ thế nhưng giờ lại bị thương nặng gần như bị hủy diệt."Đám người các ngươi, nếu không phải quá độc ác, chuẩn bị phục kích ta ở nơi này thì làm sao tới mức thế chứ."
Thạch Hạo bình thản nói."Hoang, như vậy mà ngươi cho rằng có thể trốn thoát được ư?"
Nhưng lúc này, cách đó không xa có vài bóng người hiện lên, từng người đều lộ ra chân thân, đều là những cường giả không có tiến vào trong dòng sông Thái Âm."Lão suc sinh này, không ngờ lại lộ diễn rồi, ta rất hiểu rõ, ông cũng chỉ là một con chó săn mà thôi, chủ nhân phía sau ông rốt cuộc cũng đã hiện thân rồi."
Sắc mặt của Thạch Hạo trở nên lạnh lùng. Hắn chẳng nể nang lời nói gì cả, rất là đâm người, có thể tưởng tượng ra được con giận dữ trong lòng hắn ra sao. Bởi vì, bóng người phía xa đó là một người quen cũ, cũng là một mối thù cực lớn, Nguyên Thanh! Lúc Thạch Hạo tiến vào cửu Thiên thì kẻ ngày từng ra tay hãm hại đày vào Cổ quáng Thái sơ để khai thác quặng. Sau đó, kẻ này còn nhiều lần nhằm vào hắn, muốn lấy cho bằng được tính mạng của hắn."Lão già, ông cùng người phía sau rốt cuộc cũng xuất hiện rồi."
Thạch Hạo lạnh lùng nói.