Chương 1923 : Chín đời thành tiên.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thần Đông 28-11-2022 18:33:16

Vùng vũ trụ này rất yên tĩnh và cũng rất hoang vu, xung quanh đều là những xác sao tàn lụi, không có sao lớn sáng rực, lờ mờ lạnh lẽo, rất nhiều năm không hề thấy sinh cơ. "Sư phụ, sư phụ vẫn còn ở đó chứ?" Ngày hôm đó có tiếng hét lớn từ nơi xa, đó là Xích Long với chiều cao mấy trăm trượng đang lượn lờ xung quanh đầy ưu sầu. Ầm! Bên trên một ngôi sao lớn tàn lụi chợt có một tấm bia tiên kim vọt lên, tiếp đó nó chảy máu và từ bên trong có một người đi ra, cả người đều là máu, máu tươi không ngừng chảy xuống. Tất nhiên là Thạch Hạo, từ sau khi hắn trở về thì không màn sống chết khổ tu ở đây, lợi dụng tấm bia Hư không tiên kim để chiến đấu cùng với chính mình. Mấy năm trôi qua, hồn đăng mà Thạch Hạo lưu lại ở Thiên đình đã lờ mờ đi tới mấy chục lần, trong đó có rất nhiều lần gần như đã tắt hẳn, thật sự dọa chết khiếp mọi người trong Thiên đình. Đặc biệt là lần này, Trản Hồn đăng của hắn gần như là cạn sạch, mắt thấy sắp tắt hẳn thì Xích Long đã tới đây ngày để tìm hiểu thực hư. "Dọa chết con rồi mà, mấy người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh cũng khiếp sợ xuất quan hết rồi nói con tới đây để tìm hiểu, sợ người sẽ tọa hóa ở đây mất." Xích Long thở dài một hơi. "Ta không có chuyệngì đâu!" Thạch Hạo lắc đầu kéo lấy tấm thân tả tơi ngồi xếp bằng trong vũ trụ, nuốt lấy tinh khí tám phương, ánh sao vô tận từ nơi xa vọt tới và tiến vào trong cơ thể hắn. Xích Long quái dị nói: "Còn nói không có chuyện gì nữa chớ? Thiếu chút nữa đã mất mạng tới mấy chục lần rồi đó nha, sư phụ, người không nên liều mạng như vậy." Chỉ mấy năm này mà Thạch Hạo đã có dấu hiệu mất mạng tới mấy chục lần, không cần nghĩ cũng biết sự tu luyện của hắn bá liệt tới mức nào, hơi một ít sẽ chết ngay. Đúng là như thế, mấy năm qua Thạch Hạo không ngừng đại chiến với chính mình bên trong tấm bia Hư không tiên kim kia tới mấy chục lần, mỗi một lần đều là lưỡng bại câu thương và thiếu chút nữa tử vong. thậm chí, có vài hắn hắn đã đi vào tử cảnh, mãi tới cuối cùng phải lợi dụng bảo thuật Chân Hoàng, pháp của Liễu Thần và gian nan niết bàn thức tỉnh thì lúc này mới vượt qua được. "Sư phụ, người đừng liều mạng nữa, vạn nhất người xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì Thiên đình nahát định sẽ sụp đổ trong nháy mắt ngay." Xích Long khuyên bảo. Đồng thời hắn nhắc tới, nếu như ba địa Quỷ tiên không có sự áp chế của Thạch Hạo thì ngày sau chắc chắn sẽ là họa lớn, mà người Tiên kim bảy màu kia cũng sẽ rời đi. Cũng chỉ có những anh linh kia sẽ đứng ra bảo vệ, nhưng dù sao bọn họ cũng không có thân thể, như bèo không rễ mà thôi. "Ta biết, không có gì đâu, dù như thế nào ta cũng sẽ không đẩy mình tới tuyệt lộ đâu." Thạch Hạo lên tiếng. Tuy là nói như thế nhưng trăm năm sau đó hắn vẫn lần lượt chiến đấu với chính mình, tấm bia Hư không tiên kim trăm năm qua vẫn đỏ đậm như máu, thi thoảng sẽ có tinh huyết chảy xuôi. Có một lần nghiêm trọng nhất, hồn đăng của Thạch Hạo hoàn toàn bị dập tắt, ngay cả chủ Cấm khu cũng kinh động và tự mình tới tìm kiếm Thạch Hạo. Cuối cùng mọi người cũng tìm được hắn, một mình trôi nổi trong vũ trụ, thân thể run rẩy, Mục Thanh cho hắn muốn tới ba bình đại dược tiên huyết thì lúc này Thạch Hạo mới thức tỉnh lại. "Bất cẩn rồi!" Hắn lộ vẻ áy náy nhìn về phía mọi người, đã khiến bọn họ lo lắng một phen. "Ngươi có biết việc này nghiêm trọng tới mức nào không hả!" Chủ Cấm khu nghiêm khắc quát lớn. Lần này thật sự rất nguy hiểm, nếu như bọn họ không tìm thấy Thạch Hạo thì khả năng hắn sẽ cứ thế an nghỉ, chết ở nơi sâu trong vũ trụ này. "Ngươi đã mất đi một lần sinh mệnh, đã chết đi một lần rồi, ngay sau nếu lại dùng đại dược tiên huyết thì không thể kéo dài tính mạng hữa!" Chủ Cấm khu nghiêm túc nói. Việc này rất nghiêm trọng, Thạch Hạo đã từng ăn qua bất tử tiên dược, từng sống từ đời này qua đời khác ở thời đại Đế lạc, hiện giờ đại dược tiên huyết cũng đã vô dụng rồi. "Ta biết, lần này ta muốn thành tiên, sẽ không cần lo lắng những thứ này nữa." Thạch Hạo nói. Nghĩ kỹ lại thì cũng thật là đáng sợ, hắn chiến đấu với chính mình trong tấm bia Hư không tiên kim, hai người thực lực y như nhau thế nhưng hắn chỉ cần chết trận thì sẽ hoàn toàn chết đi. Đây là việc khủng khiếp như thế nào? Tấm bia Hư không tiên kim chính là dị bảo, là thứ hiếm có khắp thế gian nhưng nó cũng là nguy hiểm, tu luyện chiến đấu bên trong thì bất cứ lúc nào cũng sẽ đẩy bản thân vào tuyệt lộ. Qua nhiều năm như thế Thạch Hạo vẫn không ngừng làm xiếc trên dây, hơi không chú ý thì sẽ là vạn kiếp bất phục, chỉ cần đi vào tấm bia tiên kim và gặp chính mình kia thì sẽ khogon có khả năng thỏa hiệp, hai người cũng chỉ có thể huyết chiến. Chính bởi vì như thế, cảm ngộ trong sinh tử, ngộ đạo trong huyết chiến, hắn đang tích lũy, đang từ từ lột xác, muốn bên trong sự rèn luyện tàn khốc này để thành tiên. Vì để vượt cửa ai hắn xem như đã vứt đi mạng một lần, đã chết đi một lần! "Đời này rất ngắn ngủi, ta đã sống hơn một vạn ba ngàn năm." Thạch Hạo thấp giọng nói, nghiêm chỉnh mà nói nếu tính luôn những gì trải qua ở thời đại Đế lạc thì hiện giờ Thạch Hạo đã sống sang đời thứ chín. Năm tháng vô tình, lại tám trăm năm qua đi. Trong lúc này, Thạch Hạo bách chiến bất tử, vạn chiến bất diện, hắn vẫn đang chiến dấu, hằng năm đầu có rất nhiều trận đại chiến và mỗi một lần đều như đèn đã cạn dầu! Đây chính là phương thức tu hành tàn nhẫn nhất, tất cả cũng chỉ vì vọt lên trời xanh, hắn muốn thành tiên, muốn trong sự mài giũa của địa ngục này để vượt qua rạch trời không thể vượt qua kia. Hơn vạn lần kề cận tử cạnh, hầu như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi vào tử vòng! Ai từng có trải nghiệm như vầy chứ, hàng năm đều như thế, hàng tháng đều như thế, đều ngộ đạo trong cuộc quyết đấu kinh khủng nhất, chính mình điên cuồng chém giết với chính mình. Ầm! Nơi sâu trong vũ trụ chợt có ánh sáng ngập trời chiếu rọi, khiến các chòm sao lớn đều mờ tối theo. "Cái gì, đó là?!" Rất nhiều người chấn kinh, sinh linh ngủ say trong các cấm khu lớn đều thức tỉnh và mở bừng cặp mắt nhìn về vùng sao trời này, nhìn về phần cuối của phía vũ trụ kia. "Ánh sáng thành tiên, soi sáng cổ kim!" "Làm sao có khả năng chứ, ở thời đại mạt pháp này làm sao có thể thành tiên được?" Không cần nói những tu sĩ khác, chính như trong cấm khu cũng truyền tới những âm thanh giật mình không quá tin tưởng, thế nhưng đây lại là chuyện thật. Ánh sáng thành tiên soi sáng càn khôn, chỉ giây lát đó mưa ánh sáng chiếu rọi bao phủ cửu Thiên thập Địa. Bởi vì đây là thời đại mạt pháp, một khi thành tiên thì sẽ là không tài nào tưởng tượng ra được, sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ vũ trụ này, các giáo các tộc đều biết, rung đông thật sâu mỗi một người. Giờ khắc này, bầu trời tựa như cam lộ, suối thần phun trào khỏi mặt đất, hư không sinh ra vô số hoa sen màu vàng, hàng loạt dị tượng khó nói thành lời, toàn bộ đất trời đều rất thần thánh. Các tộc chấn động! Lần đầu khai thiên tích địa, thời đại mạt pháp này đã có người thành tiên, đã đánh tan lẽ thường, việc này cần phải gian nan tới cỡ nào? Thành tiên trong hồng trần, lên cảnh giới ở thời đại mạt pháp, độ khó như vầy tựa như lên trời, hầu như không thể hoàn thành được! Dù cho tu đạo vô số năm tháng, theo như những suy diễn thì thời đại này cũng không thể nào thành tiên được. Quá khó khăn mà! Thời đại mạt pháp, dù cho muốn tiến lên Chí Tôn cực đạo cũng đã rất khó thành công rồi, vậy thì làm sao có khả năng thành tiên chứ? Thiên hạ chấn động, cả thế gian sục sôi. Ầm ầm! Ánh chớp kinh thế hạ xuống khiến tu sĩ các tộc nhanh chóng im bặc lại, hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì ánh chớp kia quá khủng khiếp, dù cho cách nhau vô tận thì vẫn người người người sợ hãi run sợ. Đó là ánh chớp hỗn độn, đó là ánh chớp tiên đạo, quá nhiều, lít nha lít nhít, nhấn chìm cả vùng tinh không kia. Răng rắc! Chỉ trong chốc lát thì vùng tinh vực kia hoàn toàn hủy diệt, không còn tồn tại nữa. Bên trong tiên quang, ở giữa hỗn độn Thạch Hạo đang nhanh chóng rời đi, hắn nhằm thẳng về phía Giới phần, xông thẳng vào khu cổ địa được tạo thành từ những thứ bỏ đia kia, tới đó để thành tiên. Nếu không, hắn sợ cả vùng vũ trụ này bị xuyên thủng, bị đánh cho tàn tạ, ánh chớp kia quá khủng khiếp. Theo nhưng những gì mà hắn đã hiểu được trong các cốt thứ, thiên kiếp trong kiếp nạn thành tiên của hắn chắc chắn sẽ mãnh liệt hơn, đang sợ hơn Chân Tiên. "Giết!" Thạch Hạo hét lớn, dùng mọi khả năng để đối kháng với tiên kiếp này. Đồng thời hắn cũng đang cảnh giác, xem có hắc ám hay là không rõ xuất hiện hay không, năm xưa đại trưởng lão sắp thành thì lại bại, cuối cùng đã bị hắc ám không rõ ăn mòn. Ánh chớp ngàn tỉ, tới cuối cùng Trát đao trảm tiên lại xuất hiện lần nữa. Thạch Hạo độ trận đại kiếp nạn này tới mấy ngày, tỉnh cảnh khủng khiếp vô tận, dọa người vô cùng. Đây là thiên kiếp thành tiên, đã hủy diệt rất nhiều tàn giới trong Giới phần này, những nơi lôi điện đi qua thì sẽ có vô số cổ giới tả tơi hóa thành hư vô, bị đánh cho vỡ tan hoàn toàn. Cuối cùng, Luân hải nơi vị trí bụng của Thạch Hạo phát sáng, bên trong đạo cung cũng có kinh văn vang lên, thần lực tứ cực đối ứng với tứ chi lưu chuyển, nơi lưng có một con rồng lớn vọt lên tiến vào trong bầu trời và phát ra tiếng rồng gầm chấn động cả chín tầng trời, cuối cùng xương sọ óng ánh tới cùng cực, mưa ánh sáng vô số, Tiên đài nổ vang. Thạch Hạo Lấy thân làm chủng, từng sáng chế ra pháp môn cho riêng mình, lúc này năm bí cảnh lớn là Luân hải, Đạo cung, Tứ cực, Hóa long, Tiên đài cùng nhau cộng hưởng và phát ra tiên quang rực rỡ. Hắn đã độ kiếp thành công, trở thành một vị cường giả Tiên đạo! Thành tiên trong hồng trần, hơn xa sinh linh cùng cấp ở Tiên vực, hắn có thể quét ngang chư địch trong thế gian và nắm giữ thần uy khó lường. "Chờ ngày hôm nay quá lâu rồi!" Thạch Hạo lên tiếng, rửa sạch nền tảng phàm thai, bên ngoài thân lưu chuyển ánh sáng, tiên khí mịt mờ, hắn nắm giữ sức chiến đấu không cách nào lường được. Hiện giờ, thân thể của Thạch Hạo hoàn mỹ, nguyên thần bất diệt, pháp lực sinh sôi liên tục, ở thời đại mạt pháp này đã thành tựu chính quả Tiên đạo!