Một chiêu kiếm chém ngang vòm trời!
Hàn quang lấp lánh tựa như dải lụa ngân hà quét ngang giữa càn khôn.
Hồng Chân mất mạng ngay tức khắc, nơi mi tâm có một lỗ không ngừng ứa máu, sớm đã phơi thây trên đất.
"A..."
Người gần đó hét lớn, còn có cả Chí Tôn gầm thét kinh thiên động địa, thương vũ nổ tung.
Dù thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ tới, Hoang lại tới và đầy quyết đoán ác độc ra tay, một chiêu kiếm giết chết nhân tài vừa xuất hiện của Hồng gia, một vị anh tài héo tàn, muói tưới ngoài thánh thổ.
Âm thanh này đủ gầm nát nhật nguyệt tinh thần, đánh chết vô số cường giả, thế nhưng vị Chí Tôn kia của Hồng gia lại không có xung kích về Bổ Thiên đạo, sóng âm chớp mắt nội liễm, lực phá hoại biến mất.
Vèo, một vị Chí Tôn trong số đó xuất hiện trước thi thể của Hồng Chân, lòng bàn tay phát ra hàng trăm hàng ngàn làn khí lành hòng cứu lại tính mạng của hắn.
Nhưng, sao có thể có chuyện đó chứ!
Một đòn của Chí Tôn thì dù là thiên tài cảnh giới Độn Nhất có kinh diễm tới đâu cũng không thể tiếp nhận được, thân thể của Hồng Chân rất hoàn hảo thế nhưng vừa mới đụng vào thì đã hóa thành mưa ánh sáng.
Một luồng kiếm khí chặt đứt tam thế!
Dù cho có luân hồi, dù cho có kiếp sau thì người này đều chết, vãng sinh thành không, kiếm ý như thủy triều hủy diệt toàn bộ sinh cơ.
Mưa ánh sáng qua đi, còn cũng chỉ là tro tàn.
Rầm!
Giữa bầu trời chợt có người giao thủ, hai vị Chí Tôn khác đang truy kích bắt lấy Thạch Hạo, ba đại cao thủ ở đây vậy mà Hoang lại còn dám trắng trợn như vầy.
Việc giết chết Hồng Chân tương tự như đánh bay tôn nghiêm của bọn họ.
Xoẹt!
Chí Tôn thứ ba cũng truy kích theo, bỏ qua Hồng Chân giết thẳng cao thiên.
Bổ Thiên đạo tọa lạc ở giữa nơi thanh tú, đều là thần sơn tản ra sương trắng, bốc lên ráng lành, ngũ sắc rực rỡ, long khí hừng hực.
Ở đây, có đảo nhỏ huyền không, có cổ thành vững chãi, có thần dược thơm ngát cùng những di tích Tiên đạo.
Hôm nay, bên ngoài sơn môn lại bùng phát đại chiến, trận pháp của bọn họ thức tỉnh toàn diện chứ không hề trì hoãn chút nào, đại trận hộ giáo được mở bắn ra hàng loạt luồng tiên khí.
"Hoang thật là thần uy kinh thế!"
Một ông lão than thở.
"Nhân vật như vầy, một kỷ nguyên cũng chỉ có một người mà thôi!"
Có người khác gật đầu.
"Dù mạnh hơn thì có ích gì chứ, hắn có thể tiến vào Tiên vực chắc? Thành tựu một đời đã tới phần cuối."
Một ông lão khác lắc đầu.
Việc này đại biểu cho thái độ bất đồng của Bổ Thiên đạo.
Thanh Y, con ngươi như nước lẳng lặng nhìn về trước, trong đáy mắt sinh ra thần hà rực rỡ, bạch y phấp phới, khí tức Tiên đạo càng ngày càng nồng đậm.
Trong lòng của nàng không cách nào yên tĩnh được, sâu trong nội tâm là thiên nhân giao chiến, lúc thì là Nguyệt Thiền lúc lại hóa thành Thanh Y.
Đời này, quỹ tích vân mệnh của nàng luôn quấn quanh người kia, nên đi con đường nào, buông hay là nắm, lựa chọn ra sao?
Con mắt của Thanh Y mờ ảo mang theo hơi nước, nhất thời hình ảnh của chuyện xưa đều tái hiện đè ép trong lòng nàng.
Một lát sau thì nàng bình tĩnh lại, lạnh lùng như nguyệt mang theo khí tức xuất thế, đó là Nguyệt Thiền, nàng cũng đang giằng co, đời này của nàng đã không còn nhớ nhung gì hắn, chỉ vì thành tiên.
Những gì của hồng trần, đều có thể đoạn!
Nàng có thể vung kiếm chém bay chấp niệm cuối cùng.
"Thanh Y, nàng vẫn còn đó chứ?"
Thạch Hạo tung hoành trên trời xanh, vừa du đấu với tam đại Chí Tôn vừa nhìn xuống hỏi như thế.
"Ngươi đi đi, không nên lưu luyến làm gì, Thanh Y đã đoạn trần duyên, tiến lên đăng thiên lộ, tiến vào Tiên vực."
Một ông lão của Bổ Thiên đạo nói.
"Tiểu hữu, ngươi nhanh rời đi đi, nếu không sẽ kinh động tới một ít người có địch ý với ngươi đó."
Có người rất hiền lành khuyến cáo như thế.
Thạch Hạo nhìn về phía Thanh Y, nói: "Nàng muốn rời khỏi một giới này ư?"
Thân thể của Thanh Y run rẩy từ từ giơ tay tựa như níu kéo, thế nhưng rất nhanh sau đó cánh tay tựa như ngó sen cứng đờ không thể động được.
Nội tâm của nàng càng ngày càng loạn, hai hồn đã dung hợp làm một thể tựa như muốn phân tách lại và không ngừng xung đột, việc này đại biểu cho tâm tư của nhân cách hoàn chỉnh này.
Lựa chọn thế nào?
"Xin hãy rời đi!"
Người còn lại của Bổ Thiên đạo lên tiếng nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Cả giáo sẽ tiến vào Tiên vực, bọn họ có giao tình thân thiết với một đạo thống cổ xưa và mạnh mẽ, có lẽ sẽ dựa vào thế lực bá chủ đã sản sinh ra Tiên vương kia.
Hoang của hiện tại tuy rằng thần võ ngút trời thế nhưng không hòa hợp với một phần nhỏ đạo thống ở Tiên vực, bọn họ đã chiếm được không ít tin tức nên không muốn để việc càng rắc rói hơn.
Ví như tổ tiên của tàn tiên, tỷ như đạo thống của vị đại nhân trẻ tuổi kia, đều cừng có va chạm với Hoang!
Tiến vào Tiên vực, dù cho là Bổ Thiên đạo cũng phải cúi mình, không thể không cẩn thận được, nếu như có giao du thân cận với Hoang sợ sẽ xảy ra nhiều chuyện khó mà dự đoán được.
"Thanh Y!"
Thạch Hạo hét lớn.
Bổ Thiên đạo, linh sơn nối tiếp nhau, mờ ảo có sương trắng ngập tràn, một bóng hình thanh lệ đứng nơi đó lộ vẻ do dự, đang bàng hoàng, nhưng về sau nàng chỉ biết lắc đầu.
"Tiểu hữu, ngươi vẫn nên rời đi thôi, hãy tự bảo trọng nhé!"
Đạo chủ của Bổ Thiên đạo lên tiếng.
Rốt cuộc, Thanh Y vẫn đứng nơi đó thế nhưng lại chậm rãi lắc đầu.
"Uhm, hèn gặp lại!"
Thạch Hạo lên tiếng rồi tung thiên rời đi.
"Chạy đi đâu!"
Ba đại cường giả đồng thời truy đuổi hòng chặn giết Hoang.
Ngay lúc này, Thạch Hạo một thân phân thành ba hình, lúc ba Bông hoa đại đạo lan tỏa thì hắn tựa như có thêm vài bộ thân thể nữa, phân biệt nhằm về các hướng khác nhau.
Cứ thế hắn rời đi, nội tâm của Thanh Y co rút mãnh liệt, rất đau và cũng rất thất vọng, nàng giơ cánh tay như ngó sen chỉ về trong thiên không.
Đám người của Bổ Thiên đạo lộ vẻ kinh sợ, không nghĩ tới vị kỳ tài trẻ tuổi chấn động cả cửu Thiên thập Địa này lại quyết đoán như thế, nói đi llà đi.
Trong bọn họ cũng có người thất vọng, lấy làm đáng tiếc, ai cũng có thể thấy được thiên tư tuyệt thế của Hoang, ngươi như này nếu như có thể thành tiên ở Tiên vực, vậy sẽ có phong thái cỡ nào?
Đáng tiếc, hắn không có đi, mà thế giới này thì lại không thể thành tiên được!
Hiện giờ không đi, ngày sau càng không thể!
Nhất định sẽ tiến vào thời đại mạt pháp rồi!
Ai có thể sáng tạo kỳ tích, ai có thể đánh vỡ ràng buộc, mạt pháp còn không thể sửa thì nói gì thành tiên!
Phụt!
Phương xa lóe lên ánh sáng màu máu đi kèm là một luồng kiếm khí thông thiên, vô số ngôi sao bị chém lìa, ngoài ra còn có một cánh tay cùng bả vai đang rơi xuống.
Chí Tôn của Hồng gia tới từ Tiên vực phân tách truy kích Thạch Hạo, một trong số đó thiếu chút nữa đã bị bổ đôi làm hai nửa, cả người mag theo ánh máu ngã ngửa xuống dưới.
Chí Tôn huyết phá hủy sơn hà, ầm ầm, cảnh tượng kinh người.
Mọi người của Bổ Thiên đạo đều hãi hùng khiếp vía, đây chính là Hoang, trước khi rời đi lại xuất được một chiêu kiếm kinh diễm như thế, chém bay một cánh tay của một vị Chí Tôn.
Nhưng, sự tình vẫn còn chưa kết thúc, đột nhiên một luồng cầu vòng từ trên trời lao xuống, quá nhanh, tựa như là sao băng từ thời viễn cổ Đế lạc cũng chết oanh tạp thiên địa vạn vật.
Ầm ầm!
Đó là Hoang, hắn không hề lùi mà tiến, giết ngược trở lại, truy kích người bị thương hòng đánh gục hắn.
"Ngươi..."
Vị Chí Tôn của Hồng gia kinh hãi, lá gan của Hoang quá lớn, không ngờ lại dám làm việc như vầy.
"Tiểu bối, chạy đâu cho thoát!"
Hai người khác đã truy kích sai mục tiêu nên lúc này điên cuồng giết trở về.
Ầm!
Chí Tôn bị cụt tay kia bị bóng người tựa như Tiên vương từ trên trời lao xuống nện trúng, cả người ho ra đầy máu bay ngược ra sau, đồng thời lần nữa ăn thêm một chiêu kiếm nữa.
Phụt, sau khi chiêu kiếm này chém trúng thì toàn thân hắn đều là vết rách, là kiếm khí đang khuấy động.
"A..."
Người này hét to một tiếng, cả người đang đứt thành từng khúc một, bên trong ánh kiếm hiện lên mảng lớn huyết vụ, cảnh tượng dọa người.
Nhưng, hai người kia đã giết tới và nhanh chóng bảo vệ đồng thời ra tay giúp đỡ hắn hóa giải luồng kiếm khí này, thế nhưng vẫn trọng thương nặng, sức chiến đầu giảm mạnh.
Ba đại cao thủ đứng chung một chỗ chứ không dám tách nhau ra cũng như truy kích nữa, cẩn thận phòng bị và bắt đầu đốt một tầm phù màu vàng truyền tin.
"Còn dám tới nữa, giết không tha!"
Hoang nói thế.
Cứ thế hắn rời đi, rất thong dong và tự tại, đạp không rời đi xa.
Quá nhục nhã, ba đại cao thủ đồng thời phục kích ấy vậy một người trong số này lại bị trọng thương, sắc mặt bọn họ tái nhợt, chuyện này là một sự sỉ nhục, Hoang tại sao lại mạnh như thế?
Cả đám người của Bổ Thiên đạo yên tĩnh không hề nói gì, đều chấn kinh tới cứng họng.
"Thanh Y, trước khi nàng rời đi, ta sẽ tới đưa tiễn."
Phía trong trời sao đầy xa xăm truyền tới một lời nói bình thản như vậy, chỉ có mỗi Thanh Y nghe được.