Bộ phim mà bọn họ xem có nội dung về chống ma tuý, khi vị cảnh sát điều tra tội phạm ma tuý bị giết hại dã man, cả rạp chiếu phim đã khóc rất nhiều, lúc ra ngoài có nhiều người khóc sưng húp cả mắt, Kiều Nhiễm cũng khóc, đôi mắt Phong Vũ thì ửng đỏ, tâm tình đặc biệt nặng nề.
Xem xong phim thì trời đã tối, đèn hai bên đường đều sáng trưng, thành phố phồn hoa nhộn nhịp khiến cảm xúc đến bất chợt.
Bạn vĩnh viễn không biết có những người xa lạ đang dùng sinh mạng của chính họ để bảo vệ bạn, nhưng Kiều Nhiễm biết Phong Vũ là một trong số những người yên lặng bảo vệ người khác.
"Phong Vũ, đừng tự đặt chính mình vào tình huống nguy hiểm được không?"
Kiều Nhiễm nắm tay Phong Vũ, cô ngửa đầu nhìn anh.
Trên người Phong Vũ có rất nhiều vết thương, ở trong lòng anh thì đó chính là huân chương, là vinh quang của tổ quốc. Mà Kiều Nhiễm thì lại thấy đau lòng... trước đây có thể cô thấy không sao cả, nhưng bây giờ và sau này thì lại khác... cô không muốn người đàn ông của mình bị thương.
Phong Vũ ôm cô gái nhỏ vào lòng, anh kiên định hứa hẹn: "Được, sau này tôi nhất định sẽ chú ý. Bởi vì tôi còn muốn chăm sóc em, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao bây giờ?"
Tâm tình Kiều Nhiễm tương đối nặng nề, Phong Vũ muốn cô vui vẻ nên đã đưa cô đi dạo chợ đêm, ăn rất nhiều đồ ăn vặt.
Lần trước đi dạo chợ đêm là đi cùng Cao Dương, nhìn bột mì nướng trên tay, cô liền bật cười nhớ tới chuyện Phong Vũ bám đuôi theo dõi.
Tất nhiên Phong Vũ cũng nhớ tới, nhưng chuyện anh nhớ không phải là chuyện bị mất mặt... mà là lần đó Kiều Nhiễm không chỉ vừa cười vừa nói đi chơi với Cao Dương, thậm chí còn suýt chút nữa bị thằng nhóc kia hôn... nghĩ đến đây anh liền tức giận.
Phong Vũ tự mình uống bình giấm chua lòm, anh giữ tay Kiều Nhiễm và trầm mặt nói:
"Hôn tôi!"
Kiều Nhiễm không hiểu gì, cô nhìn chằm chằm Phong Vũ.
Phong Vũ càng tức giận, bây giờ muốn cô hôn một cái cũng không được phải không???
Mùi giấm càng lúc càng nồng, Phong Vũ đứng yên tại chỗ, dáng vẻ không hôn thì không đi.
Kiều Nhiễm rất là bất đắc dĩ, cô không hiểu vì sao Phong Vũ lại đột nhiên giở tính bướng bỉnh như trẻ con, nhưng người đàn ông nhà mình không hôn thì còn ai hôn?! Kiều Nhiễm giựt tay Phong Vũ, cô cười nói: "Anh cúi người xuống."
Sắc mặt lạnh như băng của Phong Vũ dần tiêu tan, khuôn mặt tuấn lãng dịu đi rất nhiều. Anh cúi đầu xuống, cố gắng kìm nén hưng phấn trong lòng.
Kiều Nhiễm nhìn chăm chú vào hai mắt Phong Vũ, thấy trong mắt anh tràn đầy hình bóng của mình, cô vô cùng thoả mãn nhón chân khẽ hôn lên môi anh.
Nụ hôn này không hề có dục vọng, nó rất nhẹ, rất dịu dàng, vừa chạm vào đã tách ra khiến trái tim Phong Vũ đập lỡ một nhịp.
"Nhiễm Nhiễm, tôi có thể không có bất cứ thứ gì... nhưng lại không thể không có em."
Phong Vũ lúc này đặc biệt nghiêm túc, anh nhìn người con gái trước mặt, thâm tình trong mắt nhiều đến nỗi muốn tràn ra.
Không ai có thể không yêu một người đàn ông như vậy, trong mắt trong lòng người ấy chỉ có một người là bạn... và bạn chính là toàn bộ thế giới của người ấy.
Kiều Nhiễm cũng giống vậy, cô nở nụ cười xinh đẹp và nắm tay anh, cả người tràn ngập hạnh phúc.
Cũng may chợ đêm mới mở nên chưa đông người, hai người đứng bên người ân ái cũng không ai để ý. Đi dạo tầm một tiếng thì hai người trở về nhà.
Kiều Nhiễm vào phòng tắm để tắm rửa, Phong Vũ đi đi lại lại trong phòng khách, nghĩ đến việc sắp làm tình là anh lại kích động.
Thời gian chờ đợi luôn trôi qua rất chậm, Phong Vũ đợi mãi vẫn không thấy Kiều Nhiễm ra ngoài, anh bèn hô to: "Nhiễm Nhiễm, em vẫn chưa tắm xong hả?"
Kiều Nhiễm đang nghịch bọt sữa tắm, cô lớn tiếng trả lời: "Em chưa, tầm mười phút nữa."
Phong Vũ "ừm" một tiếng và lại tiếp tục đợi, cứ mười giây anh lại liếc mắt nhìn đồng hồ một lần, anh cảm giác thời gian trôi quá chậm!
Kiều Nhiễm đang xả sạch sữa tắm trên người, bỗng nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, thân thể trần trụi của người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, hai thân thể trần như nhộng dính sát vào nhau.
Phong Vũ cúi đầu cắn vành tai Kiều Nhiễm, tay to vuốt ve làn da trơn trượt của người trong lòng, gậy thịt thô cứng không ngừng cọ sát sau lưng cô.
"Sao anh lại vào đây??"
Kiều Nhiễm khẽ thở dốc, thân thể mềm mại mẫn cảm bị người đàn ông kích thích từ phía sau.
"Nhớ em nên không đợi nổi."
Phong Vũ thầm thì bên tai Kiều Nhiễm, giọng nói lộ rõ ham muốn tình dục, anh còn đẩy hông để gậy thịt chọc chọc vào eo Kiều Nhiễm.
Nhiệt độ trong phòng tắm dần tăng cao, hơi thở ái muội tràn ngập khắp gian phòng.
Kiều Nhiễm quay người ôm cổ Phong Vũ rồi nhón chân hôn lên đôi môi mỏng. Phong Vũ lập tức đảo khách thành chủ, anh ngậm môi cô, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong khoang miệng, nuốt lấy nước bọt ngọt ngào.
"Ưm!"
Tiếng rên rỉ ngọt lịm bật ra khỏi miệng Kiều Nhiễm, kích thích dục vọng của người đàn ông. Cuối cùng Phong Vũ cũng không thể đợi được nữa, anh đè cô lên vách tường phòng tắm.
"A! Lạnh!"
"Chồng sẽ làm cho em nóng lên."
Phong Vũ cong môi cười xấu xa, cánh tay dùng sức bế bổng Kiều Nhiễm lên cao.
Kiều Nhiễm phối hợp với động tác của Phong Vũ, chân dài thẳng tắp quặp chặt lấy eo anh.
Thân thể Phong Vũ cường tráng rắn chắc, cơ bắp ướt át nước gợi cảm muốn mạng người, anh chưa bắt đầu mà Kiều Nhiễm đã ướt.
Phong Vũ cầm gậy thịt cạ cạ vào miệng hoa hồng nộn của Kiều Nhiễm nhưng lại không đâm vào trong.
Môi hoa và hột le bị gậy thịt làm cho vừa sướng vừa ngứa, Kiều Nhiễm khó chịu động đậy mông nhỏ, cô nỉ non cầu xin: "Đút vào em."
Phong Vũ cười xấu xa, anh cố ý khiêu khích cô: "Gọi papa, gọi papa thì tôi sẽ đút vào em!"
"Ấu trĩ!"
Kiều Nhiễm vừa bực mình vừa buồn cười, cô liếc mắt lườm anh.
"Em có gọi không? Không gọi thì tôi không đút vào!"
Người đàn ông này không chỉ ấu trĩ mà còn được đằng chân lân đằng đầu. Kiều Nhiễm nở nụ cười xinh đẹp, nhân lúc Phong Vũ đang cười đắc ý, cô dùng lực hạ mông xuống để gậy thịt đâm trực tiếp vào trong.
"Chết tiệt! Chặt quá!"
Trán Phong Vũ nổi gân xanh, lần này đúng là muốn mạng anh! Hoa huyệt của Kiều Nhiễm vừa ướt vừa chặt hẹp, làm anh sướng tê dại cả da đầu. Nếu không phải anh kịp thời kiềm chế, chỉ sợ vừa đút vào đã xuất tinh.
Kiều Nhiễm hếch cằm nhìn Phong Vũ: "Ai là papa của ai?"
Phong Vũ bật cười, anh hung ác đâm vào vài cái, gậy thịt thô to đút vào lại rút ra, khai thông đường vào hoa huyệt.
"Ai là papa của ai thì cứ chơi sẽ biết!"
Cô gái nhỏ này cần phải dạy dỗ, lại còn muốn làm papa của anh cơ đấy!
Phong Vũ nâng mông Kiều Nhiễm, gậy thịt đâm vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
"A!"
Kiều Nhiễm không muốn mình yếu thế, nhưng gậy thịt của người đàn ông mang đến cho cô quá nhiều khoái cảm, cô chỉ có thể nắm chặt lấy bắp tay anh và há miệng rên rỉ.
"Bảo bối nhỏ, chồng đâm em có sướng không? Hửm?"
Khả năng đây chính là thói hư tật xấu của đàn ông, bọn họ đều thích nghe câu khẳng định năng lực từ người phụ nữ.
Phong Vũ chơi thật sự sướng, mà Kiều Nhiễm cũng không hề keo kiệt câu khen ngợi.
"Sướng! Chồng chơi em sướng hơn nữa đi, đâm em mạnh vào!"
Kiều Nhiễm vươn ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực người đàn ông, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, đôi mắt khẽ híp mê hoặc lòng người, từng cử chỉ từng điệu bộ đều khiến Phong Vũ mê mẩn.
Phong Vũ bị hấp dẫn bởi dáng vẻ phóng đãng của Kiều Nhiễm, anh cúi đầu cắn lên bầu vú đang lắc lư, giọng điệu hung ác nói: "Bảo bối nhỏ thật dâm đãng, chồng sẽ thoả mãn em!"
Người đàn ông bị kích thích giống như con sói đói đã lâu chưa ăn thịt, anh không ngừng để lại dấu răng trên người cô gái nhỏ, gậy thịt phía dưới nhanh chóng tàn sát hoa huyệt non mềm.
Hai người chơi hơn nửa tiếng trong phòng tắm, sau đó bọn họ lại tiếp tục hiệp hai từ phòng khách vào phòng bếp. Thân thể cường tráng của người đàn ông đè Kiều Nhiễm ở thành bếp, anh banh rộng hai chân cô rồi mạnh mẽ đâm vào.
Mật dịch trào ra khỏi hoa huyệt và rơi đầy đất.
Tiếng rên rỉ dâm mỹ của người con gái cùng tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông vang mãi không ngừng.