Tháng sáu ở Cẩm Thành, thời tiết dần nóng lên, tiếng côn trùng kêu vang xen lẫn với bầu không khí oi bức, khiến cho các bậc phụ huynh đợi ở bên ngoài càng thêm sốt ruột.
Phong Vũ đỗ xe ở dưới bóng cây, nơi ấy không quá mức nóng bức. Anh hạ ghế ra sau rồi ngả người nằm trong xe, đôi chân dài miên man gác lên tay lái, sau đó vừa bật nhạc vừa bật điều hoà, dáng vẻ thư giãn hưởng thụ.
Kiều Nhiễm bước vào phòng thi, cô đặt tất cả đồ dùng đã chuẩn bị tốt lên mặt bàn rồi bắt đầu ngồi đợi đến giờ thi.
Sau khi kiểm tra đối chiếu với giấy báo dự thi, tiếng chuông thứ nhất vang lên, giám thị mở tập đề thi được niêm phong trước tất cả mọi người rồi bắt đầu phát đề.
Phòng thi hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng sột soạt của bút viết.
Thời gian làm bài thi trôi qua cực nhanh, lúc Kiều Nhiễm dừng bút thì chỉ còn kém mười lăm phút là đến thời gian nộp bài. Kiều Nhiễm cẩn thận kiểm tra bài làm lần cuối cùng, vừa vặn đủ thời gian.
Tiếng chuông thứ hai vang lên, Kiều Nhiễm đã thu dọn xong mọi thứ, giờ chỉ đợi giám thị gọi lần lượt từng người lên nộp bài.
Trong xe ô tô.
Người đàn ông do đợi lâu nên đã sớm ngủ say, suốt một tháng nay anh chưa có ngày nào ngủ ngon giấc, nếu không phải chấp hành nhiệm vụ thì cũng trên đường đi chấp hành nhiệm vụ, tóm lại anh luôn ngủ không đủ giấc.
Kiều Nhiễm đứng bên ngoài xe và nhìn xuyên qua cửa sổ hồi lâu, mãi đến khi xe ô tô xung quanh đều đã rời đi, cô mới gõ gõ lên cửa kính xe ô tô.
Tuy Phong Vũ đang ngủ nhưng vẫn luôn cảnh giác, thấy động tĩnh là anh lập tức mở mắt, ánh mắt sắc bén kia không hề có nửa phần buồn ngủ, ngược lại vô cùng tỉnh táo.
Phong Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn về bên ghế phụ thì thấy Kiều Nhiễm đứng bên ngoài cửa, anh dần thả lỏng người rồi mở khoá xe.
Kiều Nhiễm lên xe, cô nhìn gương mặt tiều tuỵ kia và nói: "Cháu thi xong rồi, chúng ta về nhà thôi."
Phong Vũ gật đầu rồi lái xe rời đi.
"Trưa nay cháu muốn ăn gì?"
Điểm thi rất gần nhà, lái xe chỉ mất mười phút, thời gian cũng thoải mái. Phong Vũ quyết định làm món mà Kiều Nhiễm thích, cô gái nhỏ ăn xong vẫn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Kiều Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói:
"Ăn mì là được rồi, cháu không thèm ăn lắm."
Trong đầu Phong Vũ nhanh chóng chuyển động, cuối cùng quyết định làm món mì trộn dưa chuột.
Bữa trưa rất đơn giản, Phong Vũ còn làm cho cô gái nhỏ thêm đĩa salad rau củ quả để ăn cho mát.
Kiều Nhiễm ăn xong liền trở về phòng ngủ.
Phong Vũ còn chu đáo đặt cả báo thức cho Kiều Nhiễm.
Nằm ở trên ghế sô pha, Phong Vũ bỗng nhiên nhớ tới ngày Kiều Nhiễm từng nằm dưới thân mình, thân thể trần trụi non mịn của cô gái nhỏ vì anh mà mở rộng cửa mình.
Gậy thịt trong quần đột nhiên ngo ngoe rục rịch, Phong Vũ vui mừng kéo khoá quần rồi lôi em trai đang ngỏng lên ra ngoài.
Rốt cuộc cũng có phản ứng, nội tâm Phong Vũ cực kỳ kích động... trong khoảng thời gian này, dù anh làm thế nào thì em trai của anh cũng không hề phản ứng. Điều này khiến cho anh thấp thỏm bất an rất nhiều... bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.
Bàn tay to nắm chặt gậy thịt và bắt đầu chuyển động lên xuống.
Cây súng này của anh mới được ra chiến trường có một lần, hơn nữa anh cũng chỉ là lính mới, súng nhìn có vẻ sạch sẽ mới mẻ nhưng lại không hề đáng yêu tí nào, nó vừa to lại vừa dài, lúc cương cứng trông rất dữ tợn.
Kiều Nhiễm từng bị nó đâm đến thần hồn điên đảo, tuy rằng mới được vài phút đã xuất tinh.
Nghĩ tới tiến rên rỉ của Kiều Nhiễm, trong lòng Phong Vũ liền ngứa ngáy, gậy thịt càng lúc càng cương cứng, hùng dũng đứng thẳng.
Phong Vũ nhẹ nhàng chuyển động gậy thịt, do nghẹn hồi lâu không được phát tiết nên anh cực mẫn cảm, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến thân thể trần truồng và khuôn mặt yêu mị của Kiều Nhiễm là dưới thân anh liền trướng đến phát đau.