Đại não của Phong Vũ hoàn toàn trống rỗng, thân thể anh sảng khoái bay bổng, nhưng trong lòng lại cực kỳ sợ hãi.
Anh ngơ ngác nhìn gậy thịt vừa xuất tinh, dù thế nào anh cũng không dám tin chính mình lại xuất nhanh đến vậy!!!
Được nổi năm phút đồng hồ không? Hình như không được...
Người đàn ông luôn tự hào về người anh em của mình đã bị đả kích lòng tự trọng một cách nặng nề! Vẻ mặt anh dại ra, mãi đến khi gậy thịt bắn xong cũng chưa lấy lại tinh thần.
Kiều Nhiễm nghẹn cười đến mức khó chịu, hai vai cô run rẩy kịch liệt, cô cẩn thận dịch mông thoát khỏi gậy thịt của người đàn ông. Sau đó cô nhẹ nhàng bò xuống ghế sô pha và ôm bụng buồn cười chạy vào phòng tắm.
Cô thật sự không nghĩ tới người cao to rắn rỏi như Phong Vũ lại xuất tinh sớm, nhìn một thân cơ bắp kia hoàn toàn không giống chưa đi đến chợ đã hết tiền.
Kiều Nhiễm nghĩ không ra, Phong Vũ vừa xuất tinh sớm cũng càng nghĩ không ra. Bình thường anh giải quyết vấn đề cá nhân đều phải gần một giờ đồng hồ, sao lần này mới cắm vào được mấy phát đã bắn luôn.
Thật ra hai người đều giống nhau, đều là người chưa có kinh nghiệm. Hoa huyệt chật hẹp của Kiều Nhiễm vốn là cực phẩm, hơn nữa Phong Vũ làm tình với con gái riêng là chuyện quá mức kích thích, khoái cảm sung sướng và sự cấm kỵ đan xen bao trùm tâm lý anh, cho nên anh bắn nhanh như vậy cũng là điều hiển nhiên.
Kiều Nhiễm tắm rửa xong liền trở về phòng ngủ, dù sao đã được nếm trải hương vị của đàn ông, cô cũng không nên đi quấy rầy anh.
Kiều Nhiễm ngủ ngon lành, nhưng căn phòng cách vách lại đóng chặt cửa. Phong Vũ lạnh mặt đứng bên cửa sổ, dù anh có kích thích như thế nào thì gậy thịt trong tay anh vẫn mềm oặt không cứng được, cũng không còn vẻ uy vũ của ngày thường.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhiễm rời giường mới phát hiện Phong Vũ không còn ở đây, cô nhìn ngôi nhà quạnh quẽ, sau đó nhịn không được mà cười nhạt một tiếng.
Phong Vũ dọn đến cục cảnh sát, chuyện tối qua đả kích anh quá lớn, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
Trong lòng Phong Vũ vô cùng hỗn loạn, thứ nhất là vì anh đã xuống tay với Kiều Nhiễm, cảm giác áy náy tự trách không ngừng dâng lên. Thứ hai là vì...
Tóm lại anh không có biện pháp đối mặt với Kiều Nhiễm, ở nhà một giây đã khiến anh cảm thấy hít thở không thông. Cho nên trời vừa hửng sáng, anh nhanh chóng tắm rửa rồi mang theo vài bộ quần áo chạy tới cục cảnh sát.
Tiểu Lưu phát hiện gần đây sếp nhà mình không được bình thường, bỗng nhiên cực kỳ cực kỳ chăm chỉ. Tuy rằng trước đây sếp vẫn luôn chăm chỉ, nhưng lần này lại không giống như vậy, sự chăm chỉ đột ngột này giống như để phát tiết, quả thực sếp làm việc liều cả mạng.
Tiểu Lưu vỗ vỗ bụng béo của mình: "Gần đây cũng đâu có vụ án nào lớn, không biết anh Vũ bị làm sao?"
Bành Yến xem tư liệu ở bên cạnh Tiểu Lưu, nghe thấy hai chữ "anh Vũ" từ miệng người kia, cô bèn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vũ.
Phong Vũ đang cúi đầu nghịch điện thoại, cơ bắp rắn chắc được bao bọc dưới cảnh phục, hai chân thon dài thẳng tắp vắt chéo, dáng vẻ chuyên chú vô cùng gợi cảm.
Tim Bành Yến đập thình thịch, hai má phiếm hồng, đôi mắt lúng liếng như đón gió xuân.
Tiểu Lưu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thấy ánh mắt lộ liễu nhìn sếp chằm chằm không hề che đậy thì cậu ta nổi cả da gà.
"Tiểu Yến này, em có thể rụt rè lại cho anh được không? Sao lúc nào em cũng như vậy, ánh mắt kia của em giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh Vũ đó!"
Bành Yến e thẹn trừng mắt lườm Tiểu Lưu, giọng điệu mềm mại nói: "Em cảm giác mấy ngày gần đây anh Vũ có vẻ gầy, ngày mai em sẽ mang canh sườn đến cho anh ấy, không biết anh ấy có thích uống hay không."
Tiểu Lưu chà xát cánh tay, vẻ mặt không còn lời gì để nói.
Trong văn phòng cảnh sát.
Phong Vũ chau mày, vẻ mặt đầy nghiêm túc, đầu ngón tay anh click mở một đường link trên điện thoại di động, anh cẩn thận đọc nửa ngày rồi đóng lại. Sau đó anh lại mở một đường link khác, lần này sắc mặt càng khó coi hơn.
Trên màn hình di động hiện lên lịch sử tìm kiếm:
[ Tại sao lại xuất tinh sớm? ]
[ Vì sao không cứng được? ]
[ Làm thế nào để chữa bệnh liệt dương? ]