Kiều Nhiễm chưa từng yêu đương, tất nhiên Phong Vũ cũng vậy, cho nên khi hai người ở bên nhau đã dùng cách riêng của chính mình để hoà hợp với nhau.
Phong Vũ tự giác bản thân lớn hơn Kiều Nhiễm mười ba tuổi, ngày thường anh luôn nhường nhịn cô, không để cô chịu tủi thân dù chỉ là một chút. Kiều Nhiễm không phải người tuỳ hứng, tuy chỉ mới ở bên nhau nhưng cô không bao giờ gây phiền toái cho anh.
Sáng sớm, Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm tỉnh lại từ trong mơ, anh cúi đầu hôn lên gò má trắng nõn của người trong ngực, vừa hôn vừa cọ qua cọ lại, mãi không muốn buông ra.
Kiều Nhiễm bị người kia cọ cọ đến khi tỉnh ngủ, tay nhỏ đẩy lồng ngực anh và nói: "Anh dậy đi, muộn làm bây giờ."
Phong Vũ ôm cô gái nhỏ rồi lẩm bẩm nói: "Không muốn dậy!"
Những lời này được một người cuồng công việc nói ra thì đúng là chuyện lạ trăm năm mới có một lần, Kiều Nhiễm giơ ngón tay trỏ đè lên môi mỏng của Phong Vũ.
Phong Vũ lười biếng híp mắt, anh há mồm ngậm lấy ngón tay cô rồi khẽ cắn.
"Đừng nghịch nữa, anh dậy đi làm đi, em ở nhà chờ anh."
Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm không nỡ buông tay, Kiều Nhiễm cũng kiên nhẫn, cô dỗ dành hơn mười phút thì anh mới chịu rời giường.
Người đàn ông cao lớn trần trụi đứng dậy mặc quần áo, Kiều Nhiễm ngồi ở mép giường nhìn cơ bụng rắn chắc của anh, cô không nhịn được mà giơ tay ra sờ soạng.
"Bảo bối nhỏ, sáng sớm đừng nghịch lửa."
Gậy thịt phía dưới đã vốn cứng, bị cô trêu chọc như thế, đũng quần anh đã sớm phồng lên.
Kiều Nhiễm cong môi cười, cô hơi ngửa người chống tay ra phía sau, sau đó nâng một chân lên cao, đầu ngón chân nhỏ xinh nhắm ngay vào đũng quần người đàn ông trước mắt, các ngón chân nhẹ nhàng cạ cạ lên gậy thịt.
Phong Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên thâm trầm, anh ném cà vạt trong tay xuống đất, đổ người đè tiểu yêu tinh nghịch ngợm xuống giường và cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Nụ hôn sâu kết thúc, Phong Vũ thở hổn hển, hai mắt anh đỏ ngầu, phía dưới cương cứng như muốn chọc thủng đũng quần, cả người thì toả ra hơi thở bất mãn vì dục vọng chưa được giải phóng.
"Em ngứa đòn hả? Thật sự muốn hành hạ em không xuống nổi giường!"
Phong Vũ nói xong, bàn tay to vỗ một cái lên mông nhỏ của Kiều Nhiễm, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đi vào phòng tắm.
Kiều Nhiễm nằm trên giường, ánh mắt vui vẻ nhìn theo người đàn ông, sau đó chậm rì rì kéo lại dây áo ngủ bị tuột khỏi cánh tay.
Hai người anh anh em em ngọt ngào ăn sáng, mãi lâu sau Phong Vũ mới đi ra khỏi cửa. Kiều Nhiễm đóng cửa nhà, nhìn căn phòng trống rỗng đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn. Cô nhàm chán bật TV, tiếp tục xem nốt bộ phim truyền hình lần trước, cả ngày hôm qua xem cùng Phong Vũ nên giờ chỉ còn lại có một phần ba.
Đây là một câu không hề mới mẻ, nam nữ chính hiểu nhầm nhau đủ chuyện, rõ ràng chỉ hai ba câu là có thể giải thích tất cả, vậy mà hai người bọn họ không ai chịu mở miệng, đã thế còn bị nữ phụ đùa bỡn quay vòng trong lòng bàn tay.
Lúc nam chính bị gài bẫy và đính hôn với nữ phụ, nữ chính lại càng hiểu lầm, không chịu nghe nam chính giải thích, xoay người lao vào lồng ngực nam phụ để được an ủi.
Kiều Nhiễm vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim mới có thể xem hoàn chỉnh cả bộ, kết cục đương nhiên là HE, nam nữ chính ở bên nhau, nam phụ vẫn yêu nữ chính và cam tâm tình nguyện bảo vệ nữ chính, nữ phụ bị nam chính bỏ thuốc rồi tìm người hãm hiếp, nam phụ cũng góp phần hãm hại nữ phụ vào tù.
Kiều Nhiễm xem xong thì cảm thấy loại phim truyền hình này thật sự không nên xem nhiều, đã lãng phí thời gian lại còn ảnh hưởng đến chỉ số thông minh.
Rõ ràng khi xuất hiện hiểu nhầm lần đầu tiên, nam nữ chính chỉ cần nói ra là có thể giải quyết, vậy mà cố tình không chịu nói, sau đó hiểu nhầm nối tiếp hiểu nhầm, cuối cùng bao nhiêu chuyện xảy ra.
Ở trong mắt Kiều Nhiễm, nữ phụ không làm gì sai, lúc đầu khi nam nữ chính chưa ở bên nhau, nữ phụ vốn là vị hôn thê trên danh nghĩa của nam chính và được đính ước từ nhỏ, nam chính cũng hứa hẹn sẽ cưới nữ phụ, nữ phụ dành cả tuổi thanh xuân bên nam chính, kết quả đợi chờ nhiều năm, sắp sửa tu thành chính quả thì nữ chính đột nhiên xuất hiện giữa đường.
Nguyên nhân nữ phụ ghét nữ chính là vì cô ta đã đi quá giới hạn, nữ chính là một nữ sinh bình thường, do nam chính mà bị tụt huyết áp nên liền ăn vạ anh ta, nói mình sắp không có chỗ ở vì sắp đến kỳ đóng tiền thuê nhà. Khi nam chính cho tiền thì cô ta không cần, đã thế còn nói là nam chính đang vũ nhục mình, mặt dày mày dạn muốn ở nhà nam chính, xoay qua xoay lại một vòng thì kết quả nữ chính vào nhà nam chính ở, cô ta xung phong nhận việc nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa, tạo nên hình tượng dịu dàng đảm đang và nhận được nhiều thiện cảm của mọi người.
Nếu không phải nữ phụ tình cờ đến nhà tìm nam chính thì cũng không biết trong nhà anh ta có người phụ nữ khác.
Nữ phụ cũng không làm chuyện gì quá đáng, cô chỉ muốn đuổi nữ chính mà thôi, chẳng qua cách làm quá mức trực tiếp, nữ chính lại tỏ vẻ yếu ớt trước mặt mọi người, nam chính cảm thấy nữ chính bị oan ức nên bắt đầu bênh, còn nữ phụ dù bị nói như thế nào cũng không hề cãi lại hay minh oan cho mình.
Đàn ông đều thích bảo vệ phái yếu, cho nên hảo cảm về nữ phụ trong lòng nam chính càng ngày càng giảm, cuối cùng trở thành hình tượng một nữ phụ độc ác.
Xem xong bộ phim, Kiều Nhiễm đứng dậy uống cốc nước, trong đầu thì thầm nghĩ nữ chính đúng là loại bạch liên hoa cao cấp giống như bạn học của cô từng nhắc đến.
Kiều Nhiễm lười biếng xoa eo, cô vừa đi vừa nghĩ nếu Phong Vũ mà ngu như nam chính trong phim thì cô sẽ đá anh khỏi cuộc đời mình.
——Đổi xưng hô ——
Cặp đôi đã xác định tình cảm nên Moe sẽ đổi lại cách xưng hô cho Nhiễm Nhiễm là "Em – Anh", còn Phong Vũ là "Tôi – Em". Bởi vì bây giờ hai người sẽ gần gũi nhau hơn, đi bên ngoài nhiều hơn nên không thể cứ "chú – em – cháu" trước mặt người ngoài được.
Tuy nhiên khi ứ ừ ư thì Moe sẽ đổi là "Chú – Em" hoặc "Papa – Em" để tăng độ tình thú, hoang dã và cuồng nhiệt.