Hai ngày nghỉ quốc khánh trôi qua nhanh chóng, Phong Vũ quyết định nhân dịp này đưa Kiều Nhiễm ra ngoài chơi nhiều hơn, nhưng kỳ nghỉ đâu đâu cũng quá đông người, hai người chọn nửa ngày cũng không biết đi đâu.
Cuối cùng Kiều Nhiễm quyết định chơi ở ngay trong thành phố, vừa gần lại không cần phải ngồi xe đường dài. Sau khi Kiều Nhiễm quyết định được địa điểm, Phong Vũ lập tức lên kế hoạch đi chơi.
Thành phố có công viên giải trí rất lớn, hơn nữa Kiều Nhiễm cũng chưa từng đi, bên trong lại có nhiều trò chơi nên hai người cảm thấy không tồi. Vì vậy kế hoạch ngày mai sẽ là đi công viên giải trí, còn ngày kia đi công viên nước.
Ngày hôm sau, hai người mua vé vào công viên và chơi trò thuyền hải tặc đầu tiên.
Phong Vũ chưa từng chơi mấy trò này, mặc dù khi nhỏ anh đã đến đây, nhưng chuyện đã qua rất nhiều năm, hơn nữa ngày ấy công viên giải trí cũng không có mấy trò cảm giác mạnh như thuyền hải tặc hay tàu lượn siêu tốc. Hồi đó chỉ có mấy trò như ném vòng, bắn súng cao su rồi vòng xoay ngựa gỗ...
Lúc bước lên thuyền hải tặc, Phong Vũ vừa nói vừa cười với Kiều Nhiễm, ban đầu tốc độ thuyền còn chậm nên không có cảm giác gì. Hai phút trôi qua, Phong Vũ không nói nổi một câu, anh chỉ có thể nắm chặt lấy tay đỡ bảo hộ phía trước.
Kiều Nhiễm cảm thấy rất kích thích, cô không ngờ trò này lại chơi vui như vậy, nhưng mà tốc độ chưa nhanh lắm, bên tai cô chỉ toàn tiếng hét chói tai của người khác. Toàn bộ quá trình, Kiều Nhiễm không kêu tiếng nào, ngược lại cười vui vẻ thích thú, còn Phong Vũ thì nhắm chặt hai mắt, đầu cúi rạp, thân thể thì cứng đơ.
Sau khi xuống khỏi thuyền hải tặc, Phong Vũ đi đường có cảm giác như bay bay, khuôn mặt đẹp trai nam tính trắng bệch. Kiều Nhiễm lo lắng tìm một ghế trống để anh ngồi nghỉ ngơi, còn cô thì chạy đi mua bình nước lạnh.
Uống xong nước lạnh, phải một lúc sau Phong Vũ mới bình tĩnh trở lại, nhưng bàn tay cầm chai nước vẫn còn run run.
Rất nhiều trò chơi chưa chơi xong, Kiều Nhiễm cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Phong Vũ và lo lắng nói: "Anh đừng chơi với em nữa, ngồi đây nghỉ ngơi một lát đã."
Phong Vũ lắc đầu nói phải chơi cùng nhau mới vui, làm sao anh có thể vừa lâm trận đã bỏ chạy, hơn nữa anh còn là một người đàn ông, anh không thể thua kém cô gái nhỏ như Kiều Nhiễm được, như vậy quá mất mặt!
"Đi thôi, chúng ta đi chơi tàu lượn!"
Phong Vũ kéo Kiều Nhiễm đi xếp hàng chỗ khu tàu lượn, vẻ mặt rất kiên cường.
Kiều Nhiễm không có cách nào khác, cô khuyên nửa ngày cũng không thể thay đổi quyết định của Phong Vũ, cuối cùng đành phải chiều theo anh.
Trước khi lên tàu lượn siêu tốc, Phong Vũ còn nắm tay Kiều Nhiễm mà thề son sắt là chắc chắn mình chơi được, kết quả vừa lên chưa được nửa phút, Phong Vũ đã cúi gằm đầu xuống dưới, thân thể cường tráng co rút lại.
Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, người đàn ông này không dám mạnh miệng nữa, anh ôm bình nước lạnh chủ động ngồi xuống ghế, dùng hành động thực tế để biểu lộ sự sợ hãi của chính mình.
Kiều Nhiễm vừa đau lòng vừa buồn cười, cô bảo anh ngồi nghỉ một lát, còn mình thì đi chơi những hạng mục còn lại.
Thời gian tiếp theo, người đàn ông cao to đẹp trai ôm bình nước đứng bên ngoài nhìn Kiều Nhiễm chơi các trò cảm giác mạnh, trên vẻ mặt là đầy sự khâm phục.
Kiều Nhiễm mặt không đổi sắc chơi trò con lắc lớn, nhảy bungee và các trò chơi khác, cuối cùng chỉ còn mỗi nhà ma là chưa đi. Kiều Nhiễm hỏi Phong Vũ có sợ ma không, Phong Vũ tỏ vẻ không sợ và còn chủ động nắm tay cô đi vào nhà ma.
Không khí trong nhà ma rất âm u, bước vào đã có cảm giác rợn tóc gáy. Phía trước bọn họ còn có năm sáu người, mới đầu còn nói cười vui vẻ, đến khi con ma đầu tiên xuất hiện thì cả đám người rúc lại với nhau, người sau ôm người trước, dịch bước đi về phía đường ra.
Phong Vũ nắm tay Kiều Nhiễm và an ủi: "Đừng sợ, tất cả đều là giả."
Vừa mới nói dứt lời thì hai bên vách tường đột nhiên vươn ra một đống tay sờ vào chân Phong Vũ, cảm giác lạnh lẽo làm Phong Vũ nổi da gà, anh sợ tới mức bật người gần sát vào Kiều Nhiễm và buột miệng thốt ra: "Chết tôi!"
Kiều Nhiễm không bị tay ma doạ sợ, nhưng cô lại bị động tác hoảng sợ của anh làm cho giật mình. Thấy cả người Phong Vũ run bần bật nhào về phía mình, Kiều Nhiễm bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng anh.
Phía sau còn có người, hai người cũng không thể đứng mãi một chỗ, Kiều Nhiễm đành lôi kéo Phong Vũ đi chậm rãi về phía trước. Lúc này Phong Vũ hoàn toàn không cười nổi, anh nắm chặt tay Kiều Nhiễm, do quá sợ hãi nên anh bị cuốn vào bầu không khí u ám của nhà ma. Các dây thần kinh căng thẳng khiến anh giật mình nhảy dựng mỗi khi có con ma xuất hiện. Kiều Nhiễm không có cách nào khác, cô chỉ có thể an ủi anh suốt chặng đường.
Ra khỏi nhà ma, sắc mặt Phong Vũ rất kém, anh vẫn còn chưa bình phục lại tinh thần.
Kiều Nhiễm vừa tức vừa buồn cười, người này rõ ràng không chịu được còn cố tình thích thể hiện, cô bèn kéo Phong Vũ đi về phía trước.
Đi dưới ánh mặt trời ấm áp một lúc lâu, người đàn ông mới chậm rãi khôi phục.
"Nhà ma này quá ghê rợn, sau này đừng đi nữa, chẳng may doạ thành bóng ma tâm lý thì không tốt."
Trong lòng Phong Vũ vẫn còn sợ hãi, bàn tay ra đầy mồ hôi. Anh có ý đồ mượn sự chân thật của nhà ma để che giấu hành vi sợ hãi của chính mình. Bản thân là cảnh sát hình sự mà sợ ma tới nỗi gào thét, ngay đến Phong Vũ cũng ghét bỏ chính mình.
Kiều Nhiễm sợ anh xấu hổ, cô vội phụ hoạ theo: "Được, sau này chúng ta không đi nữa. Nhà ma kia đúng là đáng sợ, may mà có anh đi cùng em."
Người đàn ông được an ủi nên sắc mặt khá hơn nhiều, anh mỉm cười rồi thơm một cái lên má cô gái nhỏ.
Đi đến chỗ chơi trò ném vòng, tinh thần Phong Vũ đã phấn chấn, anh vui vẻ hỏi Kiều Nhiễm có muốn chơi hay không.
Kiều Nhiễm thấy anh nóng lòng muốn chơi thì liền gật đầu, Phong vũ lập tức mua mười cái vòng, cho cô năm cái và chính mình năm cái.
"Em biết chơi không?"
Kiều Nhiễm lắc đầu, Phong Vũ tự tin cười nói: "Để tôi dạy em. Em tìm đồ vật mình muốn rồi ném vòng vào đó, nhớ chú ý lực cổ tay."
Phong Vũ nói xong liền làm mẫu, vòng nhựa bay ra khỏi tay anh rồi vững vàng rơi trúng một cái lọ hoa bằng sứ.
Kiều Nhiễm mở to mắt nhìn rồi vỗ tay khen ngợi,"Thật lợi hại!"
Sự sùng bái của Kiều Nhiễm khiến Phong Vũ rất hưởng thụ, anh nhếch miệng cười, tuỳ tiện ném một cái cũng trúng.
"Nào lại đây, em thử xem."
Kiều Nhiễm ném cái vòng đầu tiên nhưng lại không trúng. Phong Vũ thấy thế thì đứng ở phía sau Kiều Nhiễm, nắm tay cô để hướng dẫn.
"Em phải khống chế lực cổ tay, đừng dùng quá nhiều sức, sau đó nhắm vào đồ vật và ném!"
Lần này trúng, Kiều Nhiễm vui vẻ nghiêng đầu nhìn Phong Vũ, Phong Vũ liền cúi đầu hôn lên đôi mắt trong veo của cô.
Ông chủ ngồi vắt chéo chân nhìn hai người, nội tâm đầy chua xót.
Mười vòng tròn thì trúng chín, ông ta gói đồ lại cho bọn họ rồi dựng ngón cái: "Lợi hại!"
Phong Vũ nhận chiến lợi phẩm, anh gật đầu cười rồi đi tới khu bắn súng.
Cuối cùng thì cũng đến thời điểm thể hiện năng lực, Phong Vũ làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, anh phải cho Kiều Nhiễm nhìn thấy vẻ đẹp trai cực ngầu của mình.
Người đàn ông cao lớn tuấn lãng cầm súng cao su, vẻ mặt nghiêm túc ngắm bắn vào quả bóng bay, động tác vừa nhanh vừa chính xác.
Một loạt bóng bay đã bị bắn vỡ tung nhưng Phong Vũ vẫn chơi chưa đủ, ông chủ ủ rũ treo bóng lên trên, Phong Vũ thấy thế liền nói: "Ông ném lên cao cũng được."
Mọi người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, bọn họ nhìn ông chủ ném từng quả bóng lên trên cao, Phong Vũ cầm súng ngắm bắn chuẩn xác khiến xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Ông chủ chỗ ném vòng vừa bị lỗ vốn vì Phong Vũ cũng ngồi xổm ở một bên xem náo nhiệt và vỗ tay hoan hô, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ.
Ông chủ bên quầy bắn súng thấy thế thì liếc mắt lườm ông ta một cái.
Cuối cùng vẫn là Kiều Nhiễm động lòng trắc ẩn lôi kéo Phong Vũ rời khỏi, tuy nhiên tất cả thú bông trong gian hàng đều bị bọn họ mang đi.
Đồ quá nhiều, Phong Vũ xách theo một túi lớn mà phát sầu, Kiều Nhiễm lấy điện thoại chụp cho Phong Vũ hai kiểu ảnh, sau đó cô đứng ở cổng công viên giải trí để chia hết thú bông cho trẻ con, chỉ giữ lại cho mình một con heo nhỏ màu hồng đáng yêu.
Khi bọn họ ra khỏi công viên giải trí đã là hai giờ chiều, hai người bèn đi tìm một quán ăn. Lúc ngồi ăn cơm, Phong Vũ đề nghị đi xem phim, vừa vặn gần đây có mấy bộ phim mới công chiếu nhận được nhiều lời khen từ cộng đồng mạng.
Hai người chọn bộ phim hot nhất, thời gian là bốn giờ chiều, rạp chiếu phim cũng ở ngay gần chỗ bọn họ ăn.
Cơm nước xong mới có ba giờ, thời gian vẫn còn sớm nên Phong Vũ rủ Kiều Nhiễm đi bộ đến rạp chiếu phim.
Sau khi đến rạp, hai người lấy vé rồi mua bắp rang bơ và coca, vừa ăn vừa đợi đến giờ chiếu phim.
Phong Vũ đang nói chuyện với Kiều Nhiễm về cuộc sống sinh hoạt ở trường đại học, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói của phụ nữ.
"Anh Vũ?"
Phong Vũ ngẩng đầu nhìn Bành Yến trước mặt.
Bành Yến không dám tin nhìn Phong Vũ, sau đó lại nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Kiều Nhiễm, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại ở mười ngón tay đan chặt nhau của bọn họ... hai mắt cô ta nhanh chóng ửng đỏ.
"Anh Vũ, cô ấy là bạn gái của anh hả?"
Bành Yến chỉ ngón tay vào Kiều Nhiễm, giọng điệu không được tốt.
Phong Vũ nhíu mày, anh ôm Kiều Nhiễm vào trong lòng và nói: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Bành Yến nhìn Kiều Nhiễm dựa người vào ngực Phong Vũ thì trong lòng càng khó chịu, tuy đã biết Phong Vũ có bạn gái nhưng cô ta vẫn luôn muốn biết bạn gái của Phong Vũ trông như thế nào, muốn so sánh bạn gái Phong Vũ có gì hơn cô ta... không ngờ hôm nay lại gặp được, mà người này lại là nữ sinh mà cô ta từng gặp một lần.
Trong lòng Bành Yến biết mình đã thua, cô ta không thể so với Kiều Nhiễm. Trước đây khi chưa biết thì Bành Yến còn ôm một tia hy vọng, cô ta mong bạn gái của Phong Vũ sẽ là người có nhan sắc bình thường, nhưng hiện tại thì hy vọng kia đã hoàn toàn bị dập tắt.
"Cô ấy đã đủ tuổi thành niên rồi sao?"
Bành Yến buột miệng thốt ra, cô ta nói xong liền thấy hối hận. Với sự hiểu biết của Bành Yến về người đàn ông này, cô ta chắc chắn đối phương sẽ tức giận. Đáng lẽ chỉ cần chào hỏi rồi đi là được, như vậy cũng coi như giữ được mặt mũi, kết quả cô ta lại tự gây ra tình huống xấu hổ như hiện tại.
Quả nhiên Phong Vũ chau mày khó chịu, anh vừa định mở miệng thì Kiều Nhiễm trong lòng lại động đậy, cô nhẹ nhàng đẩy Phong Vũ rồi ngồi thẳng người trả lời Bành Yến: "Chào chị, em đã thành niên."
Đôi mắt trong vắt sạch sẽ của Kiều Nhiễm nhìn thẳng vào Bành Yến.
Bành Yến hơi nghiêng đầu, không dám đối diện với Kiều Nhiễm, cô ta nói câu "xin lỗi" và rời đi, ngay cả phim cũng không xem.
Phong Vũ nhíu mày nhìn bóng dáng Bành Yến, anh không hiểu vì sao cô ta lại như vậy, nhưng mặc kệ là ai thì cũng không được không tôn trọng Kiều Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, em giận hả?"
Phong Vũ không biết giải thích như thế nào về chuyện đồng nghiệp chỗ làm bỗng nhiên tiến đến hỏi mấy câu như thế, bởi chính anh cũng không hiểu vì sao.
Kiều Nhiễm lắc đầu nhìn anh,"Không có, chỉ là chuyện phụ nữ ghen ghét thôi mà."
Phong Vũ khó hiểu nhìn Kiều Nhiễm, Kiều Nhiễm cười cười rồi trêu chọc: "Cô ta không ngờ "anh Vũ" lại bị cướp khỏi tay, anh không nhận ra cô đồng nghiệp của anh thích anh à? Lần trước cô ta và cái anh mập mập đưa anh về nhà, em đã cảm giác được ánh mắt cô ta nhìn anh rất khác thường."
Chuông cảnh báo trong đầu Phong Vũ lập tức vang lên, anh nhanh chóng lên tiếng khẳng định.
"Nhiễm Nhiễm, anh và cô ta không có gì!"
Kiều Nhiễm bật cười, cô liếc mắt nhìn anh rồi lười biếng nói: "Xem biểu hiện về nhà của anh thế nào đã, mời anh dùng hành động thực tế để chứng minh."
Phong Vũ nghe xong thì tỉnh táo cả người, anh nhìn đôi mắt long lanh của cô, sau đó cười ái muội:
"Đêm nay chồng của em bảo đảm sẽ nỗ lực hết mình!"