Buổi tối, Kiều Nhiễm đứng trước cổng trường đợi Phong Vũ nhưng anh vẫn chậm chạp chưa đến.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định gọi một cuộc.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Kiều Nhiễm đứng yên tại chỗ, bầu trời lúc này đen kịt như đổ mực, cổng trường cũng đã đóng chặt, ánh đèn bên đường phát ra những tia sáng mờ nhạt.
Cô cất điện thoại di động, sau đó chậm rãi đi về hướng trạm xe bus, bây giờ vẫn còn kịp chuyến xe cuối cùng.
Về đến nhà, Kiều Nhiễm buông cặp sách xuống ghế rồi vào thẳng nhà tắm, cô vừa vào được không bao lâu thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Phong Vũ vừa chấp hành xong nhiệm vụ, lúc nhìn thấy thời gian thì anh thầm kêu "thôi chết rồi". Phong Vũ vội vã lái xe về hướng trường học, đồng thời lấy di động gọi hai cuộc cho Kiều Nhiễm.
Đầu bên kia điện thoại không có ai nghe máy, trong lòng Phong Vũ lại càng lo lắng. Giờ này có lẽ Kiều Nhiễm đã về nhà, nhưng anh sợ cô vẫn đợi mình ở trường học hoặc là trên đường về xảy ra chuyện gì, cho nên anh vẫn phóng xe đến trường học để xác nhận lại.
Phong Vũ đạp chân ga tới trường học, anh chạy xuống hỏi bảo vệ, sau khi biết Kiều Nhiễm đã đi, anh mới lái xe về nhà.
Phong Vũ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, lúc mở cửa nhìn thấy cặp sách của cô gái nhỏ ở trên ghế sô pha, anh mới nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng thấp thỏm lo lắng cũng buông xuống.
Điện thoại đặt bên cạnh cặp sách, Phong Vũ cầm lên nhìn, trong đầu thầm nghĩ thảo nào Kiều Nhiễm không nghe điện thoại.
Ngón tay Phong Vũ không cẩn thận chạm vào nút mở khoá, màn hình di động lập tức sáng lên, trên màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, người gọi đến đều là "Chú già".
Điện thoại không cài khoá, Phong Vũ bèn ấn vào xem, vừa nhìn một cái đã nhận ra đây đúng là số điện thoại của mình.
Phong Vũ vừa tức vừa buồn cười, anh nhìn điện thoại nửa ngày rồi thầm nghĩ chẳng lẽ mình già như vậy? Lại còn lưu là "Chú già", đúng là cô nhóc thối!
Anh thả điện thoại xuống ghế sô pha, nghĩ đến gì đó nên anh lại cầm lên rồi gõ gõ vài cái.
Trong phòng tắm, Kiều Nhiễm tắm rửa xong mới phát hiện mình quên quần áo, đáng lẽ cô không bao giờ mắc phải sai lầm như thế này, nhưng không hiểu sao tối nay tâm tình cô cực kỳ xấu nên mới quên mất.
Kiều Nhiễm trần truồng đứng trước gương lau khô tóc, sau đó mở cửa phòng tắm và đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Phong Vũ đang ngồi trên sô pha xem TV liền tự nhiên quay đầu lại phía sau, vừa nhìn là không thể dời mắt.
Nữ sinh trần trụi đứng ở cửa, thân thể trắng nõn giống như phát sáng, hai vú mềm mại không lớn không nhỏ, hình dáng lại mê người. Vòng eo mảnh khảnh có thể ôm trọn bằng một tay, xuống chút nữa là mu thịt hấp dẫn cùng hai chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc đen như mực xoã tung ở phía sau, có vài sợi tóc nghịch ngợm rũ ở trước ngực cô gái nhỏ, vừa vặn che khuất hai hạt anh đào kiêu ngạo.
Phong Vũ ngơ ngẩn nhìn thân thể của Kiều Nhiễm, trái tim anh đập thình thịch, một cảm giác rung động mãnh liệt dâng lên trong lòng, giống như dòng điện cao thế khiến đại não của anh hoàn toàn tê liệt, ngay đến thần trí cũng không được tỉnh táo... anh không phân biệt được cảnh tượng đẹp đẽ này là mơ hay là thực.
Kiều Nhiễm bất ngờ khi Phong Vũ đã trở về và còn trùng hợp bị anh nhìn thấy cảnh này.
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, giống như một con sói đói nhìn trần trụi vào con mồi.
Kiều Nhiễm cảm thấy thú vị, cô bèn đi chân trần đến trước mặt anh.
Cơ thể phát sáng của cô gái nhỏ đang tiến lại gần, Phong Vũ ngơ ngác ngồi ngay ngắn, đại não đã trống rỗng.
Kiều Nhiễm cong khoé môi, cô rảo bước đi đến trước mặt Phong Vũ, sau đó giơ ngón tay nâng cằm anh.
Người đàn ông đẹp trai ngẩng đầu theo lực ngón tay của cô gái nhỏ, tiếp đó anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh như hoa của cô.
Mùi hương thanh mát toả ra từ người Kiều Nhiễm rồi quanh quẩn bên chóp mũi anh, kích thích trái tim ở bên ngực trái đập càng thêm kịch liệt.
Kiều Nhiễm rũ mắt nhìn đôi môi mỏng của người đàn ông, sau đó cô khom lưng cúi đầu hôn lên.
Cánh môi mềm mại dán lên môi mỏng quyến rũ, đầu lưỡi của cô gái nhỏ vươn ra, liếm nhẹ lên cánh môi người đàn ông rồi phác hoạ theo đường viền môi nóng bỏng.
Trong đầu Phong Vũ là một mảng hỗn độn, suy nghĩ cũng bị đóng băng. Lúc này Kiều Nhiễm giống như một bông hoa anh túc mỹ lệ mê hoặc tâm hồn Phong Vũ, khiến anh mở ra môi mỏng ngậm lấy đầu lưỡi đang nghịch ngợm.