Chương 36: Thỉnh cầu

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Cao Dương dẫn Kiều Nhiễm đi dạo rất lâu, mỗi loại đồ ăn vặt đều mua một ít, về sau do ăn không vào nhưng vẫn muốn ăn, Cao Dương chỉ mua một phần để hai người cùng chia nhau. Kiều Nhiễm cũng không để ý mấy chuyện kiểu như mất vệ sinh hay gì đó, ngược lại còn thấy như này mới không lãng phí. Hai người đằng trước chơi đến vui vẻ, còn Phong Vũ ở phía sau thì ăn cục tức no căng bụng. Anh cảm thấy bản thân mình điên mất rồi, cho nên mới lén lút theo đuôi bọn họ đi chợ đêm. Phong Vũ vừa mắng chính mình ngốc nghếch, nhưng vừa không cam lòng cứ trở về như vậy, mâu thuẫn này theo anh tới mười giờ đêm, ngay đến ngụm nước cũng không uống. Cao Dương dẫn Kiều Nhiễm đi ăn một vòng quanh chợ đêm, sau đó bắt đầu dẫn cô đi chơi mấy trò như bắn súng, ném vòng, gắp thú bông... mỗi trò chơi đều thử một chút. Từ trước đến giờ Kiều Nhiễm không tiếp xúc với mấy thứ này, cô chơi cực kỳ vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa lúc nào tắt. Phong Vũ trốn ở góc tối nhìn gương mặt cười tươi như hoa của Kiều Nhiễm, bỗng nhiên trái tim anh lặng cả đi, anh phát hiện ra mấy năm qua mình đã để Kiều Nhiễm thiệt thòi quá nhiều. Anh chưa từng đưa cô đến công viên giải trí, cũng chưa từng đưa cô đi chơi ngày quốc tế thiếu nhi. Kiều Nhiễm khi còn nhỏ thực sự rất ngoan, anh thì bận công việc ở cục cảnh sát nên không nhớ tới mấy ngày lễ của trẻ con. Sau này Kiều Nhiễm mỗi ngày một lớn, Phong Vũ phát hiện ra anh cũng chưa bao giờ đón sinh nhật cùng cô, mỗi lần đều đưa tiền để cô gái nhỏ tự mình mua bánh sinh nhật. Hồi ức trong những năm Vương Phương bỏ đi dần hiện về, Phong Vũ càng nghĩ càng thấy bản thân mình là loại khốn kiếp, tuy anh nói sẽ phụ trách nuôi lớn Kiều Nhiễm, nhưng thật sự cũng chỉ là nuôi lớn mà thôi, anh chưa từng dành cho Kiều Nhiễm sự quan tâm của người nhà dù chỉ là nhỏ nhoi. Nhiều năm như vậy, bố ruột của Kiều Nhiễm bị giam trong tù, mẹ ruột thì thế kia... khó có thể đảm bảo không để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô gái nhỏ, cũng không thể trách cô lạnh tâm lạnh tình, lãnh đạm với mọi thứ. Phong Vũ bỗng nhiên hiểu ra vì sao Kiều Nhiễm vẫn có thể thản nhiên sau khi làm chuyện kia với anh, đó là vì cô không để mọi thứ trong lòng, có lẽ từ khi còn rất nhỏ cô đã phát hiện ra... chỉ có không để trong lòng thì lúc mất đi mới không đau đớn, không khổ sở. Nghĩ thông suốt được mọi chuyện, Phong Vũ bỗng nhiên thấy mệt, cứ đi theo như này cũng không giải quyết được gì. Kiều Nhiễm làm bạn với ai, ở bên ai là quyền tự do của cô, dù cô có lựa chọn thế nào thì ít nhất hiện tại cô cũng đang vui vẻ, mà nụ cười vui vẻ ấy... anh chưa từng thấy qua. Phong Vũ thở dài một hơi, anh đang định rời đi nhưng vừa ngẩng đầu đã vô tình nhìn thấy một màn khiến đầu anh choáng váng, hai mắt nổi lên ngọn lửa giận dữ. Chết tiệt, dẹp hết cái gọi là quyền tự do kết bạn đi! Cô nhóc kia đúng là thiếu đòn! Phong Vũ bước nhanh về hướng hai người phía trước. *** Chơi lâu như vậy, Kiều Nhiễm cũng thấy mệt, cô vừa ôm thú bông mà Cao Dương đã gắp cho mình và vừa nói: "Muộn quá rồi, tớ phải về thôi." Cao Dương nhìn bầu trời tối đen, cuối cùng không tình nguyện gật đầu. Kiều Nhiễm bước về trước một bước, bỗng nhiên tay bị người ta giữ lại, cô liền quay đầu nhìn nam sinh phía sau. "Nhiễm Nhiễm, cậu... cậu có thể đồng ý một thỉnh cầu của tớ không?" Mặt Cao Dương phiếm hồng, ánh mắt lúng túng không dám nhìn vào mặt nữ sinh. Kiều Nhiễm hỏi lại: "Thỉnh cầu gì?" Lòng bàn tay Cao Dương ướt sũng, vì quá mức khẩn trương mà lưng áo cũng ướt mồ hôi. Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại yếu ớt: "Cậu, cậu... tớ, tớ có thể... có thể hôn cậu được không? Chỉ một chút thôi, tớ muốn nếm thử hương vị của cậu ngay tại đây, sau đó tớ đảm bảo sẽ hết hy vọng, sẽ không ôm suy nghĩ không an phận với cậu!"