Chương 17: Đi bệnh viện

Mê Hoặc

Lão Tây 07-08-2023 09:29:58

Lúc biết được tin thì chủ nhiệm của hai lớp đều đã đến muộn, nhìn bãi chiến trường trong lớp số 5, hai giáo viên chủ nhiệm đều tức giận đến bốc khói. Hiệu trưởng gọi Kiều Nhiễm, Trần Tuấn và Cao Dương đến văn phòng, sau khi biết được sự tình thì ông không nhịn được mà thở dài. Ông hiểu ở cái tuổi mười bảy, mười tám thích nhau là chuyện rất bình thường, vấn đề là chuyện này nên xử lý như thế nào. Trần Tuấn bị thương không nhẹ, mặt mũi sưng như cái đầu lợn, không còn thấy được vẻ đẹp trai ngày bình thường. "Các em quá là manh động, chuyện này giờ phải làm sao? Chẳng lẽ lại báo cảnh sát?" Cao Dương nắm chặt hai tay thành nắm đấm, dáng vẻ cà lơ cà phất đã không còn. Bố Cao Dương bị cảnh sát bắt đi, có thể nói cậu vừa sợ vừa hận cảnh sát, mẹ cậu thì luôn muốn cậu học thật giỏi, đừng đi theo con đường xưa của bố, cho nên Cao Dương không sợ bị đánh cũng không sợ mang tiếng xấu, nhưng cậu lại sợ đến cục cảnh sát. Thầy hiệu trưởng cũng không muốn báo cảnh sát, nhưng chuyện này gây ra hậu quả quá lớn, ông không thể không giải quyết công bằng. Ông lấy điện thoại định gọi điện thì một giọng nói vang lên, cắt ngang hành động của ông. "Thầy đừng báo cảnh sát, em không sao cả." Cao Dương kinh ngạc nhìn sang phía bên cạnh. Trần Tuấn ung dung lau vết máu trên khoé miệng, cậu bình thản nhìn vào thầy hiệu trưởng. Kiều Nhiễm cũng lên tiếng: "Nguyên nhân mọi chuyện xuất phát từ em, em sẽ chịu chi phí thuốc men cho hai cậu ấy. Thầy hiệu trưởng, thầy không cần thiết phải báo cảnh sát đâu ạ." Cao Dương khiếp sợ nhìn Kiều Nhiễm và Trần Tuấn, cậu há miệng định nói nhưng lại nói không ra một câu. Thầy hiệu trưởng nhẹ nhàng thở ra, tất nhiên ông không hề muốn báo cảnh sát, có thể giải quyết trong hoà bình là tốt nhất. "Tuy không báo cảnh sát nhưng chuyện này vẫn cần phải mời phụ huynh các em đến đây một chuyến, để xem bọn họ nói như thế nào." Đồng tử trong đôi mắt Trần Tuấn co rụt lại, cậu kịch liệt phản đối: "Thầy ơi, không được!" Thầy hiệu trưởng nhíu mày,"Sao lại không được, xảy ra chuyện lớn như này mà lại không thông báo cho phụ huynh các em?!" Trần Tuấn vẫn một mực phản đối,"Thầy hiệu trưởng, em không cần phải truy cứu trách nhiệm, cũng không cần phải thông báo cho phụ huynh!" Cao Dương cũng không muốn bị mời phụ huynh, cậu sợ mẹ phải buồn lòng. "Thầy hiệu trưởng, em sai rồi, em không nên nóng nảy đánh người, cầu xin thầy đừng mời phụ huynh đến đây." Kiều Nhiễm thì không vấn đề gì, mời thì cũng chỉ là mời Phong Vũ — người giám hộ hợp pháp của cô đến đây, cho nên cô cũng không sợ. Nhưng mà hai người kia đều không muốn mời phụ huynh, khẳng định là có nguyên nhân gì đó. "Thầy hiệu trưởng, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Ba người bọn em sẽ tự giải quyết riêng với nhau, lát nữa em sẽ dẫn hai cậu ấy đến bệnh viện và không gây thêm phiền toái cho nhà trường." Lời nói của Kiều Nhiễm đã chạm đếm tâm thầy hiệu trưởng, thật ra ông cũng sợ chuyện này đồn ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến nhà trường. Nếu ba người đều nói có thể tự giải quyết, vậy ông cũng mở cho bọn họ một lối đi. "Không được có lần sau. Thôi các em đến bệnh viện đi." "Bọn em cảm ơn thầy!" Ba người khom lưng ra khỏi văn phòng. "Hai cậu ở đây đợi tớ một lúc, tớ về lớp lấy ví tiền, đừng có mà lộn xộn." Kiều Nhiễm liếc mắt nhìn hai người, Cao Dương di di mũi chân xuống đất, cậu nhỏ giọng nói: "Tớ biết rồi." Kiều Nhiễm rời đi, hai nam sinh đứng chung một chỗ cũng không mở miệng ra nói chuyện, nam sinh ở tuổi này có lòng tự trọng rất cao, bọn họ đều không cho phép bản thân mình cúi đầu trước. Kiều Nhiễm nhanh chóng trở lại, sau đó gọi taxi đưa hai người đến bệnh viện.