Tô Đường nhìn túi đồ trong tay Kiều Nhiễm, anh mở miệng hỏi: "Đã lâu không gặp, gần đây em có bận gì không? Em sắp đi xa hả?"
"Em học đại học ở thành phố khác."
Tô Đường sửng sốt, anh ta không nghĩ tới vừa gặp lại Kiều Nhiễm thì cô đã muốn đi, đúng là có vài người một khi bỏ lỡ chính là cả đời, anh ta biết rõ đạo lý này, cho nên lấy điện thoại ra rồi tự nhiên nói: "Chúc mừng, chúc mừng. Sau này có lẽ khó có thể gặp mặt, chúng ta thêm wechat được không?"
Kiều Nhiễm gật đầu, cô lấy điện thoại thêm wechat của anh ta, wechat này cô mới lập cách đây không lâu do bị Cao Dương ép buộc.
"Lần trước em bị phụ huynh đưa về, không có việc gì chứ?"
Nhắc tới lần đó, anh ta vẫn còn lo lắng vì sợ Kiều Nhiễm bị trách phạt, dù sao một cô gái nhỏ tìm trai bao vào khách sạn... là một chuyện khó có thể chấp nhận.
Kiều Nhiễm vuốt tóc ra sau tai, cô thoải mái nói: "Chỉ đơn giản là nói chuyện mà thôi, chẳng qua dự định của em bị phá hỏng nên có chút không vui."
Thấy Kiều Nhiễm không có việc gì, Tô Đường cũng thấy an tâm,"Trưa nay muốn cùng anh ăn một bữa cơm không?"
Kiều Nhiễm nhìn đồng hồ rồi từ chối: "Em vẫn còn phải đi mua đồ, để hôm khác đi."
Tô Đường tiếc nuối thở dài, sau đó nói: "Vậy cũng được, lần sau anh sẽ mời em, không cho phép em từ chối, đừng quên anh vẫn còn nợ em."
Chào tạm biệt Tô Đường, Kiều Nhiễm cầm theo danh sách mua đồ rồi tiếp tục đi dạo, lúc về đến nhà đã là năm giờ chiều.
Kiều Nhiễm vừa xách đồ vào cửa thì thấy người đàn ông vừa mới tắm rửa xong đang đứng lau tóc trong phòng khách.
Phong Vũ nhìn thấy Kiều Nhiễm thì hơi giật mình, anh dừng động tác trên tay rồi mất tự nhiên nói:
"Cháu đi mua đồ à? Đã ăn gì chưa?"
Kiều Nhiễm theo bản năng xoa xoa bụng nhỏ vừa mới ăn no,"Chưa ăn, cháu đói bụng."
Phong Vũ cất khăn lông rồi đi vào phòng bếp nấu cơm cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm ngồi trên ghế sô pha, nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp khiến tâm tình cô trở nên cực kỳ vui vẻ, cô còn tưởng rằng Phong Vũ đợi cô nhập học thì mới chịu về nhà.
Thật ra gần đây tâm trạng Phong Vũ không được tốt, cũng giống như lần trước làm tình xong là chạy trốn. Anh không thể đối diện với Kiều Nhiễm và càng không thể đối diện với hành vi của bản thân mình. Đêm đó bởi vì ghen ghét nên anh mới buông thả chính mình, thật ra anh rất muốn xem nhẹ mọi chuyện... nhưng anh phát hiện ra mình không làm được.
Kiều Nhiễm giống như đoá hoa sen thuần khiết nảy mầm trong lòng anh, sau đó nở rộ giữa mảnh đất phì nhiêu màu mỡ.
Cô gái nhỏ hoá thành từng giọt mưa xuân tưới mát tâm hồn khô khan, làm cuộc sống bình lặng của anh nổi lên gợn sóng.
Phong Vũ biết chính mình đã ngã vào lòng cô gái nhỏ, trái tim cũng hoàn toàn bị cô chiếm giữ, những ngày sau này anh chỉ có thể cưng chiều cô, thấy cô hạnh phúc mà thoả mãn, nhìn cô rơi lệ mà đau lòng.
Phong Vũ muốn chạy trốn, bởi vì anh là một người đàn ông nghiêm khắc và bảo thủ, còn Kiều Nhiễm là thế giới nhiều màu sắc bên ngoài bức tường đầy kiên cố xây quanh thế giới của anh, hơn nữa còn ẩn chứa sự nguy hiểm mê hoặc lòng người.
Phong Vũ bước một chân ra ngoài bức tường, thưởng thức hồng trần ấm áp rồi lại chậm rãi thu chân trở về. Bởi vì anh sợ... sợ mọi thứ chỉ là ảo ảnh, sợ khi anh bước ra khỏi thế giới của mình thì tất cả sẽ biến mất. Khi ảo ảnh tiêu tan, dưới chân anh sẽ là vực sâu không đáy và không còn đường lui.
Vực sâu cấm kỵ này... có mấy ai không sợ mà dám nhảy xuống?
Phong Vũ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông bình thường muốn yêu nhưng lại không dám yêu... Anh say đắm sự tốt đẹp của Kiều Nhiễm, say đắm hương vị thanh mát trên người cô, say đắm thân thể xinh tươi mềm mại... say đắm tất cả những thứ thuộc về cô.
Phong Vũ đã suy nghĩ rất nhiều, anh không biết cô gái nhỏ Kiều Nhiễm có phải là người anh có thể chạm vào hay không, thân phận của hai người bày ra rõ ràng không thể bàn cãi, anh là người giám hộ và lớn hơn cô mười ba tuổi.
Còn Kiều Nhiễm vẫn sẽ lớn lên, hiện tại có thể cô đối với anh chỉ là tò mò... tò mò thân thể đàn ông, tò mò cảm giác làm tình. Anh có thể giao chính mình cho cô để thoả mãn toàn bộ tò mò trong lòng cô... nhưng mà sau đó thì sao???
Khi Kiều Nhiễm trưởng thành, cô sẽ gặp gỡ nhiều người tốt đẹp hơn... liệu lúc ấy cô còn cam tâm tình nguyện ở bên một người đàn ông lớn hơn cô cả một giáp hay không???
Mỗi ngày ở cạnh Kiều Nhiễm đều giống như đem chính mình vứt vào một canh bạc khổng lồ. Phong Vũ là người dũng cảm nhưng anh vẫn sợ... sợ một ngày sẽ mất đi cô gái nhỏ mà anh ngày đêm nhớ thương, sợ Kiều Nhiễm sẽ ngày càng xa cách anh. Sau đó vào một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ nắm tay người đàn ông khác và nói với anh rằng cô muốn kết hôn.
Phong Vũ không phải là người nhát gan nhưng anh lại sợ mất đi Kiều Nhiễm, mất đi cô là mất đi toàn bộ thế giới... hơn nữa anh cũng sợ đau.
Nếu một ngày Kiều Nhiễm thật sự rời đi, trái tim của anh cũng sẽ đi mất, lồng ngực giống như bị người ta khoét đi một lỗ khiến máu đỏ tuôn rơi... anh không chịu nổi loại đau đớn tê tâm phế liệt này và bất cứ ai cũng không chịu nổi.