Ngày hôm sau Phong Vũ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đột nhiên nhớ lại những gì xảy ra tối qua, anh vội ngồi dậy rồi cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.
Phong Vũ nằm trên sô pha, trên người vẫn là chiếc chăn mỏng màu lam, áo sơ mi còn nguyên trên người, một cúc cũng không bị cởi, chỉ hơi nhăn do ngủ mà thôi.
Anh nhíu mày xốc chăn nhìn phía dưới, quần cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Đại não quay vòng vòng, ngày hôm qua uống quá nhiều nên giờ anh vẫn còn nhức đầu.
Phong Vũ bóp trán rồi suy nghĩ đến chuyện tối qua, rõ ràng anh đã nhìn thấy Kiều Nhiễm...
Hình ảnh khiến người ta khó có thể mở miệng nói ra... Phong Vũ vừa nghĩ đến đây, hai tai đã ửng đỏ. Anh suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi.
"Nếu là mơ... giấc mơ này cũng quá chân thật..."
Hơn nữa sao anh có thể mơ một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy, mơ Kiều Nhiễm làm loại chuyện kia với mình, cô gái nhỏ vẫn còn là trẻ con mà thôi... lẽ nào anh nghẹn lâu năm nên biến thành kẻ biến thái sao?
Chả trách người ta hay nói đàn ông hai sáu tuổi mà chưa khai trai thì sẽ trở nên biến thái. Đầu Phong Vũ nặng như đeo chì, anh lặng lẽ suy nghĩ có phải mình nên đi tìm một người phụ nữ hay không?
Bây giờ là tám giờ, cô gái nhỏ Kiều Nhiễm cũng đã đi học.
Phong Vũ đứng dậy đi tắm rửa và đánh răng rửa mặt, sau đó anh quấn khăn tắm đi về phòng để thay quần áo, anh định trực tiếp đến cục cảnh sát, trên đường sẽ mua tuỳ tiện một thứ gì đó để ăn lót dạ.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, anh bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm còn sót lại trong không khí, Phong Vũ chuyển hướng đi vào phòng bếp rồi mở lồng bàn.
Trên mâm là một đĩa rau xào vẫn còn hơi ấm, cốc nước trên bàn dán một tờ giấy nhớ, Phong Vũ nhanh chóng cầm lên đọc.
— "Thức ăn ở trong nồi, cơm ở nồi cơm điện."
Người đàn ông nhìn tờ giấy nhớ rồi mỉm cười, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Ăn xong bữa sáng nóng hổi, Phong Vũ sảng khoái tinh thần đi đến cục cảnh sát.
Chuẩn bị thi đại học, bài vở càng lúc càng áp lực, giáo viên giám sát lại càng chặt chẽ hơn, bầu không khí học tập của khối mười hai tràn ngập căng thẳng.
Kiều Nhiễm đi đến trường, trên đường luôn có người nhìn cô rồi xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn cô cũng rất khác thường. Kiều Nhiễm mang theo nghi ngờ đi vào trong lớp học, cô phát hiện ra bạn bè trong lớp cũng giống vậy.
Lý Thu buộc tóc đuôi ngựa, cô bạn đến trước mặt cô rồi nhỏ giọng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu có gây thù oán với ai không?"
Kiều Nhiễm nhíu mày suy nghĩ, cô lắc đầu nói: "Không có."
Lý Thu nhìn phải nhìn trái rồi cúi đầu nói bên tai Kiều Nhiễm: "Không phải hai ngày trước có người đồn rằng lớp trưởng của lớp số 5 là đối tượng của cậu à? Ngày hôm qua lại có người nói cậu không chỉ quen Trần Tuấn mà còn lén lút với cả Cao Dương, cậu đã bị bỏ rơi sau khi Cao Dương phát hiện cậu ngoại tình."
Vẻ mặt Kiều Nhiễm vẫn bình tĩnh như thường, cô nói với bạn của mình: "Tớ đã biết, cảm ơn cậu, chuyện này đều là giả."
Lý Thu là nữ sinh duy nhất được coi là thân thiết với Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm lớn lên không chỉ xinh đẹp mà còn lạnh lùng, nam sinh thích cô rất nhiều nhưng nữ sinh coi cô là tình địch cũng không thiếu. Đâu có ai muốn nam sinh mình yêu thích lại luôn thích Kiều Nhiễm, nhân vật chính là Kiều Nhiễm thì lại chẳng buồn quan tâm, cho nên rất nhiều người nói cô giả vờ thanh cao ở sau lưng.
Lời đồn này vừa được truyền ra, không ai đi nghiệm chứng sự việc thật hay giả, đã thế không ít người còn bỏ đá xuống giếng, chờ xem dáng vẻ chật vật của Kiều Nhiễm.
Lý Thu bị bộ dáng bâng quơ với mọi chuyện của Kiều Nhiễm làm cho nghẹn một bụng, sau đó cô không nhịn được mà thở dài. Nhưng chính dáng vẻ không để bụng này của Kiều Nhiễm mới khiến Lý Thu tin tưởng mọi chuyện đều là giả.
Tuy nhiên vấn đề ở chỗ cô tin nhưng không có nghĩa người khác sẽ tin, hiện tại mọi người đều truyền tai nhau chuyện này, thanh danh của Kiều Nhiễm sẽ nhanh chóng bị bôi xấu.
Lý Thu thật sự lo lắng cho bạn mình, cô sợ Kiều Nhiễm sẽ bị ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Kiều Nhiễm cười cười với Lý Thu, cô nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo lắng."
Mọi người trong lớp dần dần đến đông đủ, hơn nữa cũng sắp vào giờ học, Lý Thu cũng không thể đứng ở đây, cô đành trở về chỗ ngồi.
Kiều Nhiễm chuyển tầm mắt, sau đó lấy sách vở ra học.