Xe dừng gần cổng trường, Kiều Nhiễm xuống xe, mới vừa đi được hai bước đã đụng mặt Cao Dương.
Nếu không phải do Cao Dương chủ động chào hỏi thì khẳng định Kiều Nhiễm không hề nhận ra cậu ta, bởi vì Cao Dương thay đổi quá lớn.
Mái tóc dài luôn cạo hai đường bên thái dương và được buộc bổng giờ đây đã được cắt tỉa thành kiểu undercut mái ngắn, độ dài của sợi tóc cực kỳ đúng tiêu chuẩn.
Quần áo trên người cậu ta không phải là cả cây đen nghịch ngợm, thay vào đó là bộ đồng phục ngắn tay gọn gàng che khuất một thân cơ bắp. Dáng vẻ của Cao Dương hiện tại là ví dụ điển hình mặc quần áo thì gầy, cởi đồ ra thì săn chắc, cộng thêm dáng người to cao khiến người ta có cảm giác thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời.
Cao Dương đeo cặp sách đi tới trước mặt Kiều Nhiễm, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt to tròn của cô rồi nhếch miệng cười.
"Trông tớ thế nào?"
Kiều Nhiễm gật đầu và cười nói: "Rất tuyệt, nhìn cực đẹp trai!"
Hiếm khi Cao Dương được khen ngợi, hơn nữa lời khen này còn xuất phát từ nữ thần trong lòng cậu.
Lỗ tai Cao Dương ửng đỏ, cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Hai người vừa cười nói vừa đi vào cổng trường, Phong Vũ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Kiều Nhiễm, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Anh có ý định đợi Kiều Nhiễm vào trong trường rồi mới rời đi, ai ngờ cô gái nhỏ lại bị một tên nhóc cản đường, đã thế còn nói chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ.
Đợi một lúc lâu mà hai người kia vẫn còn cười đùa, Phong Vũ nắm chặt tay lái, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Một ngọn lửa không tên bốc lên trong lòng Phong Vũ, cuối cùng không thể nhìn nổi nữa, anh cúi đầu tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Người đàn ông đen mặt đi về hướng bọn họ, Kiều Nhiễm đưa lưng về phía anh nên cô không hề hay biết, Cao Dương thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông kia có lực uy hiếp lớn đối với mình.
Cao Dương lập tức đứng nghiêm chỉnh, cậu khẩn trương nhìn về phía Phong Vũ.
Kiều Nhiễm thấy vẻ mặt người đối diện không thích hợp, cô quay đầu thì thấy Phong Vũ đang đi đến từ phía sau.
"Sao chú còn chưa đi làm?"
Kiều Nhiễm thắc mắc hỏi, người đàn ông này có vẻ hơi quái lạ.
Phong Vũ đi đến phía sau cô gái nhỏ, tay anh đặt lên vai cô để thể hiện sự chiếm hữu, còn khuôn mặt đẹp trai thì nở nụ cười nhạt.
"Tôi thấy cháu đứng đây mãi không đi nên lại đây xem có chuyện gì không."
Kiều Nhiễm gật đầu,"Vậy chú đi làm đi, bọn cháu vào bây giờ."
Cao Dương rất căng thẳng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại hỏi: "Nhiễm Nhiễm, người này là... ?"
Kiều Nhiễm tự nhiên trả lời: "Phụ huynh của tớ."
Phong Vũ nghe thấy xưng hô kia thì trong lòng không hề vui vẻ, Nhiễm Nhiễm là cái tên mà thằng nhóc này có thể gọi sao?
Nghe được câu trả lời của Kiều Nhiễm, Cao Dương nhẹ nhàng thở ra, cảm giác nguy hiểm dần dần tan biến. Cậu nhanh chóng tươi cười, thái độ tỏ ra cung kính với Phong Vũ.
"Cháu chào chú, cháu là bạn học của Nhiễm Nhiễm. Chú đưa Nhiễm Nhiễm đi học ạ, vất vả cho chú quá. Trông chú thật sự trẻ, quả nhiên càng già càng dẻo dai, tinh thần lại tươi trẻ phơi phới."
Cao Dương là một học sinh trung bình, thành ngữ cậu biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, phải vất vả lắm mới rặn ra được một hai câu, nhưng đáng tiếc lại dùng sai chỗ.
Kiều Nhiễm bị lời này làm cho bật cười, còn mặt Phong Vũ thì đen xì xì.
Tên nhóc này cố ý??? Một câu chú, hai câu chú... cậu ta đang châm chọc anh lớn tuổi sao?
Phong Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, anh bị Cao Dương chọc tức sắp nổ phổi, lúc này anh chỉ muốn túm ngược hai chân thằng nhóc này lên.
Nhưng nghĩ đến người này là bạn học của Kiều Nhiễm, Phong Vũ hít sâu một hơi, không thèm chấp với trẻ con.
"Nhiễm Nhiễm, tan học chờ tôi đến đón. Cháu nhớ ngoan ngoãn học tập, đừng để chuyện khác làm cho phân tâm."
Lời còn chưa dứt, Phong Vũ đã xoay người nhanh chóng rời đi. Anh sợ nếu mình đứng lâu ở đó sẽ không nhịn được mà muốn bắt nạt trẻ con.
Kiều Nhiễm nhìn theo bóng dáng Phong Vũ, đôi mắt trong veo mang theo ý cười.
Cao Dương còn hớn hở hô to,"Cháu chào chú, hẹn gặp lại chú!"
Phong Vũ đi nhanh hơn, anh lên xe rồi lập tức phóng đi.
Kiều Nhiễm rất thích nhìn Phong Vũ khó chịu, cảm giác cực thú vị.
Cuối cùng cô cũng thu hồi tầm mắt và quay sang nói với Cao Dương: "Đi thôi, sắp vào học rồi."
Hai người sóng vai đi vào trường học.